Hai ngày sau, vang lên một tiếng gào rú nặng nề, bùn đất ầm ầm bay ra, hai mắt Tống Dương đỏ thẫm, lại một lần nữa trở về nhân gian.

Cả khu vườn bị đốt cháy, mùi khét cùng tro tàn vẫn chưa tiêu tán hết. Bàn Đầu đang tìm hài cốt thì bị chấn động, liền ngã xuống mặt đất, khi nhìn rõ người đột nhiên từ dưới đất lao lên là Tống Dương, Bàn lão đại càng thêm hoảng sợ:

- Dương Nha Tử, Đã xảy ra chuyện gì?

Tống Dương hỏi lại:

- Cậu ta ở nơi nào?

Bàn Đầu vừa mới lắc đầu, còn chưa kịp nói cái gì, Tống Dương đã xông ra ngoài.

Tiếng bước chân nổ vang, cát đá vẩy ra thật lâu không tiêu tan, hằn lên vết Tống Dương chạy. Tống Dương chỉ như con ruồi không đầu, bốn phía chạy loạn, tuy biết rõ là mộng tưởng hão huyền, nhưng hắn vẫn hy vọng ở một chỗ nào đó, đột nhiên chứng kiến một lão đầu gầy nhom, nghiêm mặt rống hắn:

- Như thế nào giờ mới đến, lão tử thiếu chút nữa bị người khác đánh chết...

Trên đời này, chỉ một người duy nhất thực sự yêu thương hắn.

Ba ngày... Năm ngày... Thẳng đến mười ngày sau, Tống Dương mới tại một khe núi nho nhỏ cách Yến Tử trấn 40 dặm, tìm được một ít dấu vết. Không có thi thể, chỉ có vài dấu máu đã khô cạn.

Vết máu màu đen, dưới ánh mặt trời, lóe lên màu sắc quỷ dị. Còn có vết đao trên núi đá, không khó phân biệt, trong đó có vài vết đao ấn sâu vào, đều là do Long Tước lưu lại.

Trừ mấy cái đó ra, không còn gì khác.

Tống Dương dùng tất cả các thủ đoạn, bứt tóc vò tai nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng cuối cùng cũng không cách nào tìm ra phương hướng địch nhân rời đi, chỉ có thể xác định tại đây đã từng là chiến trường của Vưu thái y, không hơn.

Ở thung lũng nhỏ ngơ ngẩn một ngày, Tống Dương mới hít một hơi dài, thò tay vuốt vuốt mặt, đứng dậy quay trở về trấn nhỏ. Trên đường, cảm giác bi ai cùng tuyệt vọng dần dần rút đi, khóc mà tìm hung thủ hay cười để báo thù, hắn chọn cái thứ hai.

Không ngờ, Bàn Đầu cùng mấy người sai dịch trong nha môn, chính đang hét lớn, dẫn theo một đám láng giềng vận chuyển gạch đá, xem ra, bọn hắn muốn giúp Tống Dương sửa lại căn nhà.

Thấy Tống Dương trở về, Bàn lão đại chào đón:

- Vưu ngỗ tác...

Tống Dương lắc đầu:

- Không tìm được.

Nói xong, thò tay chỉ chỉ hướng sân nhỏ nhà mình nghi vấn. Bàn lão đại đáp:

- Vưu ngỗ tác đi rồi, nhưng ngươi vẫn còn ở đây, mọi người cùng nhau xây lại, chỉ mất vài ngày.

Tống Dương nhẹ gật đầu:

- Cảm tạ mọi người rồi. Hiện tại ta không có tiền, coi như ta thiếu nợ...

Chưa đợi hắn nói xong, Bàn lão đại đã nở nụ cười, hạ giọng:

- Mấy hôm nữa, một khoản tiền sửa chữa nha môn sẽ đưa xuống, ngươi không cần phải bận tâm.

Tống Dương cũng lộ ra một cái dáng tươi cười:

Vậy thì xây thêm hai phòng, cho rộng rãi chút ít.

Thợ xây ở trấn đi tới trước, hỏi Tống Dương:

- Nha Tử, trên tường có đục cái lỗ không?

Tống Dương nhẹ gật đầu:

- Mèo lưu luyến gia đình, chó luyến chủ, đều sẽ trở lại, cái lỗ vẫn như cũ, đa tạ.

