Hỏa đạo nhân đối với mình yêu cầu rất cao, nếu không đốt thì thôi, nếu nói đốt…Bất kể đốt cái gì, đều phải ứng với tám chữ:

- Lửa cháy ngập trời, trời không thể cứu.

Đây là tài hoa của gã, hỏa đạo nhân rất có đạo đức nghề nghiệp.

Tống Dương bực bội khó chịu khi gã nói:

- Ở trên chiến lược, Kim Loan điện chỉ làm nhà tranh, ở trên chiến thuật, muốn đem nhà tranh đến đốt Kim Loan điện.

Lời này Chu Nho chấp nhận.

Trận hỏa hoạn này đối với Biệt Lai thiền viện, hỏa đạo nhân chuẩn bị đầy đủ, khi bắt đầu còn có chút phiền phức, tuy rằng xác định có nhiều điểm hỏa, nhưng vì trong thành giới nghiêm, dầu hỏa, củi gỗ và vật nhóm lửa khó có thể đến được vị trí, cho tới khi Hồ đại nhân giúp đỡ Tống Dương lôi kéo thêm Hình bộ, có quan sai yểm trợ, những vật dụng cần thiết có thể vận chuyển đến đúng chỗ. Trong mấy ngày Tống Dương bị nhốt vào địa lao, hỏa đạo nhân bận rộn trong bốn ngày, không sợ lãng phí đống lửa cháy không lớn, trên thái độ, gã quả thực đem Biệt Lai thiền viện coi như đốt Hoàng cung.

Mặt khác, gã còn một mình dẫn đầu mười vị cao thủ, không tham dự ác đấu thiền viện, hết sức chuyên chú chờ ở các vị trí phóng hỏa, ngay lúc vừa rồi, đầu tiên là tiếng kèn của cấm quân vang lên, mơ hồ nghe được Tống Dương gọi tên mình, hỏa đạo nhân biết đây là tín hiệu phóng hỏa, vận đủ khí lực gào lớn với mười thủ hạ:

- Châm lửa!

Người phía sau hơi chần chừ:

- Bọn họ còn ở bên trong…

Hỏa đạo nhân giọng điệu kiên quyết, lớn tiếng lặp lại:

- Châm lửa!

Gã đã từng là cộng sự của Tống Dương, bởi vậy hiểu rõ một chút, Tống Dương đã nói cái gì, cứ theo đó làm là được… Nếu Tống Dương bảo gã phóng hỏa là để mình và kẻ thù cùng hủy cùng diệt, đó cũng chỉ có thể nói Tống Dương không có cơ hội trở mình, giết không được kẻ thù, còn không bằng mọi người cùng chết cháy.

Mười người đều là quân tinh nhuệ do Hồ đại nhân phái tới, dựa theo lão đạo bố trí bắt đầu hành động. Trong nháy mắt, các điểm lửa bắt đầu cháy, dầu hỏa gặp lửa bùng lên, nở rộ dữ dội, chấn động khiến cả khu đất lớn run rẩy! Vẫn là phương pháp hỏa thiêu hoàng cung Đại Yến, lửa mượn sức gió tràn ra từng phiến, khác nahu cũng ở chỗ: Khi đốt Yến cung lửa lớn từ một phía tràn tới, Biệt Lai thiền viện lúc này là lửa từ tứ phía ào vào.

Nửa số điểm lửa cách thiền viện quá gần, bọn họ bên này vừa động thủ, ngọn lửa gần như trực tiếp ào lên bao vây bức tường của thiền viện.

Khi lão đạo phóng hỏa, hai ngàn cấm quân toàn lực đi tới, tuy rằng cách mấy phố, đuổi tới không mất thời gian uống một chén trà, nhưng bọn họ vừa lên đường không lâu, trước mắt động xuất hiện một đội Hình bộ, cản đường.

Đỗ Thượng thư đã an bài. Tĩnh vương lúc này sắp xếp một đội cấm quân mục đích không quá rõ ràng, Hình bộ không có quân quyền không thể điều binh, nhưng Thượng thư đại nhân cũng vận dụng quyền lực của chính mình để an bài chống lại…Trước đó không khó đoán, cấm quân khi động nhất định sẽ là thiền viện gặp nạn, bất kể thiền viện xảy ra nhiễu loạn gì, chỉ cần cấm quân đến thì gió êm sóng lặng.

Đỗ đại nhân không ngờ để thiền viện trời yên biển lặng, cho nên sáng sớm liền an bài một đội Hình Bộ, không hy vọng có thể ngăn cản cấm quân, chỉ mong có thể giữ chân bọn họ lâu một chút.

