Cô Thạch không biết đối phương đang nói gì, điều này không kỳ lạ, không nghe được lời của vong hồn ma quỷ, chỉ đáng tiếc là bà tu cầm chưa đủ. Nhưng Cô Thạch không sợ, lúc này bà ta đang được ánh sáng của nhà Phật chiếu rọi bên trong làm sao phải sợ những thứ ma quỷ bên ngoài!

Lão ni cô nắm chắc pháp ấn, luôn miệng niệm chú, tâm tính kiên định, trước những lời nói xằng bậy ma quỷ của Phong Long không chút động lòng.

Quỷ hoàng đế miệng không ngớt lời, ước chừng nói thời gian uống một chén trà cũng không thấy Cô Thạch có bất cứ phản ứng gì, dần dần ông ta cũng lộ vẻ sốt ruột, mà từ đầu tới cuối vạn tuế gia vẫn giữ một phần ánh sáng đặt trên mặt của Tống Dương.

Tống Dương đứng im tại chỗ nhưng hắn còn bận giám sát bọn thị vệ phía sau, nếu ngộ nhỡ có kẻ nào có ý định đuổi tà mà, hắn sẽ ra tay trước áp chế. Hơn nữa hắn còn bị phân tâm sự chú ý của mình trên người Cô Thạch nên để mặc cho thời gian trôi đi.

Quỷ Hoàng đế lại nói thời gian không quá uống hết một chén trà,Tống Dương thoáng nhẹ gật đầu, Phong Long lập tức không giữ được kiên nhẫn nói tiếp với Cô Thạch, vung mạnh tay áo trong nháy mắt lão ni cô bất chợt cảm thấy trong người có sự biến chuyển mãnh liệt, vừa mới khoan khoái dễ chịu bỗng chốc như có một dòng nham thạch nung cháy lục phủ ngũ tạng khiến đau đớn vô cùng.

Thân thế không cách nào chịu đựng nổi sự đau đớn, có tu cả trăm năm cũng không thế ngăn cản nổi. Toàn thân Cô Thạch run bắn, miệng thổ huyết đen, đang ngồi vững chắc bỗng nhiên ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tống Dương hành động cực kỳ nhanh nhẹn, xông về phía trước giơ tay đỡ lấy Cô Thạch đưa bà mang về phía mình. Một vị sư thái bị tên quỷ đánh tới, mọi người vô cùng kinh hãi. Vô Ngư lập tức trầm giọng truyền dụ:

- Không được manh động!

Không ai dám hành động.

Quỷ Hoàng đế lấy lại vẻ tươi cười, từ từ quay đầu nhìn về phía Vô Ngư.

Khác với vẻ cúi đầu tụng kinh của Cô Thạch, Vô Ngư thản nhiên nhìn thẳng vào mắt quỷ Hoàng đế.

Miệng Phong Long vẫn mấp máy, nhưng người thường không nghe được lời nói của ma quỷ.

Bọn thị vệ cười gượng, đoán chừng số phận của Vô Ngư sư thái sẽ không đến nỗi như Cô Thạch nhưng mọi việc nằm ngoài dự đoán. Khi quỷ Hoàng đế nói một câu xong Vô Ngư bỗng nhiên lắc lắc đầu, miệng khẽ động nhưng không nói ra tiếng, quỷ Hoàng đế sắc mặt rõ ràng khẽ biến miệng lại khẽ mấp máy gần như không thể nghe thấy gì, còn có thể nói, mọi người ngạc nhiên, trong lòng thả lỏng hơn nhiều. Có nói chuyện, điều đầu tiên có thể nói là tu vi của Vô Ngư sư thái quả nhiên đã tinh thông hơn nhiều. Mà Tống Dương tạm thời bất chấp cứu chữa cho Cô Thạch, xoay người mặt hướng về nhóm bạn, khoa tay múa chân vẻ mặt lo lắng, ra hiệu đoàn người ngàn vạn lần không thể thả lỏng, càng không thể hành động xốc nổi hay lên tiếng. Quả nhiên, thị vệ, ni cô mới hơi thả lỏng, ánh mắt của quỷ Hoàng đế cũng hướng theo, không để ý tới Vô Ngư, đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Vô Ngư nhíu mày, không mở miệng nổi, lúc này không biết nên nhẹ nhàng khuyên bảo hay nên nói để làm phân tâm tinh thần của ác quỷ. Vạn tuế gia độ lượng khoan hồng, không so đo với chúng tiểu nhân, mắt nhắm lại tiếp tục giao cảm với Vô Ngư.

