Bên ngoài, một cỗ xe ngựa lớn dừng trên nền đất tuyết, dưới bức tường màu xanh, Nhục Nghê đứng cạnh xe ngựa, không ngừng dùng chân đá tuyết phía dưới, chăm chú nhìn về phía hiệu thuốc, không biết trong lòng đang nghĩ gì, vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ mang theo thuốc đi ra thì vội vàng đi tới.

"Vương phi, đưa thuốc cho ta, người lên xe ngựa đi!" Nhục Nghê vội nhận lấy thuốc, bật ô giấy dầu lên hộ tống Tiết Tịnh Kỳ đến bên cạnh xe ngựa.

Tiết Tịnh Kỳ hơi dừng bước, hình như trong lòng chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu liếc nhìn thấy cửa hiệu thuốc yên tĩnh, thỉnh thoảng có bông tuyết lặng lẽ thổi vào, nhưng đáng tiếc đã bị chặn lại ở cửa, rơi xuống.

"Nhục Nghê, vừa nãy ở bên ngoài ngươi có trông thấy người nào không?" Tiết Tịnh Kỳ nghĩ một chút hỏi.

Nhục Nghê lắc đầu: "Không có, Vương phi, xảy ra chuyện gì sao?"

"Ngươi bảo quản gia đánh xe ngựa đến cạnh đầu hẻm kia đi, còn ngươi đi theo ta." Tiết Tịnh Kỳ nghĩ một chút, luôn cảm thấy Cẩm Sắt vừa nãy có vẻ là lạ, dường như đang trốn tránh thứ gì, sắc mặt rất kém.

Nhục Nghê gật đầu, đi đến chỗ quản gia bên ngoài xe ngựa nói mấy câu, ông ta lập tức đánh xe ngựa rời đi.

Hai người đi tới một góc rẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía hiệu thuốc, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu gì. Bên ngoài, dáng vẻ yên tĩnh như một bức họa tĩnh mịch, dưới bút mực, tuyết trắng mênh mông trở nên vô cùng sống động.

Nhục Nghê không nhúc nhích, theo ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ quan sát hiệu thuốc, chắc chắn trong này có ẩn giấu chuyện gì đó.

Hai người không nói gì cứ thế quan sát hiệu thuốc, không lâu sau, cửa hiệu thuốc bị mở ra, bóng dáng Cẩm Sắt xuất hiện trong tầm mắt hai người. Trong tay Cẩm Sắt cầm theo một túi thuốc, lúc ra cửa còn cẩn thận quan sát xung quanh, khi nhìn thấy xung quanh không có ai mới mới vội vàng chạy ra ngoài.

"Cẩm Sắt cô nương, Vương phi, chúng ta đi theo nàng sao?" Nhục Nghê nhìn Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh hỏi.

Tất nhiên, Tiết Tịnh Kỳ phất tay ra hiệu cho Nhục Nghê cùng đi theo.

Dù Nhục Nghê không hiểu tại sao phải đi theo Cẩm Sắt, nhưng chỉ cần là việc Vương phi cần làm, thì nàng nhất định sẽ đi theo, đây là niềm tin từ đáy lòng nàng.

"Nhục Nghê, ngươi hãy đi vòng qua cây cầu thấp bên kia, từ phía trên nhìn xem bên cạnh nàng có người nào không." Tiết Tịnh Kỳ dặn dò Nhục Nghê, còn bản thân thì từ dưới câu cầu đá bên cạnh đi tới.

"Vương phi..." Nhục Nghê kêu lên một tiếng, đáng tiếc Tiết Tịnh Kỳ đã sớm bám theo Cẩm Sắt rồi.

