Giới thiệu nhân vật mới nha:

-Dương Trầm My – tiểu thư của J & J, là bạn thân từ nhỏ của Bảo Nhi (Hải Băng), thân thiên, vui tính, rất quan tâm Bảo Nhi và hắn (xl mọi người nha chap trước mình nhầm họ của My).

-Đường Triết Vũ - bạn thân từ nhỏ cũng là đàn em của Phong Kỳ. Một cậu ấm của tập đoàn Đường Thị.

Tiếp chương 3 nhé!

- Thưa cô cho phép em được ngồi gần bạn Hải Băng ạ! – nhỏ lên tiếng. “ Mình đã tìm bạn 6 năm rồi. Mình không để bạn rời xa mình nữa đâu Bảo Nhi, à không, Hải Băng mới đúng chứ”. Nhỏ nở một nụ cười kỳ bí vì suy nghĩ của nhỏ.

Lời đề nghị vừa rồi của nhỏ đã châm ngòi nổ cho quả bom “đề tài bàn tán” của cả lớp:

- Con nhỏ đó có gì sao ai cũng muốn ngồi gần nó thế chứ. Hừ… đáng ghét - ng1.

- Trời ơi! Không lẽ công chúa của lòng tôi lại đi thích con gái. Nhỏ đó còn là một đứa xấu xí nửa chứ - 1 boy lên tiếng – dường như câu nói vừa ra khỏi miệng cậu ta đã hối hận không thôi, vội lắc đầu nguầy nguậy như để vứt cái ý nghĩ điên rồ của mình ra khỏi đầu.

- My xuống ngồi với Triết Vũ đi – hắn vừa lên tiếng nhỏ cũng mặt kệ cô cn cố đồng ý hay không liền hớn hở thu gom đồ đạc xuống chổ hắn vừa bảo.

Lớp nó có 38 thành viên được chia làm 4 tổ cũng là 4 dãy bàn. Nói 4 dãy chứ thật ra thì chỉ có 3 dãy thôi vì 2 dãy giữa bàn ghế được kéo sát vào nhau. Nó và hắn ngồi bàn cuối tổ 2 từ cửa chính đếm vào. Vũ và My ngồi kế nó và hắn cũng tức là bàn cuối tổ 3.(Sơ đồ chổ ngồi: hắn – nó – My – Vũ).

Chẳng hiểu sao tuy mới gặp My nhưng nó và My nói chuyện rất hợp với nhau. My mang đến cho nó cảm giác quen thuộc, thân thương và ấm áp, dường như nó và My đã quen biết nhau từ trước nhưng từ khi nào, tại sao thì nó không tài nào nhớ được. Niềm vui vì nó được ngồi gần My đã xóa tan nổi bực tức vì phải ngồi chung với cái tên “hắc ám”, bao sự tức giận, bao nổi oán than của nó chẳng biết biến đâu mất. Nó nhìn My nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của nó như ánh nắng ban mai ấm áp, rực sáng. Tuy đang hóa trang nhưng vẫn không làm mất đi sự lung linh rực rỡ trong nụ cười của nó. Nó quay sang lườm hắn thì phát hiện hắn đã úp mặt xuống bàn từ khi nào và đang tiếp tục công việc dỡ dang ban nảy – đó là ngủ.

My và Vũ thì thầm to nhỏ gì đấy, 2 người này có vẻ rất thân với nhau. “Có khi nào 2 người này vốn là một đôi không ta” – nó suy nghĩ vu vơ rồi lại tự cười chính mình. Thấy nó vậy My chỉ nhìn nó rồi cười. “ Nhi! à không Băng. Cậu biết không từ lúc cậu ra đi tớ đã không ngừng tìm cậu. Có lúc tớ cứ nghĩ là cậu đã không còn nữa rồi đấy, nhưng một lần vô tình tớ phát hiện ra sự thật. Cậu không ra đi, cậu chỉ ra nước ngoài sinh sống thôi. Từ lúc ấy tớ đã ầm thầm tìm cậu. Ông trời đã không phụ người có lòng, rốt cuộc 1 tuần trước tớ đã nhận được tin tức của cậu. Cậu thật là… sao lại đổi tên khiến tớ tìm mãi mà chẳng thấy. Hôm qua tớ đã sang nhà cậu với ý định cho cậu một trận vì ra đi không lời từ biệt nhưng tớ đã biết một sự thật đau lòng.”

Hôm qua, tại nhà nó:

Kính… kong… kính… kong

Người ra mở cửa là một cậu con trai trông không lớn tuổi hơn nhỏ là mấy. Mái tóc đen nằm ngay nếp, sống mũi cao, đôi mắt 2 mí lại thêm cặp lông mi dài và cong vút khiến đôi mắt cậu ta có sức hút rất lớn, ai đã nhìn vào thì không nỡ quay đi.

- Ai đấy?

- Chào anh. Em là bạn của Bảo Nhi. Bạn ấy có ở nhà không anh?

2 từ “ Bảo Nhi” làm cậu ta giật bắn mình. Đã rất lâu rồi chỉ có những người thân trong nhà mới biết đến cái tên Bảo Nhi của em hắn. nhưng cô bé mới từ Mỹ trở về chưa bao lâu sao lại có bạn và còn biết đến cái tên Bảo Nhi. Cậu ta nhìn nhỏ với ánh mắt đầy nghi ngờ. Như phát hiện được chuyện gì rất thú vị nhỏ reo lên vui sướng:

- A… an… anh… anh có phải là anh Hải Nam không?