Trong câu chuyện vô thanh của ma quỷ,vẻ mặt Phong Long không ngừng biến hoá, khi thì khinh thường cười nhạt, phẫn nộ, khi thì chăm chú. Còn Vô Ngư khi nói chuyện từ đầu đến cuối vẫn trang nghiêm như vậy, nhẹ nhàng mà kiên định, khi cùng quỷ Hoàng đế nói chuyện, cũng không thấy bà có thái độ gì khác biệt so với ngày thường. Mặc dù không nghe được gì, càng không hiểu họ nói gì, nhưng tất cả mọi người đều nhận thấy bà vốn là người dịu dàng thanh nhã.

Khoảng một lúc lâu sau, cuộc nói chuyện giữa hai giới âm dương kết thúc, Vô Ngư lặng thinh, quỷ Hoàng đế chau mày, cúi đầu trầm tư không biết đang suy nghĩ điều gì, nửa nén hương vẫn âm thầm cháy.

Nửa nén hương cháy nhưng trong mắt con người lại là thời gian quá lâu. Quỷ Hoàng đế bỗng mỉm cười.

Phong Long đang cười, nhưng trong nụ cười của ông ta nhìn không có chút niềm vui, nhưng ông ta vẫn cố tình cười lớn, ngửa mặt lên trời cười to nhưng không ra tiếng, không nói được lời nào chắp hai tay sau lưng, xoay người bước đi, lại dáng vẻ thong dong như cũ, chân kéo xiềng lê bước trên mặt đất tạo ra những tiếng kêu chói tai, bả vai run rẩy hiển nhiên là ông ta vẫn không ngừng cười lớn.

Vô Ngư sư thái thu hồi thủ ấn, thở một hơi nặng nề, cố hết sức đứng lên, khom người chắp tay đưa tiễn.

Không ai hiểu họ nói chuyện gì. Không ai biết về sau quỷ Hoàng đế có còn về quấy phá nữa hay không, nhưng có thể nói rằng vì sự cố gắng hết sức của Vô Ngư mà mọi người trước mắt vượt qua được một cửa.

Đột nhiên nghe có một tiếng động mạnh, một tên thị vệ hướng về phía cái bóng của quỷ hoàng đế phía xa quỳ rạp xuống đất mà vái.

Một người rồi đến hai người ba người, trên đoạn đường dài tất cả thị vệ đều quỳ lạy trên mặt đất, không có ông trời chỉ bảo họ không dám lên tiếng, nhưng dập đầu chiến thắng mọi lời nói. Phong Long không phải là hoàng đế xuất sắc, tài hoa bình thường lại thêm tuổi trẻ khí thịnh, Nam Lý ở trong tay ông ta chưa từng vui sướng hưởng vinh quang. Nhưng ông ta là người tốt, nhiệt tâm hào sảng, không kiêu căng, không dám phóng túng, không thể kiếm tiền thì chỉ liều mạng tiết kiệm tiền.

Phong Long nghe thấy tiếng động phía sau, hai mắt ngấn lệ, chân bước không ngừng lại càng không dám quay đầu lại, sau ngày hôm nay, ông ta thật sự đã chết. Đường đường là một thái tông của một quốc gia, sau này mãi mãi ông ta chỉ là người trong cõi âm u tịch.

Giờ hành lễ của Biệt Lai thiện viện kết thúc, theo sự sắp xếp của Đỗ đại nhân, Tống Dương đến đại lao Bộ Hình thăm Phong Long hoàng đế.

Phong Long trong nhà lao nhưng ăn ngon mặc đẹp, thân thể cũng đã được rửa sạch, hiển nhiên phía trước tối tăm nhưng thực sự thanh tịnh. Quan trọng hơn nơi đây lại an toàn, không phải lo đến việc đề phòng, so với kế sách ẩn thân thì tinh thần hơn hẳn.

Vừa thấy Tống Dương đến, Hoàng đế sốt sắng:

- Sao mà lâu thế giờ mới đến, việc dẹp phản loạn làm như thế nào rồi?

