Gió càng lúc càng mạnh, Ôn Yến, một thiếu nữ bảy mươi lăm kg cũng mém bị thổi bay lên trời. Kính trượt tuyết nhìn không được gì, trước mặt một mảnh trắng xoá, Ôn Yến hai chân muốn gãy rồi, đi không nỗi nữa. Cô ôm lấy ván trượt, nằm dài xuống mặt đất, thở dài một hơi.

"Ôn Tiểu Yến ơi Ôn Tiểu Yến, mệnh mày thật xui xẻo, phải chôn thân ở nơi này."

"Chôn xác cậu ở đây sẽ bẩn đất mất" Thiếu niên cố gắng bày ra vẻ lạnh nhạt nhưng khi nói ra lời nói lại mang theo ý cười.

Ôn Yến thấy có người, lập tức đứng dậy, sửng sốt một hồi" Lạc Tư Ngôn, sao cậu lại ở đây" Cô lẩm bẩm "Cậu tới tìm tôi sao?" Cô gái nhỏ kích động muốn chết, hi vọng sống đến quá bất ngờ, cô lao tới ôm chặt lấy thiếu niên, cậu ta bị cân nặng của cô làm cho ngã nhào ra phía sau.

"Tránh ra, con nhỏ này."

"Ôi, Tư Ngôn bảo bối, yêu cậu chết mất" Ôn Yến không quan tâm cậu ta tức giận, vẫn cứ tiếp tục đè người lảm nhảm. Đến khi thiếu niên chịu hết nỗi phải rống "Nặng chết tôi rồi" mới chịu đứng lên.

Lạc Tư Ngôn ánh mắt càng thêm ghét bỏ nhìn cô, phủi tuyết trên người xuống "Bây giờ không thể đến nhà cứu hộ được rồi, đi tìm chỗ trú thôi."

Tuyết mỗi lúc một lớn, sắp đem người thổi bay. Lạc Tư Ngôn nắm tay cô, bước chân gấp gáp "không muốn chết thì mau chân lên" Đoạn cậu ta liếc cái ván trượt cô đang ôm "Bỏ nó đi cho nhẹ người."

"Không được, nó mắc lắm, phải đền bù đó" Ôn Yến vội lắc đầu, bây giờ cô rất nghèo, nợ nần chồng chất, phải tiết kiệm một chút.


"Tôi có tiền, cậu sợ cái gì?" Hiếm khi có dịp huênh hoang, cậu ta liền nắm chặt cơ hội.

Ôn Yến chỉ chờ lời này, không suy nghĩ gì, vứt cái ván ra phía sau "Đi thôi" vui vẻ kéo Lạc Tư Ngôn về phía trước, Lạc Tư Ngôn khoé môi méo xệch.

Hai người không tìm được chỗ trú chân, nhưng lại thấy được một hang đá. Hang không sâu, bên trong được chặn lại bởi đá, đủ để tránh được kiếp nạn.

Ôn Yến ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng mặc kệ tên nhóc mắc bệnh sạch sẽ đang đứng ở kia.

Bão tuyết rất lì lợm, quậy phá đến ba bốn tiếng đồng hồ mới chịu đi. Đã gần mười giờ, hai người quyết định ở lại đây ngủ một đêm.

Lạc Tư Ngôn và Ôn Yến đều có kiến thức sinh tồn, định đốt lửa lên nhưng không tìm được que củi nào, đành trố mắt nhìn nhau.

"Cậu đói không?"

"Không..." Lạc Tư Ngôn mạnh miệng, vừa dứt câu bụng kêu ọt ọt, khuôn mặt điển trai hiện lên tia ngượng ngùng vội cúi thấp đầu.

Ôn Yến quăng mặt mũi cậu ta ra đằng sau, trực tiếp ha ha cười. Cô đổ đồ trong ba lô ra, là đồ cùng Doãn Thiên Kỳ đi mua sắm lúc trước.

Nào là miếng giữ nhiệt, kem chống nắng, son dưỡng, có cả bình giữ nhiệt, bên trong đựng cháo nóng, chocolate và một bao bánh quy.

Ôn Yến chia đồ ăn đều ra, đưa cho cậu ta một miếng giữ nhiệt, cô cũng tự ôm lấy miếng giữ nhiệt của mình. Hai mắt híp lại đầy thoả mãn "Ấm quá."

"Ba người bọn họ đối với cô như vậy, cô có cảm giác thành tựu đúng không?"

