Khương Đường biết cậu ta nhận ra mình rồi, hơn nữa còn có ý giúp đỡ cô.
Cô quay đầu lại nở nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ trả lời: “Biết rồi, sẽ không để cậu trần truồng đâu.“ – Đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước, so với người tối qua như hai người khác nhau.
Đây đâu phải phần tử chống đối xã hội, rõ ràng là diễn viên chính của Trường cấp ba số một mà.
Khương Đường làm xong bài tập cuối cùng, trong lớp đã không còn ai, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ.
Bữa tối ăn canh thịt bò và bánh hành ở trước cổng trường, có một tiệm mới mở, mùi vị cũng không tệ, có điều hơi đắt, ăn thêm hai miếng thịt bò phải trả thêm tám tệ.
Từ nhà đến trường chỉ cách khoảng hai trạm xe, cô gái bình thường sẽ tự đạp xe đạp nhưng Khương Đường không phải cô gái bình thường, cô lái moto, là loại hạng nặng, kiểu cổ.

Ở trường không cho gửi một chiếc xe thu hút sự chú ý như vậy, cô chỉ có thể gửi ở chỗ đậu xe ngoài cổng trường.
Khương Đường đội mũ bảo hiểm, che hết tóc, chỉ để lộ ra mắt kính trên mũ, không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt cô.
Đã qua giờ cao điểm tan học tan làm, đường xá không còn đông đúc nữa, xe máy chạy vun vút, thậm chí lúc quẹo cua còn có thể drift bánh, cộng thêm tiếng mô tơ brừm brừm brừm.

Cả người và xe trông không giống người tốt cho lắm, ừm, mà cũng không giống chiếc xe tốt.
Mỗi thành phố đều sẽ có khu phố cũ kỹ, nơi đó là nơi đại diện cho mặt tối tăm nhất của thành phố.
Ví dụ như đường Khang An là nổi tiếng nhất ở thành phố này.
Đường Khang An thật ra không hề an khang chút nào, tỷ lệ phạm tội ở nơi này hằng năm đều tăng cao.

Người bình thường cưới vợ, vừa nghe thấy cô gái đó xuất thân từ đường Khang An đều sẽ cân nhắc kỹ càng.
Kiến trúc cũ kỹ, còn đường nhỏ đến không thể đi bước lớn được, đây điện chằng chịt, nước cống hôi thối hằng năm không có ai xử lý, thậm chí bầu trời ở khu vực này cũng xám xịt hơn những nơi khác.
Ngẩng đầu là ngay tức khắc có thể nhìn thấy quần áo phơi trên giá phơi đồ, còn có nước nhĩu xuống.

Con hẻm quanh năm không thấy ánh mặt trời, một vài chỗ còn có rêu xanh mọc dại.
Khương Đường lái xe chạy thẳng vào con hẻm nhỏ, rác thải trên mặt đất đang từ từ nhiều lên, cô không thể không lái chậm lại.
Cuối cùng ngừng lại trước cổng một tòa nhà cũ.

Khu dân cư ở đây không có tường rào, nhà xây sát với đường cái.
Sau khi tắt máy xe, tiếng ồn liền vọng đến bên tai, tiếng đánh mắng con cái trên đường, tiếng vợ chồng cãi nhau, lắng tai nghe còn có thể nghe thấy tiếng quân bài mạt chược chạm vào nhau.
Khương Đường đậu xe dưới lầu, cầm mũ bảo hiểm đi lên, cô liền nghe thấy tiếng của mấy người đang ngồi hóng gió cách đó không xe cố ý nói lớn: “Cái đứa nhỏ này, không lễ phép chút nào, gặp người khác cũng không biết chào hỏi.


“Người ta là hạt giống sinh viên đại học, không giống chúng ta.“

“Nhị Đản nhà tôi thấy nó ở quán bar, mặc đồ rất hở hang.”
Khương Đường quay đầu qua đó, trừng mắt nhìn mấy người đang khua môi múa mép.

