Một nơi xa lạ, người người xa lạ, ngay cả “khí” cũng hoàn toàn xa lạ, ngẩn ngơ một lát, Lục Viêm lại cười lớn.

Vốn tưởng rằng bị đám lão bất tử kia liên thủ đánh chết, chỉ còn lại linh hồn chạy trốn, không ngờ trong lúc chạy trốn lại vô tình bị đưa đến một nơi quỷ quái này.

Mặc dù có chút khó tin, nhưng hắn vốn là cường giả đỉnh phong của Cửu Hoang Đại Vực, nơi trước đây hắn sống, cho nên định lực hắn cũng không kém, mà hơn hết là được sống, ai mà không vui.

Mặc dù hắn lúc này không phải hắn, nói đúng hơn là hắn lúc này đã trở thành một người khác, một thân phận khác, giống như “đoạt xá” trước đây hắn thường làm để chạy trốn vậy.

Hắn không phải người lương thiện, mà ngược lại, không có việc ác gì không làm, bị người người xem là ma đầu, ác ma, bất quá vì hắn thực lực quá cao, mà những kẻ đó chỉ có thể động khẩu chứ không dám động thủ.

Còn nhớ, trước đây hắn từng đem Thánh Nữ của Thánh Hằng Tông cưỡng gian, Thánh Hằng Tông sau khi biết tin, chỉ có thể giữ im lặng, vừa không dám để lộ nửa điểm tin tức, vừa không dám cùng Lục Viêm hắn đòi công đạo, cuối cùng Thánh Nữ ôm hận mà chết.

Người tốt sống trăm năm, kẻ xấu mãi trường tồn!

Cổ nhân nói quá đúng.

“Ha ha, quả nhiên là ông trời không có mắt”. Lục Viêm cười lớn từng tiếng, vừa lúc những thiếu niên mới lớn đang trên đường tới học viện nghe được vậy cũng lộ ra vẻ cổ quái, sau đó lắc đầu rời đi, chỉ để lại một câu: “Kẻ điên”.

Bỗng có một thiếu niên chạy tới gần hắn, nhìn ngang nhìn dọc một hồi, khi thấy không có ai mới vỗ vai hắn, quái dị nhìn Lục Viêm: “Này Đại Tam, ngươi không bị gì chứ?”.

Đại Tâm chính là tên của chủ nhân thần xác này, Lục Viêm hơi nhíu mày, ngàn vạn suy nghĩ vận chuyển, cuối cùng khẽ cười nhạt: “Có chuyện gì?”.

Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhớ ra thiếu niên này là ai, Hoàng Lâm, cũng là bằng hữu của chủ nhân thân xác này, à, lúc này cũng là hắn.

Hoàng Lâm cùng Đại Tam có gia cảnh giống nhau, chỉ là một gia tộc bình thường, thậm chí có thể nói là ở dưới đáy của xã hội này. Cũng vì đồng cảnh ngộ cho nên bọn hắn rất thân.

“Ngươi còn không bị gì? Thẩm lão sư sắp đến rồi, ngươi còn ngồi cười điên ở đấy”.

Hoàng Lâm sợ hãi lên tiếng, có vẻ bị dâm uy của vị Thẩm lão sư dọa sợ, hoặc cũng có thể sợ Đại Tam bị điên thật.

Mà Lục Viêm lúc này cũng giật mình, cười khổ một tiếng, con bà nó, lão tử quên mất lão tử còn đang ở trong thân thể ốm yếu này, còn phải đi học nữa a.

“Ài, quên mất”. Lục Viêm vỗ vỗ đầu, hắn lúc này bất quá chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, trước mắt không biết làm gì, nên tìm hiểu trước thế giới này đã.

Hoàng Lâm không biết Lục Viêm quên cái gì, cứ tưởng là hắn quên luôn đi học, đành kéo hắn đi vào học viện.

Trong Thánh Lan học viện, lớp học Võ Giả sơ cấp.

Cùng với Lục Viêm và Hoàng Lâm thì lớp học có hơn ba mươi đệ tử, bọn hắn đang ngồi khá nghiêm chỉnh nghe một vị nữ lão sư truyền thụ tri thức về Yêu Linh.

Có chút buồn cười, nếu tính trước đó thì hắn cũng đã sống được vài trăm năm rồi, thế nhưng lại cùng đám tiểu tử này ở cùng một chỗ, còn phải đi học nữa. Ài, quả nhiên không có gì miễn phí, sống lại cũng phải cực một chút.

Lục Viêm ở trong này cũng khá nghiêm túc, bởi vì hắn cần phải hiểu rõ thế giới này, sau khi nghe Thẩm lão sư giảng, hắn cũng hiểu một chút về đây.

Nơi này vốn là bên trong một thành thị, gọi là Quang Huy Chi Thành, về phần tu luyện, có thể phân chia thành nhiều nhánh khác nhau, trong đó có Yêu Linh Sư và Võ Giả là hai nhánh lớn trong đó, mà ở Quang Huy Chi Thành cũng lấy hai cái đó làm chủ tu.

