“ Hắn bị sao vậy nè, mình có sợ gì đâu. Chắc đầu hắn bị gì rồi… thôi kệ, đã vậy thì…” – nó nở một nụ cười tinh quái khiến ai nhìn vào cũng nổi cả da gà. May mà nó đang úp mặt vào lòng hắn nếu không hình tượng “thỏ con” mà nó dày công xây dựng nảy giờ cũng bay theo gió mất.

Còn hắn, hắn đang lo lắng cho nó vậy mà nó lại nghĩ khác nếu hắn biết được nó đang nghĩ gì chắc hắn tức chết mất.

- Làm gì là làm gì cơ? – nó ngây thơ dẫu mỏ lên hỏi hắn khiến hắn phải bật cười vì thái độ cực dễ thương của nó.

- Thì nãy cưng làm gì đấy? Ở đó mà con giả vờ nữa à – nói rồi hắn nhéo yêu vào mũi nó khiến mọi người lại có thêm một phen hết hồn vì cử chỉ thân mật và thái độ dịu dàng của hắn đối với nó. Và… làm cho 2 con người dấy lên một kế hoạch trả thù mới…

- Ư… biết rồi, nhưng…

- 2 người âu yếm đủ chưa? – thấy mình bị lơ đi nên tên C.Khang bèn gắt lên mong lấy lại sự chú ý của mọi người nhưng hắn đã sai lầm.

- Tôi hổng thích hắn ta – chỉ vào C.Khang – anh đuổi hắn ta đi đi – nói xong nó còn quay sang C.Khang làm mặt quỷ khiến con người “dư thừa” ấy tức anh ách mà chẳng làm được gì nó bởi ai kia đang che chở nó trong vong tay.

“Mày hãy đợi đó con nhóc láo toéc kia. Hừ”

- 2 người không nghe bảo bối tôi nói gì sao? Còn không mau cút đi – hắn chẳng thèm liếc mắt tới những con người đang tức tối và những người đang hóa đá kia mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa thổi thổi vào gò má đỏ lự của nó.

Còn nó, khi nghe hắn gọi mình 2 tiếng “bảo bối” tim nó bất chợt loạn mất một nhịp, mặt cũng từ từ đỏ lên. “Ôi! Mình bị sao vậy nè?” – đưa tay lên sờ trán – “mình có sốt đâu?”

Còn T.My cô vừa mừng vừa lo cho nó. Toan nói gì đấy thì bị T.Vũ ngăn cản, cậu tỏ vẻ không phải lúc.

- Nếu tao không đi thì sao? – T.Linh cũng chẳng vừa, ả vẫn còn rất kênh kiệu.

- Vậy thì đừng mong trở về - nói rồi hắn quay sang nhìn nó một cách âu yếm – ngoan, đợi anh chút nhé! T.My và T.Vũ, 2 cậu đưa cô ấy lên phòng đi. Ở đây đã có mình rồi.

- Không… không đi đâu hết – nó ôm chặt lấy hắn lắc đầu nguầy nguậy trông hết sức đáng thương.

- Ngoan đi nào – nói rồi hắn đẩy nó sang cho T.My khi nó chưa kịp ú ớ gì cả.

- Đã có T.My rồi, tớ ở đây với cậu -T.Vũ sau một hồi im lặng cũng đã chịu lên tiếng. Nãy giờ cậu im lặng chứ không có nghĩa là cậu bỏ qua mọi chuyện đang diễn ra. Trông cậu thờ ơ vậy đó nhưng thật lòng người lo lắng nhất từ nãy đến giờ vẫn là cậu.

- Vậy cũng được – hắn quay sang nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng đến khi nhìn đến C.Khang và T.Linh thì lại là ánh mắt sắc lạnh – nếu không muốn sống tao sẽ toại nguyện ày.

Hắn đã từng đánh mất người con gái hắn yêu thương nhất, giờ đây hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa. Cái khoảnh khắc nó rơi vào tay C.Khang tim hắn như ngừng đập, một cảm giác lo sợ tràn vào tim hắn.

Và cũng chính cái khoảnh khắc ấy đã giúp hắn đã hiểu rõ trái tim mình đang hướng về ai. Đau một lần là quá đủ với hắn… hắn không thể chấp nhận được chuyện như thế lại xảy ra với nó. Chỉ cần đụng đến một sợi tóc của nó dù là ai hắn cũng không bỏ qua.

- Nếu mày có bản lĩnh thì cứ đến đây – nói rồi hắn ta (C.Khang) quay sang kéo T.Linh vào lòng – mày đừng quên đây là ai, haha… nếu các người có dũng khí thì xông lên haha - nghe hắn ta nói vậy mọi người ở đây không ai giám manh động cả và hắn cũng không ngoại lệ nhưng hắn không cam tâm. Nhưng… bất chợt một tiếng nói trong trẻo kéo mọi người ra khỏi suy nghĩ của mình:

- Cái con nhỏ xấu xí này mà là Chị 2 á hả? Mọi người nghĩ sao vậy? Thật là… chậc chậc… nhan sắc có hạn mà cũng muốn giã danh Smile’s Girl của BA à… mơ tưởng.

Mọi người đã bị sốc toàn tập vì thái độ của nó lúc này, so với lúc nảy thì nó của bây giờ huyền bí và đáng sợ hơn rất nhiều. Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, thật đúng vậy, ánh mắt nó toát lên một ánh sáng tinh ranh và ma quái khiến mọi người đều bị thu hút vào đó. Từng cử chỉ, từng cái châu mày, từng nụ cười của nó đều đi sâu vào trái tim hắn và mọi người nơi đây. Hơn hết nó đã thành công khơi gợi sự tò mò của mọi người