Tuy đã quen với mấy lời nói xấu sau lưng, nhưng không có nghĩa cô chấp nhận việc này.
“Nếu mà con gái tôi đi quyến rũ đàn ông giống nó thì đã bị tôi đánh chết từ lâu rồi.“
Khương Đường một tay ôm nón bảo hiểm, một tay nhặt viên gạch dưới đất lên, đi về phía mấy người kia, trong mắt cô giống như sắp phun ra một ngọn lửa.

Lúc đi đến gần cô cầm viên gạch ném mạnh lên tảng đá bên cạnh mấy người đó.
Viên gạch trong nháy mắt vỡ vụn, mảnh vụn văng ra xung quanh văng đến đùi bọn họ, cái người mồm miệng thối nhất ngồi dưới đất ôm đùi, y như bị đồ sứ cắt trúng luôn miệng kêu ai dô, ai dô.
“Ai con mẹ nói nói lung tung nữa xem, đừng có trách bà đây không khách sáo!“
Tiếng của cô rất lớn, kèm theo sự tức giận rõ ràng, dọa mấy người kia sợ hãi không dám hé răng một tiếng.

Luôn cảm thấy rằng vào giây kế tiếp nữ du côn này sẽ lấy mũ bảo hiểm đập đầu bọn họ.

Ngườii ở đây đều là như vậy, thượng đội hạ đạp.
Khương Đường xoay người đi về phía trước, hai chùm tóc trên đầu cô giống như hai sợi roi da nhỏ vung vẩy trong gió.
Sau lưng không biết ai nhỏ tiếng nói một câu: “Giả vờ thuần khiết cái gì chứ.“
“Không phải càng thuần khiết giá càng cao à.“
Khương Đường quay người lại, trừng mắt nhìn chằm chằm mấy người kia, không khí lại nghẹt cứng.
Mãi đến khi cô đi lên lầu, đằng sau lại bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.
“Cái con nhỏ này, sớm muộn gì cũng vào tù.“
“Haiz, không chắc đâu, nói không chừng hiến thân ngủ một đêm với Phó cục trưởng thì sẽ thoát thôi.“
“Lớn lên hệt như hồ ly tinh, so với cái đức hạnh của người mẹ đã mất của nó chả khác gì nhau.“
… …
Mấy lời này Khương Đường không nghe thấy, cô đã lên tầng sáu đi vào nhà.
Trong nhà vẫn im ắng vắng lặng như cũ, một chút âm thanh cũng không có.
Cô mở tivi.

Nghe thấy tiếng tắm rửa, thay quần áo, trang điểm rất nhanh lại đi xuống lầu.
Mấy người ở dướii lầu vừa nãy vẫn còn ở đó, nhìn thấy cô đi xuống, không ai dám nói gì nữa, từng đôi mắt nhìn cô chằm chằm, hận không thể nung ra một lỗ thủng trên người cô.
Đương nhiên Khương Đường biết bọn họ đang nghĩ cái gì, đặc biệt là cái trang phục của phần tử chống đối xã hội trên người cô, nói là con gái nhà lành hả, đến cả cô còn không tin nữa là.

Đến quán bar làm thêm, ăn mặc quá kín đáo sẽ bị người ta khi dễ, cho nên cứ thấy mặc thế nào vừa quái vừa nổi thì cứ mặc thế ấy, thẩm mỹ gì gì đó, thôi dẹp sang một bên.
Hôm nay cô cố ý mặc một chiếc quần short ngắn bó sát co dãn, chiếc khuyên tai hình tròn lớn hôm qua cũng không đeo, dưới chân là một đôi giày vải gắn đinh.
Lỡ có đánh nhau cũng tiện hơn nhiều.

Tối nay sẽ có người chặn đường cô.
Khương Đường tung người nhảy lên xe moto, chạy thẳng ra đường lớn.

Trên đường có thể nghe thấy một tràng tiếng huýt sáo.

Nhưng bọn họ cũng chỉ có gan chọc ghẹo, còn giở trò lưu manh thì không ai dám cả.
Đối phương là Nhất tỷ đường Khang An, từng chém chết người rồi đó.
Chín giờ tối, Khương Đường đến quán bar đúng giờ.
Cửa trước cửa sau không có ai khả nghi, vậy là đợi cô tan làm mới chặn đường.
Lúc nghỉ ngơi, cô ngồi ở cửa sau như cũ, lấy sách Vật Lý ra làm.