Vưu thái y không về được, nhưng mấy con chó và mèo mà lão nuôi dưỡng chưa từng đi xa...

Lúc này, Tống Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, một lão già nhỏ gầy, hai tay vẫn để trong tay áo, đang chậm rãi đi tới.

Cố Chiêu Quân.

Sau lần gặp mặt trước, còn chưa thấy lão ta xuất hiện qua

Cố Chiêu Quân đi đến gần, mắt thấy dấu vết do hỏa hoạn còn lưu lại, hơi có vẻ ngoài ý muốn:

- Như thế nào lại cháy?

Tống Dương dẫn lão ta đi đến chỗ yên tĩnh:

- Vưu thái y đã xảy ra chuyện, cừu nhân đến thăm, hơn phân nửa là gặp bất hạnh.

Thần sắc Cố Chiêu Quân càng kinh ngạc, rồi sau đó lại nghiêm mặt lắc đầu:

Chuyện này không có chút nào quan hệ tới ta, ngươi đừng nghĩ đến trên người của ta.

- Ta đã hoài nghi, bất quá... Tóm lại tạm thời bài trừ ngươi rồi.

Hai năm trước, Cố Chiêu Quân phái Vinh Hữu Toàn tới giết Vưu, Tống hai người, nhưng với bản lĩnh của Vinh Hữu Toàn căn bản không phải đối thủ của Vưu thái y.

Đủ thấy Cố Chiêu Quân cũng không biết rõ về Vưu thái y, nếu như lão ta là "Cừu nhân" đó thì sẽ không thể nào không biết thủ đoạn của Vưu thái y.

Hơn nữa, họ Cố biết rằng 'Tống Dương hiểu rõ thân thế của mình ", chỉ bằng Vưu thái y với cái bộ dáng sống chết mặc bay kia, mặc cho ai cũng sẽ không cảm nhận được Vưu thái y sẽ yêu thương Tống Dương thật lòng, càng sẽ không cảm thấy sau khi Vưu thái y chết, Tống Dương sẽ cắn răng thề muốn thay hắn báo thù.

Theo Cố Chiêu Quân suy nghĩ, sự chết sống của Vưu thái y Tống Dương sẽ không để ở trong lòng. Đến lúc này, động cơ 'Giết Vưu thái y, bức Tống Dương vào đời, cùng Cố Chiêu Quân hợp tác, mượn lực tìm kiếm hung thủ' sẽ không tồn tại rồi.

Tống Dương lạnh như băng nói:

- Ta muốn thay Vưu thái y báo thù.

Quả nhiên, đều nằm ngoài dự liệu của Cố Chiêu Quân, lão ta nhíu mày:

- Thay họ Vưu báo thù? Đúng là không nghĩ tới. Bất quá chuyện này sợ là không dễ dàng. Ngươi cho rằng, lúc ta tìm được ngươi, đồng thời sẽ không tìm hiểu bối cảnh của Vưu thái y hay sao? Bất quá..

Nói xong, lão ta nhún vai:

- Ta không tra ra cái gì, bối cảnh của Vưu thái y so với tuyết còn sạch hơn, không có một chỗ nào đáng giá để truy. Bản thân lão còn truy không ra, làm sao có thể thăm dò cừu nhân của lão."

Tống Dương không có nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề:

- Giúp ta tìm được cừu nhân, giúp ta báo thù, thì ta sẽ giúp ngươi thu nạp thế lực của Phó gia. Nói được thì làm được.

Cố Chiêu Quân cúi đầu cân nhắc, một lát sau nở nụ cười:

- Tuy rằng vụ án không có đầu mối, nhưng thực muốn đi thăm dò, chắc chắn có ngày tra ra manh mối gì đó, nhưng thời gian không có cách nào xác định... Có thể 3 đến 5 năm, 8 năm hoặc 10 năm cũng có thể, ngươi cảm thấy, chúng ta có thể đợi ngươi 10 năm sao?

Sự tình của Vưu thái y tới quá đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào trước đó, càng không có manh mối để theo, mặc dù với thủ đoạn của Cố Chiêu Quân, cũng không cách nào lập tức tra ra cái gì.

- Mười năm? Ta cũng đợi không được.

Trên mặt Tống Dương không có biểu lộ gì, tiếp tục nói:

- Có hai manh mối có thể cung cấp để tra.

