- Chào các em. Cô tên là Trần Thanh Ngọc. Năm nay cô sẽ chủ nhiệm lớp mình. Nào! giờ các em hãy giới thiệu về mình cho cô và các bạn biết nhé!

Lần lượt từng người từng người một giới thiệu cho đến người cuối cùng

- Chào! Tôi là Hạo Phong Kỳ

“ ơ sao cái giọng này quen quen thế”. Nó vội quay đầu lại nhìn.

- Hả???? sao hắn lại học lớp này chứ.

- ủa sao mùa hè mà lạnh thế ta?

Nó đưa mắt nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện mọi người đang nhìn nó với ánh mắt hết sức kỳ quái, cứ như nó là người hành tinh khác rớt xuống.

- Hải Băng cậu không sao chứ - My lo lắng nhìn nó

- Nguyễn Hải Băng em có chuyện gì muốn nói à?

- Dạ… dạ… không… không có gì ạ

- Em ngồi xuống giử trật tự một chút

- Dạ

- Không có chuyện gì thì các em trật tự nào. Bây giờ cô sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em.

Cả lớp đang xì xầm bàn tán chuyện gì đó bỗng im bặt. Một số người đưa mắt nhìn quanh lớp. Một số người thì nhìn xuống chỗ hắn, ánh mắt mơ màng. Người lại mải ngắm nhìn cô bạn xinh đẹp của nó. Mỗi người một tâm trạng mà nó có hơi sức nào để ý mấy chuyện đó. Nó đang ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa. “ ngồi với ai cũng được nhưng ông trời ơi chớ để con ngồi chung với tên xui xẻo ấy. xin ông đấy”

- Thưa cô em… em… muốn ngồi với… với… bạn… bạn Phong Kỳ ạ.- cô gái vừa mới lên tiếng giờ đang e lệ cuối gầm mặt xuống. Khuôn mặt trái xoan đang đỏ ửng, mái tóc dài uống xoăn do cuối xuống làm che đi một phần khuôn mặt trông thập phần xinh đẹp.

Cô bé ấy quả là làm khó cô mà. Người mà cô bé muốn ngồi cùng là đại thiếu gia tính tình cổ quái, không những thế ngôi trường này do tập đoàn L & J – tập đoàn của gia đình cậu và 2 tập đoàn khác là DK và J&J hợp tác xây nên do vậy nên mới có tên là LDJ mà mấy cô cậu học sinh trường này cô chẳng giám đắt tội với ai, vì nhà ai cũng có danh tiếng cả đụng vào thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Đang mãi chìm trong những suy nghĩ lo lắng của riêng mình thì tiếng của một cô bé khác vang lên:

- Thưa cô! Cho phép em ngồi với bạn Kỳ ạ - bn2

- Cô ơi! Chỗ đó là của em mới đúng - bn3

- Chỗ đó là của tôi. Tôi đã xin cô trước mấy người lấy quyền gì tranh với tôi. – bn1. Nhỏ khoanh tay, khóe miệng cong lên nụ cười khinh bỉ, rồi đưa ánh mắt trào phúng lướt nhìn những người vừa lên tiếng. nhưng khi đưa ánh nhìn về phía hắn thì lại tràng đầy e lệ, thẹn thùng, và ôn nhu.

- Một khi cô chưa quyết định thì chỗ đó không phải của ai cả.- bn2

- Chỗ của tôi các cô im đi – bn4

Sự thay đổi đến choáng mặt của các cô gái ấy khiến nó khó hiểu không thôi. Một người có thể thay đổi trong vài giây như thê thật ghê tởm. Vì một chỗ ngồi mà họ phải cải nhau thế kia ư! Có đáng không chứ. Nhưng chuyện tranh giành chỗ ngồi của các tiểu thư đâu dừng lại ở đó. Họ cứ tiếp tục tranh giành cho đến khi có người đập mạnh lên mặt bàn

Rầm… tiếng đập bàn vang lên cắt ngang cuộc cải vả

- Đủ rồi! Im hết cho tôi. Ồn ào quá đấy! Các cô xem tôi là thứ gì mà giành nhau như thế! Tôi không phải đồ chơi của các cô. Tôi muốn ngồi chung với ai là quyền của tôi. Cô! Tôi muốn ngồi chung với cô ta - vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía nó

Một câu nói nhẹ nhàng của hắn mà đối với nó như sét đánh ngang tai.

- Trời ơi bạch mã hoàng tử của tôi – bn1 hét lên sau câu nói của hắn

- Ôi hoàng tử handsome thế kia sao lai muốn ngồi cùng một con nhỏ xấu xí cơ chứ!– bn2

- Không thể nào! Chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của anh ấy có vấn đề hay sao – bn3

- Lời tôi nói cô không nghe thấy hay sao? Bị điếc à? Hay là muốn nghĩ việc ở nhà chăm sóc chồng con. – thấy cô cn không có phản ứng gì lại nghe thấy những câu soi mói đã tức nay hắn càng điên lên.

- Vâng… vâng thưa thiếu gia. - cô Ngọc nói với hắn bằng giọng hết sức kính sợ.

- Hải Băng em không mau xuống ngồi với bạn Phong Kỳ - vừa bị hắn làm mất mặt không thể cải lại cô đành trút giận lên người nó. Cô chẳng còn quan tâm nó có là tiểu thư nhà ai giờ phút này cô chỉ biết một điều: không đắc tội với thiếu gia là tốt rồi.

Nó chẳng muốn ngồi chung với hắn tẹo nào nhưng ông trời lại thật trớ trêu. Hắn cũng chẳng ưa gì nó không hiểu sao lại yêu cầu cô giáo cho ngồi cùng nó. Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì sao. Nó ôm một bụng tức, vừa đi chân vừa dậm bụm… bụm… bụm… xuống sàn. Nếu không tại nó yêu cầu với thầy hiệu trưởng không được tiết lộ chuyện nó là tiểu thư của tập đoàn DK thì giờ nó đâu bị đối xử thế này. Lại còn hóa trang làm gì không biết, vừa mất thời gian lại làm mình xấu xí. Dẫu rất tức giận nhưng nó vẫn ráng nén cơn giân xuống. Nó cũng muốn xem hắn sẽ giở trò gì, dù sao thì nó cũng đâu sợ ai.

Nó ngồi xuống bên hắn. Đây là bàn cuối lớp, cũng may nó không bị cận chiều cao cũng tạm 1m68 chứ ít gì nên không lo nhìn không thấy bảng. Nó quay sang nhìn hắn, không biết hắn đã ngủ từ lúc nào. “ ối không ngờ hắn cũng đẹp trai lắm chứ nhưng không đẹp bằng anh 2 rồi. Hắn ngang ngược, xất xược và lạnh lùng quá không như anh 2 mình. Anh 2 là tốt với mình nhất. ủa tự nhiên lại đi so sánh hắn với anh 2 là sao vậy trời”.

- Cô ngắm đủ chưa

- ờ… tôi… tôi…

- thưa cô cho phép em được ngồi gần bạn Hải Băng ạ! – “ mình đã tìm bạn 10 năm rồi. mình không để bạn rời xa mình nữa đâu Bảo Nhi à không Hải Băng mới đúng chứ"

có gì sai sot mong moi người giúp đỡ