Tống Dương không giấu giếm đem những sự việc mấy mấy ngày qua chứng kiến kể lại với Phong Long và nói rõ mục đích của mình là muốn mời hoàng đế ra đường đóng giả làm quỷ dọa người, dường như cảm thấy rất thú vị. Khi nghe Tống Dương vừa giảng giải về cách đi và thời điểm xuất hiện, Phong Long ở bên cạnh vừa nghe vừa cười.

Nhưng đợi sau khi Tống Dương mang hết sự tình ra nói, Phong Long cũng không vội gật đầu, đúng lúc đó quay sang Lý công công phất tay:

- Đi ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, trẫm và Thường Xuân hầu có việc cần bàn.

Đợi hai người đi ra, Phong Long mới thản nhiên nói:

- Tống Dương trẫm đâu có ngốc đến thế.

Tống Dương cười xin lỗi, không nói thêm lời nào.

- Cách giết nghịch tặc và gian thần không chỉ có một

Phong Long không có ý nói cụ thế chỉ nói kết quả:

- Không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn, nào đều có thể giết chết Tĩnh Vương, điều khác biệt là sau khi dẹp xong bọn phản nghịch, ai là người được ngồi trên ngai vàng.

Khi được trung thần đưa vào nhà lao thoát khỏi nguy hiểm, Phong Long điềm tĩnh hơn rất nhiều, tinh thần vững vàng hơn rất nhiều. Mấy ngày nay hoàng đế suy nghĩ rất nhiều.

Phong Long nhìn thẳng vào Tống dương

- Nếu trẫm giả quỷ càng giống như trẫm đã chết thật rồi, cách của ngươi, thật sự xét đến cùng là giúp Trấn Tây Vương lên ngôi.

Lời nói có vẻ úp mở, nhưng Tống Dương hoàn toàn hiểu được ý của Phong Long. Nếu có thể có cơ hội "thấy lại ánh mặt trời", ông ta nhất định bắt nghịch tặc đền tội, khi mọi việc được bình ổn trở lại, triều đình tuyên bố rõ "chân tướng" sự việc, trung thu trước vạn tuế gia bị bọn phản nghịch bắt giam, nhốt, chết trong cuộc đi dạo cũng chỉ là kẻ thế thân mà thôi.

Cải trang rong chơi, khiến nghịch tặc thừa cơ giết chết Thái hậu, Hoàng hậu. Đấy là tự chuốc vạ vào thân, mà còn mất lòng dân. Nếu giải thích Vạn tuế bị người ta bắt cóc, thì đã ở trong thế "bị động" rồi. Cách nói này hơi miễn cưỡng nhưng có thể dùng được, tuy rằng khiến Hoàng đế mất đi uy tín, nhưng xa hơn, là còn có thế khiến Phong Long phục vị, chiếm lại ngai vàng.

Tống Dương im lặng một hồi rồi đáp:

- Từ chân tướng của phản loạn, thần có hai chủ ý, việc quan trọng nhất là bất luận như thế nào cũng không để mưu đồ phản loạn thành công, điều này thần và người đều có suy nghĩ giống nhau, đó là điều kiện đầu tiên, thần giúp người cũng là giúp chính mình.

Đợi Phong Long đồng ý, Tống Dương tiếp tục nói:

- Việc quan trọng thứ hai, như người nói, đó là sau khi dẹp nghịch tặc ai lên làm vua? Việc này cũng không có nhiều sự lựa chọn. Chỉ có Hoàng thượng và Trấn Trấn Tây Vương quản lý Nam Lý, trong hai lựa chọn, ta chọn người thứ hai. Có điều ta nghe Sơ Dung nói, Trấn Tây Vương là người trung thành, tận tâm, nếu ông ấy có ý đồ đoạt vị, thì sớm đã là đế vương của Nam Lý rồi.

Bí mật trong hoàng cung người ngoài không thể biết. Bí mật này có liên quan tới Trấn Tây Vương, lại không thể giấu giếm được Nhâm Sơ Dung. Phong long gật đầu xác nhận lời nói của Tống Dương. Khi tiên đế băng hà, nếu Trấn Tây vương muốn lên ngôi, thì Phong Long cơ bản không có cơ hội đăng cơ.