Nghĩ chắc không dễ xảy ra chuyện gì, Nhục Nghê mới yên lòng, bản thân đi đến chỗ cây cầu thấp trước mặt. Từ trên cầu nhìn xuống, tuyết trắng phủ kín nóc nhà nhìn hết sức đẹp đẽ, trên đường cái thỉnh thoảng có vài bóng người đi đi lại lại trên nền tuyết, hằn lên mấy bước chân nhưng lại nhanh chóng bị tuyết trắng bao trùm, Cẩm Sắt vẫn bước nhanh như chạy ở phía trước, Tiết Tịnh Kỳ bám theo phía sau, bóng dáng hai người một trước một sau, lặng lẽ không một tiếng động. Tại sao Vương phi muốn nàng tới chỗ này nhìn hai người chứ?

Ở đầu hẻm mà Cẩm Sắt đi qua chợt chui ra mấy người đàn ông mặc áo choàng màu đen, người bọn họ bọc bởi áo choàng nặng nề, mặt đều được che lại, nổi bật trên đường cái tuyết trắng tung bay.

Mục đích của mấy người này rất rõ ràng là theo dõi Cẩm Sắt, nhưng bọn họ không hề phát hiện sau lưng còn có Tiết Tịnh Kỳ đi theo, dọc đường lén lút bám theo Cẩm Sắt.

Bước chân mấy người này hết sức quái dị, nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện sự khác biệt của bọn họ, Nhục Nghê càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc đám người đó là ai?

Cách đó không xa là Ủng Hương lâu, trong cái thời tiết tuyết rơi tán loạn này mà vẫn có mấy kỹ nữ ở bên ngoài tiếp khách, nhìn thấy Cẩm Sắt từ xa có vẻ lo lắng đi đến, các nàng lập tức dừng động tác trong tay, đón Cẩm Sắt trở về Ủng Hương lâu.

"Vương phi, đằng sau còn có một nhóm người đi theo cô nương Cẩm Sắt, nhưng sau khi thấy cô nương Cẩm Sắt đi vào Ủng Hương lâu thì lập tức rời đi, cũng không hề làm ra hành động khác người nào, dường như chỉ đơn thuần theo dõi mà thôi." Nhục Nghê hơi gấp gáp nói lại tình huống vừa phát sinh.

Vừa nhìn thấy Cẩm Sắt tiến vào Ủng Hương lâu, nàng lập tức trên cầu chạy xuống, nàng sợ những người áo đen đó sẽ ra tay với Tiết Tịnh Kỳ, nguy hiểm cho tính mạng của Tiết Tịnh Kỳ, may mà những người kia cũng không có ác ý gì.

"Vậy nhìn qua thì thấy bọn họ giống là người của ai?" Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy hết sức nghi ngờ, những người đó chắc chắn không phải khách quen bình thường của Ủng Hương lâu.

"Nhìn bề ngoài thì nhìn không ra, nhưng có thể tra ra được." Nhục Nghê vừa nói, vừa dìu Tiết Tịnh Kỳ từ cửa Ủng Hương lâu đi về chỗ đường cái lúc đầu, quản gia còn chờ ở đó.

"Được, vậy ngươi hãy đi tra đi, càng nhanh càng tốt, mấy ngày nay hãy báo lại cho ta." Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.

Nếu những người vừa nãy là do người khác phái tới điều tra Cẩm Sắt, vậy thân phận Cẩm Sắt rất đáng ngờ, điều này chứng minh Cẩm Sắt không chỉ là một cô gái của Ủng Hương lâu mà còn có thân phận khác.

Nếu cô đoán không sai, chỉ cần có thể tra ra người theo dõi Cẩm Sắt là người nào thì sẽ dễ dàng đoán ra thân phận thật của nàng.

Tiết Tịnh Kỳ trong lòng không ngừng tính toán gì đó, vừa cảm thán chuyện không hề đơn giản như mình tưởng tượng, rất nhiều chuyện không phải nhìn bằng mắt thường là phân biệt được thật giả.

Hai người đi tới đầu hẻm vừa nãy, xe ngựa của quản gia vẫn dừng ở đó, thấy hai người bình an vô sự trở về, ông ta cũng như trút được gánh nặng.

