– Hoành huynh! Muội có chuyện muốn nói với huynh! – Băng Cơ liều lĩnh xông vào Ngự thư phòng bất chấp sự ngăn cản của các cung nữ và thái giám

– Nói đi! – Trần Ngự Phong mắt không dời tấu chương, lạnh lùng nói. Hắn chính là sinh ra đã lạnh lùng như vậy, đối với những người xung quanh sớm đã không còn lạ!

– Hoàng huynh, huynh thực sự yêu Hàn Hiểu Tuyết?

– Muội hỏi vậy là có ý gì? – Trần Ngự Phong hờ hững hỏi lại, đầu vẫn không ngửng lên

– Huynh không phải từng nói ngôi vị Hoàng hậu chỉ dành cho nữ nhân huynh yêu sao? Nếu vậy huynh còn đợi gì mà chưa lập nàng ta làm hậu?

– Đó là chuyện riêng của ta, tự ta biết lo liệu!

– Muội chỉ muốn cho huynh biết, huynh quản chặt nữ nhân của mình một chút, đừng để nàng ta quyến rũ nam nhân của muội! – Băng Cơ uất ức nói rồi xoay người định dời đi

– Băng Cơ! Ta đâu có nói sẽ lập Hiểu Phi làm hậu – Trần Ngự Phong buông tấu chương, dựa người vào long sàng, cười nhạt – Về chuyện Phan Nhạc, ta cam đoan giữa hắn và ái phi của ta sẽ không có chuyện gì đâu!

Băng Cơ tư từ quay lại, dùng ánh mắt kì quái dò xét hoàng huynh lãnh khốc vô tình của mình, thở dài:

– Huynh vì nàng ta ngang nhiên chống đối với mẫu hậu, lại lao tâm khổ tứ nghĩ cách bảo vệ nàng ta… Vậy còn không phải là yêu sao?

– Muội có biết thân thế thật của Hiểu Phi không? – Mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng nói

– Thân thế của Hiểu Phi? Nàng ta do huynh đưa vào cung sao, điều này huynh rõ hơn ai hết chứ! – Băng Cơ càng lúc càng khó hiểu, nhìn chằm chằm hoàng huynh của mình

– Vậy ta cũng không ngại cho muội biết, một năm trước ta nhìn qua Thủy kính thần đã sớm biết hiện thế của Nhiếp Phu Nhân đã trở lại, vì thế mới mật phái Triệu mama đưa người về cung. Cổ nhân có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù nàng ta có ý đồ gì thì cẩn trọng giữ nàng ta bên mình chỉ có lợi không có hại!

– Những gì huynh đối với nàng ta đều là giả? – Băng Cơ sửng sốt nhìn hắn, từ nhỏ đã biết hắn tàn nhẫn vô tình, để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, không ngờ…. chuyện này hắn cũng làm được

– Là giả!

….

Hiểu Tuyết ẩn thân bên cửa, vô tình nghe hết mẩu đối thoại, khi nghe những lời vô tình từ chính miệng Trần Ngự Phong nói, trái tim thắt lại, đau đớn truyền khắp tứ chi.

Đưa tay ôm ngực, Hiểu Tuyết bỗng phát giác lòng mình chính là đã chết, cảm giác trống rỗng, cái gì cũng không có, như kẻ mất đi linh hồn. Oán hận cùng đau khổ dày vò trái tim nàng, hận không thể tự tay giết chết tên nam nhân vô tình kia.

Bấy lâu nay nàng đã hi vọng vào điều gì? Thứ tình yêu giả dối thoáng qua của bậc đế vương kia sao?

Không!

Nước mắt nghẹn ngào đau đớn từ đôi mắt dẹp của nàng trào ra, theo gương mặt diễm lệ chảy xuống.

Nàng lảo đảo dời đi, bóng dáng xiêu vẹo chệnh choạng như một kẻ mù lòa trôi dạt trong làn nước vô định.

Trần Ngự Phong, ta hận ngươi! Ta nhất định bắt ngươi trả một cáu giá thật đắt!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiểu Tuyết nhiều ngày tránh mặt Trần Ngự Phong khiến hắn không khỏi cảm thấy kì quái. Mỗi lần hắn tới, cung nữ đều báo nàng đã ra ngoài đi dạo, nếu không cũng là làm gì đó… dù hắn có tâm chờ đợi cũng không thấy nàng xuất hiện.

Loạn, thật là loạn hết rồi! Nữ nhân của hắn lại tránh mặt hắn, rõ ràng ở trong Hoàng cung lại không sao tìm thấy nàng (Tiểu Ly: Thế anh tưởng Hoàng cung nhà anh bé lắm à? >”<)

Ngày hôm nay hắn nhất định phải đơi cho bằng được nàng về để truy hỏi nguyên nhân. Nữ nhân này thật không biết điều chút nào, lần đầu gặp đã ngang nhiên chỉ vào mặt hắn mắng hắn háo sắc, lúc hắn sủng ái lại cự tuyệt, thậm chí còn cầm kiếm của hắn hướng hắn đâm tới, rõ ràng ở trong vòng tay của hắn nháy mắt lại dám ra ngoài cười cười nói nói quyến rũ nam nhân khác. Thật không thể chấp nhận nổi!…

Quá nửa đêm, Hiểu Tuyết mới hồi cung, lòng nàng suy nghĩ mông lung rót trà mà không biết đã trà đã tràn ra ngoài. Chợt phát hiện một bóng đen ngồi trên giường, nàng cả kinh hét lớn:

– Ai?