Không khác gì lần trước.
Mười hai giờ rưỡi, Khương Đường tan ca.
Nhìn thấy cửa trước không có người, vậy chắc ở cửa sau.

Cô đành phải vòng ra cửa sau, để người ta chạy không một chuyến thì cũng không hay cho lắm.
Quả nhiên cửa sau có ba người đàn ông, lại gần một chút để nhìn, phải là ba thằng con trai mới đúng, còn không lớn bằng cô.

Đoán chừng chắc mới lớp mười, hoặc cao lắm là mười một.

Lúc buổi chiều tan học, Lục Ly nói đám nhóc con lông còn chưa mọc đủ, ấy vậy mà lông vẫn chưa mọc đủ thật.

Thằng nhóc cầm đầu đi tới, hùng hùng hổ hổ: “Tối qua là mày đánh em gái tao đúng không.


Đối phương chống nạnh, dáng vẻ cực kỳ kiêu căng hung hăng, nhưng trong mắt Khương Đường thì lại đặc biệt buồn cười, có một loại cảm giác trong mỗi nhà đều đã từng gặp qua kiểu này.

Nếu thật mà muốn đánh nhau thì sớm đã ra tay rồi.
Hai thằng nhóc bên cạnh tiến lên theo, ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa là giơ cánh tay vỗ vỗ cơ bắp ra oai nữa thôi.
Khương Đường xua tay: “Mau về nhà đi.“
Thằng nhóc cầm đầu hất hất đầu: “Đang hỏi mày đó, có phải mày đánh em gái tao.“
Khương Đường gật đầu: “Quỷ thích khóc tối qua là em gái mày à, chỉ véo cánh tay nó một chút, chưa tính là đánh.“ – Dừng một chút nói tiếp: “Nếu mà đánh thật thì, không phải ba đến năm tháng tuyệt đối không thể xuống giường được đâu.“
Lời này không sai.
Có vẻ như thằng nhóc đã bị dọa sợ, lùi về sau: “Vậy thì mày cũng không thể véo con bé.“
Khương Đường cười cười: “Hả? Chỉ nó có thể đánh người, còn không cho người ta véo nó á, con mẹ nó, nó cũng không phải là công chúa nhỏ.“
Thằng nhóc lại hùng hổ mạnh dạn đi lên trước hai bước: “Sưng tấy hết cả lên đấy.“
Cánh tay Khương Đường bị con bé cào đến chảy máu nhưng cô còn chưa nói gì đây này.
Lúc này, cửa sau đột nhiên bị người ta đẩy ra, xuất hiện một người tay xăm kín mít, ló đầu nhìn sang bên này: “Chị Đường, sao vậy?“
Vừa nói vừa đi về phía bên này, thuận tay với lấy một cây gậy to bằng miệng bát đang dựa vào tường cầm theo.
Đột nhiên Khương Đường vươn tay ôm lấy bả vai thằng nhóc: “Đây là em trai tôi vừa nhận, đùa giỡn một chút ấy mà.“
Người đàn ông xăm mình vứt cây gậy trên tay xuống đất, đi đến gần nhìn nhìn, vừa nhìn đã thấy vui mắt: “Phải em trai ruột chị không, giống nhau đấy.“
Khương Đường nhéo nhéo mặt thằng nhóc: “Chị đây đẹp trai hơn nó.“
Người đàn ông xăm mình hỏi: “Cần tiễn chị về không? “
Khương Đường xua tay: “Không cần đâu, cậu đi bận việc trước đi.“
Đợi người đàn ông xăm mình đi vào quán bar, Khương Đường mới bỏ tay khỏi vai thằng nhóc, xoay người nhảy lên yên xe moto dựng bên cạnh.
Lúc chạy đến gần thằng nhóc, cô nói: “Sau này đừng ấu trĩ như vậy, học sinh thì phải chăm chỉ học tập.