- Thần cũng không xác định được rốt cuộc Trấn Tây vương có muốn làm Hoàng đế hay không, thần đương nhiên muốn làm, ngay cả khi Tĩnh Vương làm phản "duy trì hoàn cảnh" hiện nay…

Nói đến lúc này, Tống Dương sợ Phong Long không hiểu hết, lại cố ý giải thích:

- Thần nói "hiện trạng" chính là "tất cả mọi người đều nghĩ Hoàng thượng đã chết, nhưng Hoàng thượng còn cơ hội nói ra "chân tướng vụ bắt cóc, trở về ngôi vị tối cao".

Nói khó nghe, Tống Dương có phần cố gắng hết sức, rất may Phong Long nghe hiểu, khoát tay bảo hắn nói tiếp.

- Duy trì "hiện trạng" như vậy có thể nói sau khi Trấn Tây Vương hồi kinh có thể tự mình làm hoàng đế, hoặc phò giúp người ra làm vua hay ai đi chăng nữa thần cũng không quản, chọn lựa như thế nào tuỳ ý vương gia, ông ấy sẽ rất nhàn nhã.

Phong long khẩu khí không tốt:

- Trước đây không nghĩ ra, ngươi đúng là một người con rể tốt có thể nghĩ cho nhạc phụ một cách chu đáo.

Tống Dương không phải hướng về lão Vương gia mà là hướng về vào Sơ Dung và Tiểu Phất. Việc này không cần phải giải thích với người bên ngoài. Tống Dương lại quay lại chủ đề chính:

- Vì vậy trước đây thần chưa từng nghĩ tới việc đóng giả ma quỷ như thế này, nhưng từ khi thoát khỏi nguy hiểm ở Biệt Lai thiện viện, cứu Vô Ngư sư thái về thần liền nảy ra một dự định mới: " bất luận như thế nào cũng phải giữ cho thanh danh của Vô Ngư sư thái. Nếu Vô Ngư nói người đã thành quỷ thì người không có cơ hội sống lại nữa, nếu không tiếng tăm của Vô Ngư sư thái sẽ biến mất".

- Thần đã nghĩ kĩ rồi, nếu người còn sống trở lại, dù có thay hình đổi dạng như thế nào tiếng tăm của Vô Ngư sư thái cũng đều bị ảnh hưởng, không thể vẹn toàn, nhưng Trấn Tây Vương ta không thể khống chế được ông ấy. Sau khi ông ấy hồi kinh nếu trợ giúp hoàng thượng trở lại ngai vàng, sẽ làm tổn thương cho uy tín của sư thái, vì thế ta không thể cho người sống lại.

Không cho Phong Long sống lại, đương nhiên không phải giết hắn ngay, Tống Dương chỉ muốn có cơ hội chứng thực tin Hoàng đế đã chết quay lại dọa người, xóa đi mọi cơ hội công bố "chân tướng", phòng khi có cơ hội tốt, Phong Long mượn cớ một lần nữa lại trở về.

Trong nhà giam không so được với ở tẩm cung, nhưng những gì đáng có vẫn có, Tống Phong đứng dậy dâng cho Phong Long một chén trà, và lập tức thản nhiên nói:

- Người đã hiểu chưa? Giờ thần còn có việc phải làm, có điều khác với trước, thần muốn giết Tĩnh Vương và bình định bọn phản nghịch, phải khẳng định tin ngươi chết một lần nữa, không thể cho ngươi làm hoàng thân.

Phong Long lạnh lùng:

- Vì vậy cho nên ngươi đến bảo ta đóng giả là ma quỷ. Oan hồn của ta xuất hiện trên đường càng khiến thiên hạ tin là ta đã chết rồi.

Tống Dương gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Đúng là có ý như vậy, nhưng quan trọng hơn, đây cũng là một bước trong kế hoạch đối phó với Tĩnh Vương, hai việc phải tiến hành song song.

Nói xong, Tống Dương im lặng một lát:

- Kỳ thực không phải người cũng có lợi sao.

Phong Long không tỏ rõ ý kiến tiếp tục hỏi:

- Nếu trẫm đồng ý thì người sẽ làm gì, còn trẫm không đồng ý ngươi sẽ làm thế nào?.

