Nữ sinh có khuôn mặt trái xoăn xinh đẹp, da trắng bóc, môi đỏ tươi ngồi trước màn hình, ánh mắt nhìn thiếu nữ xấu xí kệch cỡm đang cười chân thành, cô không nhịn được chán ghét, ghen tị cắn móng tay.

"Dám tranh Lý Húc Dương với tôi. Tiện nhân, cô chờ đi."

Mà Ôn Yến trở lại ký túc xá lập tức liền nhớ tình huống của Lục Thiên Mạch, bắt đầu viết giáo án dành riêng cho cậu ta, múa bút thành văn mãi cho đến nửa đêm một giờ rưỡi, mới nhìn chính mình viết đầy mười trang giấy, rốt cuộc vui vẻ mà nở nụ cười, lúc này mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, bôi một ít kem lên, lên giường ngủ. Ma nữ Tiểu Kiều cùng Bạch Bạch từ sớm đã chiếm trọn cái giường phía dưới, ngáy o o rồi.

Trở lại trường học vào đầu tuần, Ôn Yến buổi sáng sớm năm giờ đã dậy ăn sáng, tập thể dục dưới sân, sau đó lại học bài. Đến giờ cô vào lớp, trước khi lão sư vào đem bài ra ôn một hồi, tan học đi dùng cơm ở nhà ăn, ăn xong vừa học vừa đi qua đi lại để cơm tiêu hoá. Buổi chiều đi làm thêm, buổi tối đến nhà của Lục Thiên Mạch dạy kèm. Mười giờ ở kí túc học bài cho đến một giờ sáng. Sự siêng năng này của học thần làm người xem phát sóng trực tiếp không nhịn được tấm tắc khen ngợi.

Đảo mắt đã đến tháng mười hai, còn hai tuần nữa đến giáng sinh, trước giáng sinh sáu ngày, mọi người phải trải qua thi tháng. Ôn Yến tụt xuống còn tám mươi lăm kg, làn da cũng trắng và mềm mại hơn một chút. Khuôn mặt vẫn còn mỡ nhưng đã lờ mờ nhìn ra ngũ quan xinh xắn của cô. Có mỡ dày không sợ mùa đông lạnh.

Ôn Vĩ Kỳ luôn lấy lí do lạnh mà ôm chặt lấy cô, đi trên đường cũng nắm tay thân thiết. Hai chị em từ nhỏ đã như vậy, Ôn Yến không suy nghĩ gì linh tinh.


"Chị, bài này làm thế nào?" Ôn Yến đang đọc sách tiếng anh tại thư viện, Ôn Vĩ Kỳ đưa sang một công thức toán học. Cô không nhìn quá ba giây, đặt bút viết vào một dòng chằng chịt chữ số dài.

Vợ yêu của tổng giám đốc "Mẹ nó, tôi học lớp bốn năm nhất. Ở nhà không cần tự học, chỉ cần đem phát sóng Ôn Yến dạy Lục Thiên Mạch với Ôn Vĩ Kỳ học theo, tôi luôn xếp top 5 trong lớp."

Vợ yêu của trùm phản diện "Cô không cô đơn, còn có tôi."

Vợ yêu của ảnh đế "Ôn Yến thật xuất sắc, tôi cá một trăm tệ cô ấy sẽ đứng đầu kì thi tháng."

Vợ yêu của tổng thống "Ôn Vĩ Kỳ đẹp trai quá, chết chìm trong ngọt ngào của hai chị em. Chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy hai người giống tình nhân."

Đi đâu cũng gặp vợ người ta "Có ai để ý Ôn Yến đã tụt cân không, còn trắng ra không ít đâu. Mà kể này, tôi đã gặp Ôn Yến lúc ở ngoài trường rồi, cô ấy tốt bụng lắm, lúc đó tôi bị ngã gãy chân, đi lại bất tiện, chính cô ấy đã đỡ tôi về trường đó."