Được rồi, mau về nhà đi.“
Nói xong liền môt mạch chạy ra đầu ngõ, chỉ để lại một vệt khói cùng với ba thằng nhóc đang mở to mắt há hốc mồm.
Còn có hai người đánh cược đang núp ở góc tường.
Triệu Tiến nhìn thân hình nhỏ du côn biến mấy trong màn đêm, vỗ vỗ bả vai Lục Ly: “Lục Ly, có nghe thấy không, nữ đại ca xã hội đen.

Tối qua may mà tớ không đánh lại, may thật.“
Triệu Tiến không phải không đánh lại, mà là bị người ta kềm kẹp đến không cách nào đánh lại được.
Lục Ly dựa tường, một tay đút túi, cười cười: “Cậu có nhìn thấy xã hội đen nào lương thiện như vậy không?“
Triệu Tiến không hiểu: “Sao lại lương thiện, vừa nãy xém chút đã đánh nhau rồi.“
Lục Ly quay đầu nhìn ba thằng nhóc đứng sau cửa: “Mới nãy không phải nhờ cô ấy, mấy đứa Hoàng Phương Phương đã bị người ta đánh tàn phế rồi.

Dám ở cửa quán bar chặn người, đã là không muốn sống rồi.“
Triệu Tiến há miệng: “Không đến mức vậy chứ, nhà Hoàng Phương Phương có tiền lắm đó.“
Lục Ly nhìn cái tên ngu xuẩn ngồi cùng bàn này: “Tớ thấy nhà cậu cũng có nhiều tiền lắm đó, hay là đi thử chút đi?“
Triệu Tiến vội vàng xua tay,: “Thôi đi thôi đi.“ – Nói xong đi lên trước mấy bước, hình như là vừa giẫm lên cái gì đó, lòng bàn chân thấy đau đớn.
Nhặt lên xem, thế mà lại là huy hiệu Trường cấp ba số một.

Lục Ly chìa tay ra.

“Đưa tớ.“
Triệu Tiến vừa đưa qua vừa hỏi: “Thứ này chẳng đáng giá, cậu lấy làm gì.

Ồ, đợi đã, cái này, không phải đại ca xã hội đen làm rớt chứ, lúc cô ấy chạy ngang qua có thứ gì đó rơi xuống.

Mẹ nó, thật, thật là trường chúng ta này.“
Lục Ly nhận lấy huy hiệu, cầm trong tay nhìn xong thì cất vào túi.
Về nhà tắm rửa xong định tắt điện thoại đi ngủ thì nhận được tin nhắn Wechat, là Triệu Tiến gửi đến.

Một tập tài liệu đã nén.
[ Cái gì vậy? ]
[ Không biết, bọn Bánh Lớn gửi đến, nói là hạt giống.

]
[ Một đám lưu manh.

]
Sau khi giải nén tập tin, Lục Ly nhìn thấy bên trong là một tấm ảnh.
Đám chó con này ngay cả học sinh mới chuyển đến cũng không tha.

Anh lướt xem từng tấm từng tấm, ảnh chụp cũng không tệ, chỉ có thuần khiết và thuần khiết, hoàn toàn không nhìn ra được sự hoang dại lúc ở quán bar, nhất là lúc lái moto chạy ra khỏi con hẻm, phải gọi là đẹp trai đến bức người.

Sự tương phản mãnh liệt này rất kích thích.
Haiz, hotboy thì đã sao, cũng là người thôi, là người thì sẽ có dục vọng, có dục vọng thì phải giải quyết, tuy là việc này không phù hợp với hình tượng lạnh lùng cấm dục mà anh xây dựng.
Con người dù có kiêng khem đến đâu, nhưng trước hết anh vẫn là con người, mà đã là người thì phải có dục vọng, có dục vọng thì phải giải quyết nha.
Quanh co, không sao hết.
Nếu đã như thế, vậy thì, không khách sáo nữa nhé.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Dám làm cái trò đó với hình của bà, anh thiếu đòn, phải không, phải không hả! Tự anh nhìn đi, giấy vệ sinh dưới mặt đất có thể quấn quanh một vòng Trái Đất đó.

Lục Ly: Anh yêu em..