Thời gian cứ từ từ trôi qua, hắn và T.Vũ thì chụm đầu vào bàn bạc gì đấy còn nó thì vừa ôm chiếc dế yêu chơi game vừa tíu ta tíu tít buôn dưa lê cùng T.My.

- Quái nhễ… đáng ra phải tới rồi chứ? – nó khó hiểu nhìn ra cữa.

Rầm…

Nó chưa thắc mắc xong đã có người xông vào đá tung cánh cửa phòng nơi bọn nó đang ngồi.

- Tụi bây là ai mà giám xông vào đây? Muốn chết sao? Còn tụi mày… sao lại để cho chúng xông vào đây hả? – một tên đàn em của hắn to tiếng la hét.

- Hừrr bằng vào tụi mày mà cũng muốn cản đường tao sao hừrr… - người con gái vừa xông vào lên tiếng với giọng điệu khinh thường nhưng hai mắt cô lại chợt sáng lên, rồi lại đùng đùng nổi giận khi nhìn thấy nó. Sự thay đổi nhanh chóng trên mặt cô lúc ấy đều được nó thu vào mắt thế là hai tay nó ôm lấy tai rồi tự cầu nguyện cho hai lỗ tai thân yêu của mình.

- Ôi! Ông trời của tui ơi! Bồ đi đâu vào đây vậy hả? Biết đây là đâu không hả? Nếu có chuyện gì thì sao? Tớ biết ăn nói với các anh chị ấy thế nào hả? Cậu không chịu suy nghĩ gì cả…

- Thôi thôi vợ yêu à! Làm gì mà chửi té tát vào mặt tình yêu của tôi thế - thấy cô gái cứ luyên thuyên mãi chàng trai đi cùng cô không nhịn được bèn lên tiếng giúp nó giải vậy. Còn mọi người nơi đây thì ngạc nhiên hết chỗ nói. Chẳng hiểu hôm nay là ngày gì mà các “đại nhân vật” cứ ùn ùn kéo đến nơi đây.

Họ đã thật sự vui mừng và tự hào khi nhận ra chàng trai vừa xông vào là Tiểu Quỷ của BA, còn cô gái đi cùng cậu thì họ không biết. Nhưng có vẻ là người yêu của Tiểu Quỷ. Họ thầm cảm thấy may mắn.

Nhưng dường như sự xuất hiện của Tiểu Quỷ - L.Vũ cùng N.Anh đã chứng thực được lời nói của nó lúc nảy. Chẳng lẽ đúng như lời nó nói? Vậy tại sao họ chưa từng nghe nói đến tên nó hay sự tồn tại của nó? Không lẽ BA đã dấu nó kỹ đến vậy?

Nếu lúc nãy họ nghi ngờ những gì nó nói, xem lời nó nói là vô lý thì giờ đây họ đã thực sự tin tưởng bởi thái độ của hai người kia đã quá rõ ràng. Nhưng họ càng thắc mắc hơn về sức ảnh hưởng của nó trong BA, bởi theo như tình hình nảy giờ thì bang chủ của họ - K.Phong dường như có quan hệ đặc biệt với nó, điều đó có ý nghĩa gì thì ai cũng biết…

- Cậu nói ra ngoài đi dạo là đi dạo trong quán Bar thế này à? BA thiếu gì Bar cậu không đến lại chui vào đây, cậu không sợ tớ và Smile lo lắng à? – L.Vũ nào có ý tốt gì khi giúp nó cang ngăn cái núi lửa mang tên N.Anh, cậu làm vậy đơn giản vì cậu muốn tự mình chất vấn nó mà thôi. Hơn nữa, cậu cố ý nhấn mạnh chữ “Smile” bởi ai cũng biết chị 3 của BA có biệt danh là Smile’s Girl, cậu muốn nói cho tất cả mọi người ở đây biết nó là một người rất quan trọng đối với cậu và Chị 3 – N.Anh, nhưng cậu không thể tiết lộ thân phận N.Anh nên đành dùng thân phận chị 3 của cô. Cậu muốn ọi người biết nó là người mà họ không thể đụng tới bởi hôm nay nếu hôm nay T.My không tới kịp để can ngăn mọi chuyện cậu không giám nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với nó. Cậu biết chắc rằng nó sẽ không ra tay với những người đó mặc dù nó đủ sức đơn giản vì nó không muốn làm thế.