Mang đội quan sai cũng chỉ là một tiểu quan, cũng là người quen cũ của Tống Dương, Hình bộ viên ngoại lang Đường Hỏa Thoái.

Tuy rằng phân thuộc bất đồng, nhưng giống nhau đều là quan võ trong kinh, cấm quân cũng không thể không xem như bộ khoái trực tiếp đánh bay, tướng lĩnh cấm quân tạm thời dừng đội ngũ, nhíu mày nói:

- Vì sao cản đường, mau nhường đường.

Đường Hỏa Thoái so với đối phương giọng còn lớn hơn, đưa tay làm thế "dừng lại", quát lớn:

- Hình bộ phá án, đường này không thể qua.

Tướng lĩnh cấm quân kiên nhẫn có hạn, cũng không lý luận trực tiếp quát:

- Quân lệnh đã ra, nếu không nhường đường cũng giống như phản nghịch, bắn!

Lời vừa dứt, hai ngàn cấm quân phía sau kiêu ngạo rống lên:

- Giết!

Đồng thời, đao thương trong tay cũng giơ lên, khí thế kinh người, sắc bén chỉ thẳng vào Đường Hỏa Thoái.

- Ai dám?

Đường Hỏa Thoái trừng mắt cười lạnh, không chút nhượng bộ, dường tay giơ lên Bạch ngọc bài:

- Tiên đế ban thưởng Hình bộ lúc này thực mệnh hành sự, Ngọc bài đến, phàm là quan viên Nam Lý đều phải dốc toàn lực tương trợ.

Thẻ bài đương nhiên là Đỗ đại nhân cấp cho Đường Hỏa Thoái.

Ngọc bài chỉ nói "dốc toàn lực tương trợ" cũng không nói điều chuyển quyền cầm quân, cấm quân cũng không cần nghe hắn, nhưng tấm thẻ bài này đúng là ngự ban, nếu phóng ngựa bước qua không khác gì quân mưu phản.

Tướng lĩnh cấm quân quyết định thật nhanh, phất tay truyền lệnh:

- Đổi đường!

Đại quân như vậy quay đầu, sau đổi thành trước, chuyển đường mà đi, Đường Hỏa Thoái thu hồi ngọc bài, xem xét đúng hướng cấm vệ quân rút lui, mang theo huynh đệ thuộc hạ tản ra bỏ chạy, không lâu sau, Đường đại nhân lại chặn đầu cấm quân một lần nữa.

Lần này Đường đại nhân không nhịn được, mỉm cười.

Bộ khoái trong tay có ngự bài Ngọc quyết, tướng lĩnh cấm quân giận dữ, nhưng không có cách nào, y ứng biến cũng không tồi, lần này truyền lệnh:

- Chia mười đường, chọn đường đi tới thiền viện!

Đường Hỏa Thoái không có cách nào, hắn chỉ có một tấm ngọc bài, chặn không nổi mười đạo binh… Tuy nhiên bởi vì hắn trì hoãn một trận, khiến hai ngàn cấm quân khi đuổi tới Biệt Lai thiền viện, lửa đã cháy hừng hực vây thành một khối, đốt vào đến thiền viện.

Bên ngoài thiền viện đã là một biển lửa, ngay cả tới gần cũng khó, làm sao dám liều chết xông vào, tướng lĩnh cấm quân sắc mặt xanh mét, liên tục truyền lệnh:

- Cứu hỏa.

Trong hậu điện, ẩu đả vẫn như trước. Sau khi Tống Dương xông lên hét lớn báo hiệu cho lão đạo phóng hỏa, sẽ không trở lại địa cung, một lần nữa nhặt long tước trên mặt đất, cùng với mấy Hồng Ba vệ, chống lại thị vệ và Thanh Mộc, ác chiến trong viện rất nhanh phân thắng bại, võ tăng thủ hạ của Thiên Hỗ hoặc thương hoặc chết, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, người mình ở bên này còn lại hơn mười người, nhảy vào hậu điện cùng đồng bạn tụ hợp.

Ngự tiền thị vệ trước mặt không tầm thường, Thanh Mộc chiến lực có thừa; liên quân mỗi người đều tinh nhuệ, Tống Dương trọng thương trong người nhưng long tước trong tay, là cục diện thế lực ngang ngửa.