Bình luận này nghe có vẻ giả tạo, mọi người ban đầu không tin. Đến lúc một nữ sinh vô tình có mặt ở gần đó đã quay lại, up lên trang, được rất nhiều lượt tương tác.

Một cái sừng nho nhỏ "Thôi thôi, tôi phải đi nhờ Ôn Yến về làm gia sư bổ túc. Thi tháng này mà tiếp tục xếp chót, ông già sẽ giết tôi mất."

Tin nhắn này là cái cuối cùng, mọi người rất nhanh đã chú ý trong màn hình. Ôn Yến đang tranh cãi cùng một nữ sinh. Là cô nàng xinh đẹp kiêu ngạo của lớp mười, Tích Vy.

"Ôn Yến, nói chuyện một chút đi" Tích Vy biết đang phát sóng trực tiếp, cô ta đã trang điểm xinh đẹp rồi mới tới đây. Cô ta nhất định phải làm mọi người ghét con quái vật xấu xí này, đem hảo cảm về cho cô ta.

"Không nói, bọn tôi đang học bài" Đặng Dương thay mặt Ôn Yến từ chối, ngồi dịch sang chắn ngang tầm mắt của Tích Vy cùng Ôn Yến.


"Đặng Dương, tôi không tìm cậu, tôi đang nói chuyện với bạn học Ôn" Tích Vy cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp phừng phừng đỏ vì giận.

"Bạn học Tích, tôi không rảnh, tôi đang dạy học" Ôn Yến nhìn cô ta, thấy ý xấu trong mắt đối phương, miễn cưỡng mỉm cười từ chối.

"Làm ơn đi, là chuyện liên quan đến tôi, đến Tích gia, đến Lý Húc Dương nữa" Tích Vy đang yên đang lành đột nhiên quát lớn, nước mắt đua nhau chảy ra, thoạt nhìn giống như bị ba người bọn họ ức hiếp vậy.

"Này, sao cậu lại khóc" Ôn Yến lúng túng, định đưa tay chạm vào cô ta.

"Đừng chạm, cô ta sẽ diễn tuồng bị đẩy ngã đó" Tiểu Kiều nhàm chán liếc nhìn Tích Vy. Kịch bản này cô cũng từng bị hãm hại qua một lần rồi, đám con gái này cũng thật quê mùa, có mỗi cái kịch bản hai mươi năm rồi vẫn xài lại.

Ôn Yến nghe lời Tiểu Kiều, tay đang định chạm Tích Vy vội vã rút về. Tích Vy hoảng hốt việc này ngoại dự tính, thân thể ngã ra không vững vàng được. Đã đâm lao thì phải theo lao, nước mắt cô ta giàn giụa chảy ra.

Xoát mao chi ân "Mẹ nó, làm bộ làm tịch ngã ra. Nếu Ôn Yến không rút tay về kịp sẽ bị cô ta đổ vỏ lên đầu rồi. Tiện nhân Tích Vy thường ngày kiêu ngạo như thế hoá ra cũng là đồ đểu, tra nữ, phi..."


Chú cuội cung trăng" Tích Vy nữ thần xinh đẹp khóc thật đáng thương hu hu. Ôn Yến quái vật xấu xí, sao cô dám đẩy ngã cô ấy."

Lầu trên mắt có vấn đề "Mẹ kiếp lầu trên, mi có thấy tay của Ôn Yến chưa chạm vào người của nữ thần nhà mi không. Cô ta đã có bệnh mà fan cô ta cũng chẳng bình thường, ghê tởm, ghê tởm."

Ôn Vĩ Kỳ thấy chị bị cô ta cho cõng nồi lên đầu, nhịn không được đứng lên "Cô có não thì nên tập trung học, sắp thi rồi, đừng tới đây làm trò hề, phiền chết tôi."

Nói xong cậu kéo tay Ôn Yến rời đi. Đặng Dương cũng dọn dẹp sách vở chạy theo.

Tích Vy "..."

Mẹ nó, kịch còn chưa diễn xong sao các người đều bỏ đi rồi?