Cả hai đều có năm đẳng cấp, theo thứ tự là Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ, mỗi cấp lại phân thành ngũ tinh.

Song dù đều có đẳng cấp giống nhau, nhưng Yêu Linh Sư lại cao quý hơn Võ Giả. Càng khiến Lục Viêm ngạc nhiên hơn là, Yêu Linh Sư có thể hình thành linh hồn hải trong đan điền, sau đó đem yêu linh bắt được đưa vào bên trong, lúc chiến đấu có thể thục dục yêu linh phụ thể, có được lực lượng của yêu linh.

Mà lúc này Thẩm Tú đang thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng sau lưng lại hiện ra một cái đuôi màu hồng, cả người biến dạng: “Đây chính là Liệt Diễm Yêu Hồ, sau khi yêu linh phụ thể, ta có thể đạt được lực lượng của Liệt Diễm Yêu Hồ, trở nên nhanh nhẹn còn có lực lượng hỏa diễm.

Bên trong yêu thú giới, Liệt Diễm Yêu Hồ thuộc về yêu thú cấp Hoàng Kim, cũng có nghĩa tu vi cao nhất ta có thể đạt được là Hoàng Kim Yêu Linh Sư”.

Đám học sinh bên dưới sợ hãi thán phục kinh hô, mà ngay cả Lục Viêm nhìn cảnh này cũng lóe lên, miệng nhếch lên nụ cười: “Yêu Linh Sư sao, khặc khặc, thứ này, ta nhất định phải thành”.

Lúc này, không ai phát hiện được, một thiếu niên đang nhắm mắt, linh hồn phiêu đãng, chợt hắn giật mình, có chút không tin được nhìn tay mình: “Ta đang ở đâu?”.

“Ta... ta đã sống lại?”.

Nhìn Thẩm Tú đang giảng bài, Nhiếp Ly chấn động, hắn còn nhớ, hắn bị Thánh Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp vây công, chết khi chiến đấu, lại không nghĩ tới vậy mà sống lại lúc mười ba tuổi.

Nhiếp Ly nhìn xung quanh, nhìn qua những khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, Lục Phiêu, Đỗ Trạch, những người này đều là huynh đệ sinh tử của hắn. Sau đó hắn nhìn sang trái, khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Tử Vân hiện ra trong tầm mắt, khẽ khẽ cười, tâm tình kích động cùng nghẹn ngào.

Mà khi Nhiếp Ly đang rung động, Lục Viêm ánh mắt khẽ động, hắn trước đây là cường đại cỡ nào, phất tay hủy một Đại Lục đó là sự tình bình thường, mà linh hồn của hắn cũng cường đại không kém, cũng vì linh hồn cường đại nên hắn mới có thể sống sót được, lưu lạc tới nơi đây.

Hắn phát hiện được thiếu niên này cả người vốn sinh cơ yếu ớt, linh hồn mơ hồ tan biến, đột nhiên trong nháy mắt bạo phát ra cỗ sinh cơ nồng đậm, linh hồn mạnh mẽ, hơn nữa, trong mắt thiếu niên này, Lục Viêm phát hiện có một cỗ mờ mịt, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lại lắc đầu bỏ qua, bất quá trong nội tâm không khỏi rung lên lẩm bẩm trong lòng: “sẽ không phải có người giống ta sống lại chứ?”.

Trên bục giảng Thẩm Tú biến trở lại hình người, hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói với những học sinh bên dưới với giọng lạnh nhạt: “Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy Viện trưởng Thánh Lan học viện đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hàng!”.

Tất cả đệ tử bên dưới bị âm thanh này làm cho yên lặng, không ai nói gì.

“Ba mươi sáu người các ngươi, có bình dân đệ tử, có thế gia đệ tử, tuy khởi đầu giống nhau, nhưng thân phận và địa vị lại cách biệt. Ta hy vọng các ngươi tự biết lấy mình, cư sử đúng mực! Bình dân mãi là bình dân, các ngươi cơ bản không thể trở thành quý tộc, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Coi như là trong quý tộc, cũng có chế độ đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua.”

Thẩm Tú lăng lệ quét qua đám đệ tử, những đệ tử gia cảnh không tốt liền cúi đầu, còn những thế gia đệ tử lại ưỡn ngực đắc ý. Trong đám này, chỉ có Lục Viêm, còn có thiếu niên Nhiếp Ly kia, rồi đến Diệp Tử Vân, Lục Phiêu, Đỗ Trạch là thần sắc bình tĩnh.

“Cúi đầu xuống...” Hoàng Lâm thấy Lục Viêm cứ ngẩn ngơ nhìn xung quanh, liền đè đầu hắn xuống, sau đó liếc mắt Thẩm Tú, thấy nàng không chút ý mới thở phào.

Lục Viêm bị đè đầu, có chút bực tức, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Hoàng Lâm, ánh mắt băng lãnh khiến cho hắn sợ hãi rụt tay lại, thấp giọng nói: “Ngươi không muốn bị lão sư chú ý chứ”.