Giáng sinh trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ đến tết Nguyên Đán. Tết Nguyên Đán là ngày tết âm lịch dài nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 8 tháng 12 âm lịch đến ngày 15 tháng giêng âm lịch. Và tất nhiên trước khi được cho nghỉ, họ sẽ phải đối mặt với bài kiểm tra cuối học kỳ một.

Bài kiểm tra lần này không đơn giản như kiểm tra tháng, Ôn Yến, Ôn Vĩ Kỳ, Lục Thiên Mạch buổi sáng cuối tuần tập trung ở thư viện trường, điên cuồng học. Các bạn nhỏ năm nhất cao trung cũng vội vàng đem sách vở ra, cùng họ học hành.

"Cái này thế công thức này vào, rồi giải như vậy" Ôn Yến chỉ cho Lục Thiên Mạch, cậu chàng rất nhanh ồ một tiếng hiểu ra, khen tặng cho cô một dấu like.

"Cái này làm đúng rồi, chỗ này thế công thức trên nhanh hơn" Ôn Yến chỉ vào bài tập toán của Ôn vĩ Kỳ, xoa đầu cậu một cái.

"Được rồi, nghỉ giải lao một chút đi. Chúng ta học từ bảy giờ, bây giờ cũng sắp chín giờ ba mươi, hai tiếng rưỡi hơn rồi đó" Lục Thiên Mạch gục lên phía trước bàn, than ngắn than dài.

"Cũng được, nghỉ mười phút." Ôn Yến giảng bài nãy giờ, hơi khát nước, cho phép nghỉ ngơi.

"Em sang đó mua trà sữa" Ôn Vĩ Kỳ chỉ quầy hàng bên kia, Ôn Yến cũng ra dấu oke.

Ting tang tinh: Mẹ nó, học thần cũng biết làm như thế sao, đáng yêu quá.


Đô Đô Đô: Có ai để ý cô ấy đã trắng trẻo hơn trước không?

Dương Quả: Còn ốm lại nữa. Ôn Yến ngũ quan thật sự xinh đẹp, chỉ là do hơi béo với đen thôi. Đợi cô ấy giảm cân, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân. Cô ấy khá cao mà, 1m67, chân dài vô cùng, ngưỡng mộ quá đi mất.

Nhan khống liên tục gào ầm trên mạng, bên này Ôn Yến đang vùi đầu giải bài tập, hàng mi dài cong cong của cô như cánh quạt nhỏ, chớp chớp khả ái vô cùng. Cái bàn cô đang ngồi gõ cộc cộc một tiếng, Ôn Yến nghi hoặc ngẩng lên.

Mẹ nó...

Sắc mặt cô đen lại.

Là nam sinh ngoại quốc tóc vàng gặp hồi đầu năm.

[ Finn Elwyn, Nghê Nhị Doanh. Cha là người Hoa, kinh doanh bất động sản, mẹ là nghệ sĩ dương cầm người Pháp. Học mười năm nhất, không những đánh nhau giỏi còn rất sát gái. Là một hoa hoa công tử chính hiệu, một tuần thay bảy cô bạn gái, lịch sử tình trường còn nhiều hơn thành tích thi của chị.] Bạch Bạch sợ kí chủ quên mất, tốt bụng nhắc nhở sơ lược.

"Bạn học này, cậu có việc gì không?" Ôn Yến cắn răng, điềm tĩnh cười.

"Bạn học, cậu nhớ rõ tôi mà, làm sao bây giờ lại xem như không quen biết?" Finn Elwyn tươi cười chói mắt. Nhan sắc của chàng trai này so với F4 chẳng hề thua kém chút nào. Chỉ tiếc cậu không có hứng thú gia nhập F4, bằng không tên gọi F4 đã đổi thành F5.

"Bạn học nói đùa gì vậy, tôi không có quen cậu mà" Ôn Yến cười ha ha, tự cho bản thân một like vì đóng kịch quá giỏi.

"Nếu cậu quên rồi thì tôi sẽ giới thiệu lại. Tôi là Finn Elwyn, con lai Trung Pháp, tên tiếng hoa là Nghê Nhị Doanh" Thiếu niên đôi mắt màu đại dương, mái tóc màu nắng xinh đẹp, cao quý như con trai cưng của thiên đạo, mỉm cười rực rỡ nhìn Ôn Yến "Bạn học Ôn, không biết có vinh hạnh được làm quen không?"

Ôn Yến nhăn mặt nhìn cậu ta, sau đó thở dài "Cậu cũng muốn học bổ túc phải không? Một trăm tệ một giờ, không giảm giá."


Không chỉ Nghê Nhị Doanh, ngay cả bạn học xem trực tiếp cũng bổ ngửa vì câu nói này.

"Không phải.." Nghê Nhị Doanh định nói gì đó, nhưng thấy Ôn Vĩ Kỳ cùng Lục Thiên Mạch đang quay lại, lập tức bỏ trốn. Trước khi đi còn ghé lại, hôn một cái vào má trắng trắng tròn tròn của Ôn Yến, nháy mắt một cái "Xúc cảm không tệ."

Ôn Yến che má sửng sốt, Ôn Vĩ Kỳ lẫn Lục Thiên Mạch cũng đồng thời ngớ người. Màn hình phát sóng trực tiếp oanh tạc.

Tôi là tiểu công chúa "Mẹ nó, mẹ nó, được Nghê Nhị Doanh hôn má, Ôn Tiểu Yến, cậu chia sẻ vận may cho tôi một chút được không?"

Hường nam tính mạnh moẽ "F4 tán cô nàng ba tháng rồi, tay còn chưa kịp nắm, Nghê Nhị Doanh không nói lời nào, vừa xông vào đã hôn má con người ta. Đây gọi là phỗng tay trên, tuyệt đối là phỗng tay trên."

Đường Tăng "Nghê gia của tôi hu hu. Đến tôi còn chưa được cậu ấy hôn má đâu. Ôn Tiểu Yến, tôi ghen tị với may mắn của cậu."

Đô Đô Đô: Muốn biết cảm giác hiện giờ của Ôn Vĩ Kỳ với F4 như thế nào?

Đây là bình luận được nhiều like nhất, đẩy lên top đầu comt.

Ôn Vĩ Kỳ tức giận tới mức văng tục, bỏ trà sữa xuống bàn, chạy vội tới cạnh Ôn Yến, kiểm tra toàn thân. Cậu rút khăn giấy từ trong balo ra, lau mặt cô, cuối cùng không nhịn được mà kéo Ôn Yến vào phòng vệ sinh rửa mặt.


"Sao chị không đánh cho cậu ta một cú?"

"Chị..." Ôn Yến lắp bắp. Không phải vì cô không nỡ xuống tay với khuôn mặt đẹp như tượng kia sao.

"Ban nãy cậu ta chạy nhanh quá, chị nghĩ cũng không kịp nghĩ."

Ôn Vĩ Kỳ cũng tạm tin, trực tiếp nhét hết đồ vào cặp, cầm trà sữa kéo Ôn Yến rời khỏi thư viện.

Lục Thiên Mạch còn đang ngơ ngác với cảnh tượng vừa rồi, lúc giật mình tỉnh lại, bóng dáng hai người kia đã biến đâu mất tiêu.

"...."

Tôi là bé đáng thương, vô cùng đáng thương.