"Vương phi, mời lên xe ngựa, Vương gia dặn nô tài, trước giờ Thân nhất định phải đưa người về phủ." Quản gia lấy từ trên xe ngựa ra hai cái bàn đạp, để Tiết Tịnh Kỳ đạp đi lên, sau đó bản thân mới xoay người thúc ngựa.

"Có phải buổi tối Lãnh Tước cũng tới phủ hay không?" Âm thanh Tiết Tịnh Kỳ từ trong xe ngựa vọng ra.

Quản gia lập tức cung kính đáp: "Tối nay, Lãnh lâu chủ sẽ tới, nên Vương gia mới dặn nô tài phải sớm đưa người trở về."

"Ừ." Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, khép hờ mắt. Cô tựa vào ghế dựa trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian thư thái thỏa mãn như thế này hình như không phải của cô, trên mặt tuyết mờ mịt, bánh xe ngựa lăn nhanh phía trước, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong xe vẫn có thể bình yên tự tại.

Tiến vào Minh Vương phủ, Tiết Tịnh Kỳ xuống xe ngựa, phía sau lập tức truyền đến loạt tiếng bánh xe, chậm rãi chạy đến phía sau xe ngựa rồi dừng lại.

Thích Mặc Thanh từ trên xe ngựa nhảy xuống, dáng người thẳng tắp hết sức đẹp mắt, vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, hai mắt khẽ híp lại, vẻ mặt không đổi đi tới trước mặt cô.

"Nàng đã đi đâu thế, sao giờ mới trở về?" Âm thanh của Thích Mặc Thanh hơi trầm khàn, có lẽ là mấy ngày nay nói nhiều nhưng không được điều dưỡng tốt.

Tay Tiết Tịnh Kỳ bị chàng nắm chặt, bị chàng bá đạo kéo vào trong phủ, cô nói: "Ta đi hiệu thuốc Vinh Hòa bốc thuốc, trùng hợp gặp được Cẩm Sắt, nàng bị người theo dõi, nhưng những người đó không hề có ý định tổn thương nàng, chỉ đi theo đến khi nàng vào trong Ủng Hương lâu thì rời đi, ta nghĩ những người theo dõi nàng nhất định không đơn giản, nên để Nhục Nghê âm thầm đi điều tra."

Thích Mặc Thanh nắm chặt tay nàng, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hơi lo lắng: "Sau này, nàng đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, muốn điều tra cái gì cứ nói với ta, cần gì phải tự mình đi?" Giọng điệu nghiêm túc nhưng lại có chút không biết làm thế nào.

Tiết Tịnh Kỳ biết chàng không cho mình làm những chuyện này, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, nếu không làm như vậy, có lẽ cũng không biết thân phận phía sau của Cẩm Sắt là gì.

"Ta biết rồi, có Nhục Nghê bên cạnh bảo vệ ta mà, huống hồ lần này cũng không xảy ra chuyện gì, chàng nói chuyện này có thể có liên quan đến Thái tử hay không? Cẩm Sắt gần gũi với hắn như vậy?" Tiết Tịnh Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.

Tuyết trong sân tan rất nhanh, hơn nữa a hoàn thường xuyên quét dọn, nên khi đi vào chỉ còn nước tuyết đọng trên mặt đất, Thích Mặc Thanh dắt cô đi qua những vũng nước đó, vừa nói: "Ta đã sớm hoài nghi thân phận của Cẩm Sắt, một cô gái làng chơi lại có bản lĩnh khiến Thái tử mến mộ, còn khiến người ở bên trong hết sức cung kính, dù có là cô gái nghiêng nước nghiêng thành cũng không thể nào làm được như thế."

Đi vào chính sảnh, a hoàn bưng trà nóng tiến đến, trong lò lửa bốc lên hơi nóng bừng bừng, Tiết Tịnh Kỳ vươn tay đặt trên hơi bốc lên, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

"Từ đầu, chàng đã sớm hoài nghi thân phận Cẩm Sắt ư?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày.