Ôn Yến căn bản không nghĩ nam sinh kiêu ngạo này cùng mình nói chuyện, theo bản năng hỏi lại "Cậu đang nói chuyện với tôi sao?"

"Ở đây chỉ có hai chúng ta" Thanh âm thiếu niên ác liệt, không chừa đường lui cho cô.


"Bạn học Lạc sao lại như vậy, tôi vì cái gì phải có cảm giác thành tựu? Cậu không thích tôi, có thể không cùng tôi nói chuyện. Bây giờ cậu nói chuyện với tôi, lại trách tôi vì sao lại nói cùng cậu. Không bằng cậu hiện tại suy nghĩ cái gì, một hơi nói cho tôi được không? Hai người chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi cũng không muốn cùng cậu chơi đoán mò gì đó. Còn có, từ lúc bắt đầu cậu giống như không quá thích tôi, thậm chí là chán ghét tôi. Nhưng tôi cảm thấy có cái gì cậu đại khái có thể trực tiếp nói với tôi, cậu không thích tôi chỗ nào, tôi có thể sửa liền sửa, không thể sửa tôi liền tránh xa cậu một chút. Cậu, một người nam nhân, hà tất âm dương quái khí mà cùng tôi nói chuyện như vậy?"

Ôn Yến không vui, dù sao ở đây không phải trường học, cô cũng trực tiếp đáp lạiz

"A, miệng lưỡi sắc bén. Quả nhiên tư thái bạch liên hoa trước đó căn bản là cô giả vờ đi? Biết bộ dáng của mình còn luôn che che dấu dấu, vì cái gì, muốn hấp dẫn ai?"

"Ai cũng không phải là cậu."

Ôn Yến liền đứng lên "Nhường đường, tôi thà đối diện cùng bão tuyết còn hơn cùng cậu ở cùng một cái không gian với cậu."

Thấy thế, Lạc Tư Ngôn nhăn mày, một phen liền kéo lại cánh tay Ôn Yến, lối đi nhỏ quá hẹp, cô không kịp phản ứng, thế nhưng trực tiếp liền nhào vào ngực đối phương.

Ngay sau đó liền ghé vào nơi đó nửa ngày không có nhúc nhích.

"Bạn học Ôn, mời cô tự......"

Lời còn chưa có nói xong, bỗng nhiên cảm giác vị trí trước ngực mình thấm ướt một mảnh.

Cô ta, khóc?


Không phải miệng lưỡi sắc bén, đúng lý không buông tha người sao? Như thế nào bỗng nhiên liền khóc? Đây lại là một chiêu khác? Nhìn ba người kia hiện tại bị cô ta chơi đến xoay quanh, liền biết nữ nhân này tuyệt đối không phải nhìn qua đơn thuần như vậy.

Cũng đúng lúc này, thanh âm thấp thấp mà truyền đến, "Cậu thật sự, không nhớ rõ tôi?"

Nói như vậy, Ôn Yến duỗi tay gắt gao nắm lấy áo trước ngực của Lạc Tư Ngôn, cũng không ngẩng đầu, làm như là không muốn thấy biểu tình lúc này của đối phương, nước mắt lại trước sau không nhịn được mà rơi xuống, thực mau thì ướt một mảnh lớn.

Nhưng bởi vì tiếng nói của cô quá nhỏ, làm cho những người chú ý phát sóng trực tiếp căn bản là không nghe rõ, chỉ thấy Lạc Tư Ngôn một người ngây người, hai người vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy.

Cá không ăn muối cá ươn: Đệch, vừa mới xem tiết mục không chú ý, sao lại thế này? Như thế nào đột nhiên, Lạc Tư Ngôn liền cùng Ôn Tiểu Yến phát triển nhanh chóng như vậy? Mịa, đây là ôm nhau đi? Đau lòng Yến Kỳ CP của tôi.

Tinh thông phép thuật: Đệch +1. Chính là một cái công phu ngây người a, chẳng lẽ đây mới là phương thức yêu đương của thế kỷ mới, mau lẹ nhanh chóng, Ôn bảo bối sẽ không đã động tâm đi? Cũng khó trách, Lạc Tư Ngôn lớn lên quá soái!

Ta là hủ nữ: Mẹ nó, các ngưoi có thấy Ôn Tiểu Yến khóc không? Ban nãy ta mở max volume, cô ấy nói Lạc Tư Ngôn phải hay không không nhớ mình. Ta cá một trăm tệ giữa hai người này có chuyện xưa.

Đồ ăn là chân ái: Ta cũng cá một trăm xiên que.