- Nếu bệ hạ ưng thuận giúp đỡ, thần sẽ dẫn người đi khỏi nơi này một cách bình an, đảm bảo cuộc đời về sau sống sung sướng, giầu sang, không phải lo nghĩ, bằng không…

Tống Dương gãi gãi cái ót, mà cười:

- Khi người còn làm đương kim hoàng thượng thần đã dám hạ độc thủ vời người, nay người đã thất thế, cũng có thế coi như người quen, không ra tay cũng chẳng biết làm thế nào. Tuy nhiên, như nói lúc trước, việc đối phó với Tĩnh vương mới là việc quan trọng, Hoàng thượng có chịu giúp thần hay không, thần cũng không thể phủi tay không quản, do Báo Đại Yến hay Hắc Nam Lý, chung quy đều thật sự phiền toái

Không ngờ Phong lại mỉm cười:

- Không cần phải phiền não như vậy, cứ theo cách của người mà làm, người đem việc đóng giả làm ma nói lại cho ta tỉ mỉ một lần nữa.

Lời nói của Hoàng đế khiến cho Tống Dương điếng người liền hỏi lại

- Vì sao?

Theo như lời ngươi, việc trao đổi này trẫm có lời rồi. Nếu không gặp ngươi, hiện tại ta cũng đã chết phân nửa trong căn nhà tranh lạnh lẽo đó rồi, càng không dám nói đến báo thù dẹp loạn. Tuy rằng ý đồ của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng cứu trẫm. Nói lớn lao thì đây là thiên ý, nói hẹp lại thì đấy cũng là trọng ân, Phong Long không phải là người không biết báo đáp ân nhân

Tống Dương nói:

- Người nói rất đúng.

Phong Long khoát tay, xấu tốt gì cũng là hoàng đế, mới không đôi co cùng Tống Dương " Trẫm có thể không báo ân không?" tiếp tục nói:

- Điều thứ hai ta không tin ngươi! Giờ ngươi nói quen biết trẫm không đành lòng xuống tay với …,

Tuy nói vậy, nhưng Phong Long biết rằng dù mình có giúp hắn hay không, Tống Dương vẫn ratay bình định. Sau lưng Tống Dương có Tây Bộ cường việnô, trong kinh có Hồng Ba phủ, Tả thừa tướng, Đỗ thướng Thư, Mộ Dung gia và nhiều thế lực trợ giúp khác. Quan trọng hơn cả, Tống Dương còn nắm trong tay Vô Ngư. Nếu hoàng đế trở mặt không chịu đóng giả ma quỷ, cùng lắm hắn lại nghĩ cách khác đối phó với Tĩnh Vương.

Đóng giả quỷ hay không không quan trọng, điểu quan trọng là vạn tuế gia quay lại nhân gian, có thể ảnh hưởng tới danh tiếng của sư thái mà cũng ảnh hưởng tới mưu đồ tiếp theo của hắn, sự đã rồi không thể nói cho toàn vẹn. Trước mắt không biết Phong Long sẽ làm ra trò gì.

Phong Long nếu quay lại ngôi vị, chắc chắn sẽ không để Tống Dương vào mắt. Nhưng tình hình trước mắt không thể làm rõ, Tống Dương cũng không thể để mình quay về như trước, hắnmuốn động thủ, sao lại đợi hoàng đế nắm quyền lực rồi ra đòn trước.

Nếu mình không hợp tác, không chừng dẹp loạn xong trước khi Trấn Tây Vương vào kinh một ngày chất độc sẽ phát tác mà chết bắt đắc kỳ tử. Phong Long hỏi lại Tống Dương:

- Còn nữa, vừa rồi ý người nói, trước kia còn đã từng hạ độc Trẫm.

Tống Dương cười lắc đầu:

- Không thể nào, người suy nghĩ quá nhiều rồi, không nói trước đây, chỉ nói về sau này, sự việc không đến nỗi tệ như người nói. Thần không muốn người trở lại ngôi vị nhưng cũng không nỡ ra tay, thực tế cũng không được. Thần đoán đến lúc đó phân nửa sẽ trói người dâng lên Yến báo bình.

Phong Long khoát tay chặn lại:

- Còn không phải thế sao, dù sao nếu ngươi còn tồn tại ta không thể làm hoàng đế được.

Nói xong chuyện lại quay về việc chính:

- Ta đồng ý giúp ngươi, nguyên nhân thứ ba là con trai ta vẫn còn sống, ta tin tưởng vào Trấn Tây Vương.