- Tớ… tớ có sao đâu. Với lại… với lại có Phong ở đây mà, cậu ấy rũ mình đi thì phải có trách nhiệm bảo vệ mình chứ. H.Băng nói đúng không Phong? – nó đưa ánh mắt cầu cứu tới hắn. Hắn toan lơ đi nhưng khi chạm phải ánh mắt long lanh của nó hắn đành giơ cờ trắng đầu hàng.

- Cậu yên tâm đi về chuyện an toàn của H.Băng đi. Tôi đã đưa cô ấy đi thì phải có trách nhiệm đưa cô ấy an toàn trở về - K.Phong tiến về phía nó, ôm nó vào lòng mà cam đoan.

- Cậu im ngay đi. Sự cam đoan của cậu chẳng có nghĩa lý gì với tớ cả - L.Vũ đã thật sự tức giận, cậu kéo mạnh nó về phía sau mình.

- Á - sau vụ ẩu đã sáng nay, người nó đau nhức khắp nơi, đặc biệt là cổ tay, giờ L.Vũ lại kéo mạnh nên làm nó đau đến mức phải rên lên, may mà N.Anh đỡ nó kịp chứ nếu không nó lại phải ôm hôn đất mẹ nữa rồi.

- Cậu có sao không H.Băng – N.Anh lo lắng nhìn nó.

- Tớ không sao – nó nhẹ lắc đầu, xoa xoa cổ tay, cố nặng ra nụ cười để trấn an N.Anh.

- Cậu làm gì vậy? Cậu làm H.Băng đau đấy! – Hắn túm lấy cổ áo L.Vũ mà hét lên. Hắn thật sự mất bình tĩnh khi L.Vũ kéo nó ra khỏi vòng tay của hắn nhưng hắn vẫn còn kiềm chế được cho đến khi nghe nó la lên và xoa xoa cổ tay vì đau thì hắn hoàn toàn không thể kiềm chế. Giờ đây hắn chỉ muốn nện mấy phát vào mặt cậu cho hả giận.

- Cậu im đi. Cậu có tư cách gì mà trách tớ. Tất cả là tại cậu nên H.Băng mới bị họ ức hiếp. Nếu cậu không bám theo cậu ấy cả ngày thì làm gì có chuyện đó xảy ra, nếu không có cậu H.Băng đã không phải buồn, không có cậu H.Băng làm sao bị họ đánh chứ? – L.Vũ nói như hét vào mặt hắn, hắn mất bình tĩnh thì cậu càng không thể kiềm chế. Cậu và N.Anh phí hết tâm tư bảo vệ nó bấy lâu nay, mọi người coi nó như bảo bối mà nâng niu, nhưng gặp hắn chưa được mấy ngày đã xảy ra đủ thứ chuyện. Thấy nó buồn, đau cậu cũng đau lắm chứ, nhưng nó không cho cậu ra tay thì cậu có thể làm gì đây?

- Cậu nói vậy là sao? - hắn xiết chặt tay nắm cổ áo L.Vũ.

- Là sao ư? Là thế này – nói rồi L.Vũ nện một cú thật mạnh vào mặt hắn.

- Cậu có biết vết thương trên người H.Băng từ đâu mà có không – hắn toan đánh trả L.Vũ nhưng khi nghe cậu nói thế mọi hành động của hắn đều bị đình chỉ, không chỉ có hắn mà cả T.My, T.Vũ, N.Anh tính vào ngăn cản cả 2 cũng phải đứng hình. Chỉ có nó là giật thót tim rồi chỉ sau vài giây nó đã lấy lại tinh thần:

- Thôi đi L.Vũ, mọi chuyện không liên quan đến cậu ấy, tất cả là do đám người kia – nó cố gắn can ngăn L.Vũ trước khi mọi chuyện quá muộn nhưng…

- Không liên quan ư? Cậu không nghe đám người kia nói gì ư? Họ làm vậy là vì phải lòng tên đáng ghét này mà hắn suốt ngày cứ bám riết lấy cậu không buông nên họ mới tìm cậu. Cậu đừng nói giúp hắn nữa.



- Tớ không …