– Nàng xem ra thấy ta còn sợ hơn thấy quỷ! – Trần Ngự Phong dời giường tiến đến nhìn nàng, hắn chính là không muốn thắp đèn trong phòng mà chờ nàng hồi cung – Nói! Tại sao lại tránh mặt ta?

Trần Ngự Phong gầm nhẹ, tay siết chặt tay nàng khiến nàng không khỏi nhíu mày vì đau đớn từ cổ tay truyền tới

– Ta không có!

– Còn dám chối! – Trần Ngự Phong nghiến răng, tay thêm chút lực tựa hồ như muốn bẻ gẫy tay nàng, nàng thực sự làm hắn giận điên lên

Hiểu Tuyết theo phản xạ cố gắng giãy dụa thoát khỏi hắn, trong thanh âm có chút kích động:

– Buông ta ra!

Hảo! Nàng từ khi nào lại trở nên không ngoan ngoãn muốn cùng hắn chống đối như vậy? Trần Ngự Phong nhíu mày kéo nàng giam cầm trong ngực, nàng càng giãy dụa hắn càng ôm chặt. Đầu hắn vùi vào cổ nàng, hít hà mùi hương thơm mát nữ tính của nàng, ám muội nói:

– Tiểu Tuyết Nhi! Mấy ngày qua ta thật nhớ nàng phát điên lên, tại sao nàng cứ tránh mặt ta vậy?

– Ta tâm tình không tốt muốn nghỉ ngơi! Hoàng thượng xin hãy về cho! – Nàng lạnh lùng nói, mắt vô cảm nhìn hắn

– Ai to gan chòng ghẹo làm Tiểu Tuyết Nhi của ta không vui? Nói cho ta biết, ta liền đuổi hắn ra khỏi hoàng cung!

– Nếu kẻ làm ta không vui là Hoàng thượng thì sao? – Nàng chán ghét nhìn hắn nói

– Vậy toàn bộ mọi người cùng cút khỏi hoàng cung! – Trần Ngự Phong nghiêm trang trả lời

Hừ, hắn ngang ngược giận chó đánh mèo mà, chẳng lẽ hắn muốn biến nàng thành tội nhân thiên cổ. Không đúng, từ khi đến thế giới này nàng thực sự đa mang danh tội nhân thiên cổ rồi. Tất cả đều do mẫu tử Trần Ngự Phong bày ra! Nghĩ đến đây, nàng oán hận đẩy Trần Ngự Phong ra, nàng ngàn lần vạn lần không thể để hắn lừa gạt thêm lần nào nữa.

– Mời hoàng thượng về cho, ta thật sự rất mệt!

Lí nào lại vậy, nữ nhân của hắn không những không muốn hắn sủng ái còn mạnh miệng đuổi hắn. Trần Ngự Phong nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm:

– Tiểu Tuyết Nhi, nàng từ khi nào đã không còn muốn gọi ta là Phong? – Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.

Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Hiểu Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, lúc này thoạt nhìn hắn có vẻ rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.

– Hoàng thượng… Ưm…

Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi như vậy, Trần Ngự Phong áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.

– Phong… Khoan đã…. – Nàng vừa mở miệng cự tuyệt, liền bị bạc môi của hắn chặn lấy, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư kháng nghị.

Sức lực của nàng căn bản không bằng hắn, Trần Ngự Phong chỉ cần nhẹ nhàng đã kéo y phục của nàng ném ra bên ngoài trướng rèm, da thịt nóng bỏng của hắn khiến nàng mềm nhũn. Con ngươi đen nóng bỏng lóng lánh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang muốn kháng cự rồi không nhịn được lại rơi vào trầm luân, khuôn mặt đỏ bừng bừng rất mê người, đối với phản ứng sinh lý của nàng, bây giờ hắn còn hiểu rõ hơn chính bản thân nàng, thử hỏi, con mèo nhỏ làm sao đấu lại với sói lớn chứ!

Trong trướng rèm, xuân sắc kiều diễm, thanh âm rên rỉ nhẹ nhàng cùng hơi thở thô ráp gấp gáp của nam nhân không ngừng truyền ra khiến cho người nghe phải đỏ mặt cúi đầu….

Hậu quả của việc vui thú, nàng bị hắn gây sức ép, lăn qua lăn lại khiến từ xương sống đến thắt lưng đều đau nhức!

Hiểu Tuyết kéo hai chân mềm nhũn, bước tiến từng bước từng bước ở trên hành lang, bên người, một mĩ nam anh tuấn nhắm mắt bám dính lấy nàng.

– Tiểu Tuyết Nhi nàng muốn đi đâu?

Ngoảnh mặt đi không thèm nhìn tới hắn, Hiểu Tuyết trong lòng ngũ vị đều đủ cả, rõ ràng là muốn chạy trốn khỏi cái…tên ma vương này, nhưng mà… cuối cùng hết lần này đến lần khác bị mê hoặc xụi lơ ở trong lòng hắn, lại dây dưa một lần rồi lại một lần, còn khiến cho lưng mình mỏi nhừ đến mức không còn cảm giác gì nữa.

Trong lúc nàng còn chưa có ý định đáp lời hắn thì Tiểu Mạnh Tử mặt cắt không còn hột máu hốt hoảng chạy tới.

– Hoàng thượng… Thái hậu…. Thái hậu… băng hà rồi!

Trần Ngự Phong chết lặng buông nàng ra, thất thần hỏi:

– Ngươi nói gì… mẫu hậu… sao có thể xảy ra chuyện… – Nói rồi lao như bay tới Tây cung