- Ơ.. phải. Cô là…

- Em Trầm My đây anh không nhớ em sao. Bạn thân hồi còn bé của Bảo Nhi đấy! Mà anh không nhớ em cũng phải tụi mình mới chỉ gặp nhau mấy lần thôi mà.

Hải Nam ngẫm nghỉ một hồi chợt reo lên như đứa trẻ vừa được mẹ cho kẹo.

- Anh nhớ rồi, Cái cô bé ở cạnh nhà anh mà lúc Bảo Nhi gặp tai nạn cứ khóc mãi không thôi phải không?

- Hihi sao anh kỳ vậy nhớ gì không nhớ, nhớ chuyện mít ướt của em làm gì.

- Hihi

- Anh tính để khách đứng ngoài cửa nói chuyện thế này sao?

- À… ừm… hihi anh quên mất. Thôi vào nhà đi nhóc

Trong nhà:

- Bảo Nhi có nhà không anh. Lâu ngày không gặp em nhớ nó quá anh à.

- Ơ… em sao vậy. Em không nhớ gì sao?

- Nhớ gì anh?

- 6 năm trước… - Không để Nam nói hết câu My đã vội ngắt lời vì cô biết anh tính nói chuyện gì.

- Anh đừng gạt em. Em biết hết rồi Bảo Nhi không chết chỉ ra nước ngoài thôi.

- Ơ sao em lại biết chuyện này – Trầm tư một lúc

Nam quyết định kể hết sự việc xảy ra lúc ấy cho My nghe. Anh cũng không hiểu sao 1 chuyên quan trọng ảnh hưởng đến tính mạng của cô em gái yêu và gia sản của gia đình mình anh lại dể dàng kể cho cô nghe. Ở cô bé này có cái gì đó khiến anh tin tưởng vào cô. Anh hi vọng cô có thể giúp anh bảo vệ em gái anh những khi anh không ở bên nó. Anh biết cô có năng lực và đủ tài trí cùng điều kiện.

Thực tại:

- My My My ơi – thấy nhỏ thất thần nó vừa lay vừa gọi

- Ơ … có chuyện gì vậy? – nhỏ ngơ ngác nhìn nó

- Bạn sao vậy. Cô cho về sao bạn còn ngồi đây thất thần vậy. Tương tư anh nào sao? – nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt dò sét và hứng thú.

- Anh nào đâu cô nương. Về thôi. À mà Băng này cậu có thấy Vũ và Kỳ đâu không?

- Họ á. Cô vừa cho nghĩ tên đáng gét đã lôi Vũ đi đâu mất rồi.

- ừm tớ biết rồi. Thôi về đi.

- ừm.

Nói rồi 2 cô nàng nhà ta kéo nhau ra về.

Ra đến chỗ ban sáng nó dặn các anh vệ sĩ chờ. Thấy xe nhà nó tót lên xe rồi bảo các anh nhanh chóng chạy đi.

Trên xe:

Vừa leo lên xe nó đã vội lấy khăn ướt lau lau, chà chà gì đấy. Thấy vậy 1 cô vệ sĩ lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư cô đang làm gì đấy. Đừng quậy phá nửa nhé!

- Chị đừng lo. Em chỉ tẩy lớp hóa trang này thôi. Cả buổi sáng phải mang khuôn mặt này khó chịu chết được.

- Khó chịu vậy sao em còn hóa trang làm gì cho khổ thân.

- ừm chị không hiểu đâu. Em muốn có một người bạn chân chính - nó nở một nụ cười khổ, ánh mắt hiện lên chút gì đó bi thương và cô đơn.

Lại nói về Vũ sau khi ra về Kỳ kéo Vũ xuống phòng hiệu trưởng:

Rầm…

- Ngọn gió nào đưa nhị vị thiếu gia đến đây – ông hiệu trưởng cố nỡ một nụ cười mặc dù trong lòng ông giờ đây rất hoang mang. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn ông không khỏi lạnh sống lưng, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy khắp người.

- Hừ... mau đưa hồ sơ của con bé tên gì ấy nhỉ… à ờ Nguyễn Hải Băng lớp 10a1 ra đây

Nghe hắn nhắc đến tên nó, ông thấy rất quen, cố lục lọi trong trí nhớ của mình, chợt ông hoảng hốt, trả lời:

- Thưa thiếu gia. Thông tin về cô ấy được nhà trường bảo mật ạ.

- Grừ ông có đưa không thì bảo hay muốn nghĩ hưu non hử?

- Nhưng… nhưng… - phân vân một lúc ông đành đi lấy hồ sơ của nó đưa cho hắn.

- Thiếu gia tôi sẽ đưa cho câu nhưng cậu phải đảm bảo tôi không bị 2 gia đình kia xa thải

- Được

Nói rồi hắn mở hồ sơ nó ra xem rồi mở một nụ cười đầy gian trá “haha sắp có chuyện hay để xem rồi đây, giờ kiếm cô ta cái đả haha”