Khi bắt đầu trên mặt Thanh Mộc còn lộ vẻ ung dung mỉm cười, nàng còn có hai ngàn cấm quân viện binh. Nhưng nàng không ngờ tới, lửa lớn tới rồi nhưng viện binh xem ra vẫn còn xa lắm, trong đại điện hỗn chiến còn chưa phân thắng bại, lửa đã liếm sạch tường vây, trong viện thế lửa cháy bừng bừng, hậu điện nguy ngập, hiện tại nếu không trốn đi, chỉ còn nước chết chìm trong đám cháy.

Nhưng khi nàng ý thức được điều này, mới giật mình phát hiện, vô tình, long tước trên tay Tống Dương, vững vàng chặn trước cửa đại điện.

Kẻ địch sinh tử gặp nhau tàn sát, đột nhiên lửa lớn cháy đến, bất kể nghĩ như thế nào đều lập tức giải tán, về sau sẽ tìm cơ hội quyết chiến, nhưng Tống Dương nhìn qua không có ý muốn bỏ chạy.

Bất chấp trong không khí ngập tràn mùi cháy khét, hít một hơi mùi gỗ cháy, nhìn chằm chằm vào Tống Dương hỏi;

- Thật muốn cùng chết sao?

Tuy là câu hỏi, nhưng Thanh Mộc tự mình đã có được câu trả lời… Từ khi nàng nhìn thấy Tống Dương, đối phương luôn luôn liều mạng, hiện tại người này lôi kéo mọi người cùng chết cũng là chuyện bình thường.

Tống Dương lắc đầu, gian tà mỉm cười sau lớp hóa trang:

- Không cùng chết, chỉ có điều không thể để ngươi chạy trốn. Thực đã trở lại, giả liền không thể đi rồi.

Thanh Mộc giả dạng gây sóng gió, nhưng nàng khai hỏa chính là thanh danh Vô Ngư. Lúc này nếu thực Vô Ngư có thể nói một lời…Tống Dương không nghĩ tới chính là, chính mình từ lúc từ trong địa lao lao tới, liền thấy Thanh Mộc, kẻ giả dạng ở ngay trước mắt, cơ hội hoán đổi người thật, hắn thế nào lại dễ dàng bỏ qua.

Gần như có thể khẳng định, nếu Vô Ngư giả đổi thành thật, đảng phái trong Phượng Hoàng thành, những ưu thế mà kẻ trộm trong nhà đang nắm giữ, rõ ràng đều trở nên buồn cười, khiến Tĩnh vương vạn kiếp bất phục, tiếng xấu để lại ngàn năm.

Thanh Mộc khóe mắt khẽ nhảy, thanh âm trầm thấp:

- Không để cho ta đi? Các ngươi thì đi được sao?

Tống Dương cười ha hả:

- Làm sao ngu như vậy? Chúng ta không cần đi sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thanh Mộc sửng sốt, chợt nghĩ ra. Đúng vậy, không cần đi, hai tầng địa lao cũng đủ để tránh được trận đại hỏa này! Tính toán xong, Thanh Mộc đột ngột xoay người lao thẳng tới lỗi đi cửa vào lối đi bí mật.

Đại hỏa ập tới, viện binh vô vọng, giờ phút này thế cục đảo ngược, Thanh Mộc sau khi được Tống Dương nhắc nhở bừng tỉnh đại ngộ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến vào địa lao, quay ngược cơ quan ngoài cửa, đây mới là muốn sống, cầu chi lấy con đường thắng.

Nhưng nàng mới bổ nhào vào nửa đường, trong cửa ngầm đột nhiên bay lên một người…Người đàn ông trẻ tuổi, quần áo bẩn thỉu đầu tóc rối bù, nhưng ánh mắt trong suốt tươi cười điềm tĩnh, vững vàng bảo vệ cửa ra vào, không nói chuyện, chỉ có điều nhìn Thanh Mộc lắc đầu.

Chất độc Phác ngọc bắt đầu giải, Thi Tiêu Hiểu tu vi hồi phục, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng cũng có thể đánh một trận.

Tống Dương ở trên mặt đất khi cứu La Quan, chỉ với Hồng Ba vệ bảo vệ cửa ra vào, Thanh Mộc trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào đột phá, hiện tại lại thêm Thi Tiêu Hiểu cường địch này, muốn vọt vào địa cung tránh nạn rõ ràng là mơ tưởng hão huyền, thân pháp Thanh Mộc biến hóa mau lẹ, không cần thiết mạnh mẽ đột phá, trên đường nhanh chóng quay trở lại đánh về phía cửa sổ đại điện.