Thái tử vẫn còn trong tự, Tĩnh vương vẫn chưa loại bỏ, bởi ấu tử của Phong Long chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không có Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu làm chỗ dựa, không có thân phận và lực lượng, không thể ảnh hưởng gì được.

Tống Dương có đôi chút hiếu kì:

- Hoàng thượng thực sự tin tưởng Trấn Tây Vương sao? Ha ha, cách nhìn người của Hoàng thượng thần cảm thấy không thật chuẩn.

Phong Long uống một ngụm nước cười nói:

- Đó là phụ hoàng ta nói, ông ấy nhìn người rất chuẩn, vì thế ta tin.

Phong Long không nói tới tài cán nhưng ông ta có tướng làm vua, trên Nhâm hoàng đế Nam Lý thật đúng là một bậc anh minh thiên tử, có thể trấn an man di trong núi, hoà hợp dân tộc, chế định quốc sách đều hoàn thành trong tay ông ta. Nam Lý có thể bình yên như hôm nay đề là dựa vào phụ hoàng Phong Long.

Phụ hoàng tin tưởng Trấn Tây Vương, vì thế Phong Long cũng tin tưởng Trấn Tây Vương. Phong Long buông chén trà trong tay, thả lỏng thân thể, thoái mái dựa vào tường:

- Chờ Trấn Tây Vương hồi kinh sẽ phò con trai ta lên ngôi, toàn lực giúp đỡ. Mặc dù ta không được làm vua nhưng con trai ta được làm chủ thiên hạ, cũng có thể nói ta thoả mãn rồi.

Tống Dương gật đầu nói lại:

Ai làm hoàng đế Nam Lý thần không quan tâm, việc đó do Trấn Tây vương quyết định.

Phong Long gật đầu:

- Nếu ta tin nhầm Trấn Tây vương, ta muốn ngươi giúp ta, cứu con ta ra, chẳng qua nó cũng chỉ là một đứa trẻ,đừng lấy mạng nó.

Việc này Tống Dương vui vẻ gật đầu, Phong Long nói tiếp:

- Cuối cùng ta còn có một điều kiện, nếu đúng là con ta có thể đăng cơ, thì Thường Xuân Hầu….

Không đợi Phong Long nói hết, Tống Dương tiếp lời:

- Ý của người thần rõ rồi, Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định bảo vệ Thái tử.

Phong Long bất đắc dĩ cười:

- Không dám nhờ ngươi bảo vệ thái tử mà chỉ mong ngươi đừng giết nó.

Tình thế cấp bách, Phong Long cúi đầu, ông ta đưa ra hết lý do này đến lý do khác nhưng tận đáy lòng vô vùng lo lắng.

Cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà cũng không nói ra: "lừa người trong thiên hạ thì dễ, lừa mình mới là khó".

Cục diện ồn ào trong thành như hiện nay, cố nhiên là do nội gián và giặc ngoài cấu kết với ngay bày ra trăm phương ngàn kế hãm hại, nhưng chính ông ta cũng không thoát khỏi có liên quan.

Nếu không ham chơi, phóng đãng, không kéo theo một kẻ thế thân trở về, kẻ thù không thể thừa cớ ra tay.

Thái hậu và Hoàng hậu đều vì ta mà chết, để báo thù Phong Long không sợ dù có bị chém thành trăm mảnh, nhưng nói làm hoàng đế trở lại, Phong Long quả thật rất nản chí.

Đêm thanh tĩnh, con phố dài, Hoàng đế càng lúc càng xa, không lâu sau đó đã hoàn toàn biến mất.

Vô Ngư lại đợi thêm một lúc, xác nhận Phong Long đã khuất bóng hẳn, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, phất tay với mọi người, ra hiệu nguy hiểm đã qua, thái giám dẫn đường vội vàng chạy tới, giọng run sợ hỏi:

- Sư thái, vừa rồi đó là.

Lời còn chưa kịp hỏi xong, lại tỉnh ngộ ra việc này cho dù có tò mò thế nào, cũng không thể truy cứu chân tướng, vội vàng im miệng không dám hỏi thêm, ánh mắt đảo đi đảo lại, rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của sư thái, bộ tăng y trên người đều bị mồ hôi thấm vào ướt sũng, lại kinh ngạc hô lên nói:

- Ngài mau nghỉ ngơi đi.