“Lang Hoàn, thân mình đỡ nhiều chưa?”

Tô Tiểu Tiểu ho khan vài tiếng, “So với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều.”

Thượng Quan Mặc bỗng nhiên đưa tay sờ sờ trán Tô Tiểu Tiểu, “Di, Lang Hoàn, như thế nào trán đầy mồ hôi?”

Tô Tiểu Tiểu ngẩn người.

Lúc này mới chợt nhớ ra mình vừa mới vội vàng chạy về, một đầu đầy mồ hôi.

Sau đó lại vội vàng chui vào trong chăn trốn, căn bản không có thời gian lau đi.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mới vừa rồi gặp ác mộng…”

Thượng Quan mặc nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi trên trán nàng, khẽ cười nói: “Lang Hoàn, nếu không trẫm đến Phượng Lâm cung ở. Nàng một mình ở đây, trẫm rất lo lắng.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trong lòng lập tức cả kinh.

Nàng từ tận đáy lòng không muốn.

Đến làm cái gì! !

Ngàn vạn lần không cần nha! ! !

Nàng nói: “A Mặc trăm công ngàn việc, không thích hợp ở Phượng Lâm cung. Vì thiên hạ muôn dân, A Mặc vẫn là không cần như vậy. Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng là nếu ngươi ở đây, mà ảnh hưởng đến chuyện trong triều, trong lòng ta sẽ áy náy.”

Thượng Quan Mặc nhăn nhíu mi, hắn buông tiếng thở dài.

“Lang Hoàn, nàng sớm khỏi bệnh đi.”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Sau một hồi im lặng, Thượng Quan Mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nàng có thấy Huyền Thanh Vương mấy ngày nay có động thái gì không?”

Tô Tiểu Tiểu trong lòng tim nhảy chậm một nhịp.

Nhưng là nàng như trước ra vẻ trấn định nói: “Nhiều ngày qua ta đều ở trong Phượng Lâm cung dưỡng bệnh, vẫn là chưa gặp Huyền Thanh Vương.”

Thượng Quan Mặc giọng nói nới lỏng vài phần.

“Như vậy cũng tốt.”

Tô Tiểu Tiểu đương nhiên biết Thượng Quan Mặc không muốn nàng gặp Thượng Quan Thành, càng không muốn nàng cùng Thượng Quan Thanh có quan hệ gì…

Chính là…

Nàng cùng Thanh trừ một một bước cuối cùng ra, những gì nên làm đều đã làm.

Đương nhiên, mấy chuyện này nàng tự nhiên sẽ không nói với Thượng Quan Mặc.

Trừ phi nàng ngu ngốc, mới có thể chi tiết mà bẩm báo.

Tô Tiểu Tiểu mím mím môi, ra vẻ một bộ dáng khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thượng Quan Mặc cười nói: “Không có gì. Huyền Thanh Vương sẽ ngụ tại Thanh Loan điện thêm một thời gian, nếu là không có việc gì, nàng cũng đừng ra ngoài. Huyền Thanh vương xưa nay không thích người Đoan mộc gia, nếu là hai người gặp nhau, Huyền Thanh Vương không biết sẽ nói những lời khó nghe gì.”