"Không phải hoài nghi, mà là cảm thấy phải điều tra rõ ràng, dù ta không tra ra, chắc chắn Thái tử cũng sẽ đi thăm dò. Giả thiết Thái tử đã biết thân phận nàng ta mà còn giữ nàng ta bên người, vậy thì có điểm khả nghi." Thích Mặc Thanh mỉm cười lạnh lùng, cởi áo choàng đi đến bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ.

Thì ra tất cả manh mối đều ở trên người Thái tử, hắn thật là một người giấu tài.

Nắm chặt tay cô một lúc, Thích Mặc Thanh mới cảm nhận được một chút ấm áp, chàng cau mày nhìn cô: "Nàng đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã có ta rồi. Bệnh cảm lạnh của nàng đã tốt hơn chưa? Nàng vẫn uống thuốc đại phu bốc cho phải không?"

Thích Mặc Thanh nói xong, Tiết Tịnh Kỳ mới biết được mình bị cảm lạnh, cô hơi kinh ngạc khụt khịt mũi, bừng tỉnh: "Đã tốt rồi, chàng không nói ta cũng quên mất, ta mới uống thuốc đó hai lần, thì cảm lạnh đã khỏi rồi."

Dứt lời, cô cong môi mỉm cười, không ngờ tác dụng của thuốc Đông y nhanh như vậy, khỏi lúc nào cũng không biết.

"Thực sự khỏi rồi sao, để ta sờ thử xem nào." Thích Mặc Thanh bán tín bán nghi đưa tay sờ trán cô, thấy nhiệt độ không hề khác trán mình mới yên lòng để tay xuống.

"Đầu cũng không nóng, cuống họng còn đau không? Đầu không choáng chứ?" Tay Thích Mặc Thanh lại sờ những chỗ khác trên người cô, bàn tay lớn không ngừng sờ loạn qua quần áo mùa đông của cô, cuối cùng lại nghiêm túc ôm cô vào ngực.

Biết mục đích của chàng không trong sáng, nhưng Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ, cô sức yếu, không có cách nào ngăn cản chàng làm việc ác, mặc chàng kéo mình, hai người đều im lặng, lặng yên hưởng thụ thời gian tĩnh mịch này.

Thời gian cứ như vậy yên tĩnh trôi qua, Thích Mặc Thanh khoan thai thở dài một hơi: "Thật muốn cứ tiếp tục như thế này cả đời."

Có thể ôm người yêu nhất trong ngực, không làm thần tiên cũng đáng giá.

"Nếu cứ như thế này cũng không tệ." Khỏe miệng Tiết Tịnh Kỳ cong vút, càng dựa sát vào vai chàng.

Cơ thể hai người dần ấm lên, vất vả lắm mới xóa bỏ hơi lạnh của mưa tuyết bên ngoài thì bên ngoài chợt truyền đến mấy tiếng đập cửa rõ ràng.

"Vương gia, Vương phi, Lãnh lâu chủ tới." Âm thanh Nhục Nghê từ cổng truyền đến.

Tiết Tịnh Kỳ đáp một tiếng, đẩy người trên người mình ra.

"Chúng ta ra ngoài đi, chắc là Lãnh Tước cầm thuốc giải đến." Tiết Tịnh Kỳ đưa tay sửa sang lại bản thân một chút, nhìn sắc mặt khó coi của Thích Mặc Thanh nói.

"Nếu vậy thì đi thôi." Thích Mặc Thanh đưa tay cầm áo choàng, bước nhanh ra chính sảnh, dáng người thon dài thẳng tắp đi ở phía trước nhìn hết sức mạnh mẽ.

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, không nói gì đi theo chàng, đi được nửa đường, chàng bỗng dừng lại, đợi đến khi cô đi đến phía trước mình, mới một tay dắt theo cô cùng đi đến phòng sách.