Cố Chiêu Quân hứng thú:

- A? Vậy thì dễ dàng hơn, nói nghe một chút?

Tống Dương đáp:

- Cái thứ nhất, quốc sư Đại Yến. Y và cậu có lẽ có cái gì liên quan...

Khi Vưu thái y còn sống, có thể nhìn thấu ý đồ quốc sư khi cướp lấy mười hai tôn thi của Man tộc, còn có thể đem hung khí của chúng lắp đặt vào trong xe ngựa, vô luận như thế nào đến xem, lão cùng quốc sư phải có chút quan hệ.

Nhưng còn không đợi Tống Dương đem tình hình trong đó nói rõ ràng, Cố Chiêu Quân đã phất tay đã cắt đứt hắn: nguồn TruyenFull.vn

- Yến quốc sư là người nào? Tra hắn chỉ có một kết cục: bị hắn phát giác, phản lại bị hắn tra, những việc dẫn lửa thiêu thân, ta sẽ không giúp ngươi làm, đầu manh mối này ngươi không cần nghĩ thêm rồi, không ai sẽ giúp ngươi tra, chính ngươi cũng không tra được.

Đối với cái này Tống Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là nở nụ cười:

- Ngươi lại nghe một đầu manh mối khác.

Nói xong, cúi người nhặt lên một nhánh cây, vẽ một đồ án trên mặt đất.

Cố Chiêu Quân nhìn nhìn:

- Đao? Lớn như vậy, chắc là nặng lắm.

- Không chỉ lớn, màu sắc cũng đặc thù, chuôi bạc thân đỏ, trên thân đao còn có có vảy mịn, tên là 'Long Tước'. Thử xem, có thể tìm được nơi cây đao rơi xuống không.

Tống Dương vẽ trên mặt đất Long Tước, đây là cách trực tiếp nhất để có thể tìm ra hung thủ.

Cố Chiêu Quân từ chối cho ý kiến, chỉ nói là: "Ta thử xem, ngươi đừng ôm quá nhiều hi vọng, truy ra cây đao cũng khó như truy ra manh mối của Vưu thái y vậy, bởi nếu hung thủ mười năm nữa mới lôi đao ra dùng, thì ngươi vẫn phải đợi mười năm."

Nói xong, lão ta ngẩng đầu, nhìn kỹ Tống Dương một chút, tiếp tục cười:

- Bộ dáng của ngươi bây giờ... Vẫn là nghỉ ngơi thật tốt a! Lần sau ta sẽ tới tìm ngươi, nghỉ ngơi nhiều vào. Ngươi sẽ túc trực bên linh cữu Vưu thái y à?

Thấy Tống Dương gật đầu, Cố Chiêu Quân tiếp tục nói

-Vậy thì tốt, sáu tháng sau ta lại tới tìm ngươi, nếu quả thật có tin tức, cũng đến lúc đó nói sau. Ngươi chính mình cũng cẩn thận, nói không chừng cừu nhân của Vưu thái y còn có thể quay lại.

Tống Dương lạnh lùng, tuy hắn không biết tiền căn hậu quả của sự tình, nhưng hắn có thể khẳng định, Vưu thái y đã triệt để 'Chấm dứt' việc này, nếu không người giết Vưu thái y, như thế nào lại buông tha hắn không để ý tới. Bất quá dù vậy, Tống Dương vẫn hỏi Cố Chiêu Quân: "Dưới tay ngươi có rất nhiều thủ hạ, vì sao không dứt khoát phái người đến bảo vệ ta."

Cố Chiêu Quân lắc đầu, nghiêm trang nói: "Ta không muốn ngươi chết, nhưng ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ bởi vì ngươi mà đi gây phiền toái... Ai biết cừu nhân của Vưu thái y cừu nhân là nhân vật loại này, điều ta có thể làm, nhiều nhất là giúp ngươi tra một chút. Cái này cũng không tệ rồi, ngươi nên thấy đủ.

Tống Dương im lặng, rồi nói:

- Cùng ngươi nói chuyện, luôn có thể nghe được lời nói thật.

Cố Chiêu Quân cười ha hả:

- Con người ta, đơn giản không nói láo. Khi còn bé ta có một biệt hiệu, gọi 'Chín phần chín' ý là lời nói của ta, chín phần cả chín đều có thể tin.

Nói xong, xoay người, cũng không chào hỏi, cũng như lần trước bay bổng rời đi.