Buổi trưa như mọi khi, một nhóm ba người Ôn Yến, Ôn Vĩ Kỳ và Đặng Dương thường ngồi ở nhà ăn dùng bữa với nhau. Hôm nay còn có thêm mấy người F4 mặt dày tới ăn cùng.

Bảy người theo thứ tự ở bên cái bàn trong nhà ăn.

Lý Húc Dương ngồi ở đối diện Ôn Yến, bên cạnh cậu ta là Lạc Tư Ngôn, tay trái tay phải cô phân biệt ngồi Lục Thiên Mạch cùng Ôn Vĩ Kỳ, còn sót lại Đặng Dương và Lục Thiên Hàng người không có gì cho nên ngồi ở vị trí trong góc hẻo lánh nhất, chống cằm nhìn về phía cây dã hương ngoài cửa sổ, làm như đối với phát sinh hết thảy trong phòng đều không chút nào quan tâm.

Đặng Dương đờ mà ngồi, động cũng không dám động, bên cạnh có vài bạn học cũng là lại đây ăn cơm ngồi cách bọn họ rất xa, ngẫu nhiên đưa tới ánh mắt mang theo một cổ như có như không cực kỳ hâm mộ, xen lẫn nhè nhẹ một chút xem náo nhiệt vui sướng khi người gặp họa, có thể nói cực kỳ phức tạp.

Mẹ nó, đám người này truy gái, vì sao lại liên lụy tới cậu?

Nếu được thì cậu đã chuyển sang trường nữ sinh học cùng với Tiểu Thiên Kỳ bé bỏng lâu rồi, còn hơn đối diện với mấy cái mặt thối của đám nam sinh này.

Nếu không có phát sóng trực tiếp thứ này tồn tại, Ôn Yến dám khẳng định, thấy một màn này nữ sinh toàn trường tuyệt đối sẽ tìm một cơ hội xé xác cô.


Trước mặt là Lý Húc Dương đang nhỏ giọng mà hướng người phục vụ đứng ở một bên gọi món ăn, cô gái kia buông nước trà, cầm lấy thực đơn, nhướng mày nhìn thoáng qua Ôn Yến bằng ánh mắt cười dịu dàng liền đi ra ngoài.

Bạch Bạch khinh thường [Đoán không lầm thì đây là fan não tàn của chị gái nhỏ]

Trong trường học tất cả cửa hàng cơ bản đều là học sinh trong trường học tự mình gánh vác, dù sao đều là một đám kẻ có tiền, muốn làm cái cửa hàng nhỏ vẫn là dư dả, vui vẻ liền chính mình lại đây chơi, không vui trực tiếp kêu cha mẹ phái người qua đây giúp đỡ, về sau đây cũng coi như là bọn họ một cái kinh nghiệm nhỏ gây dựng sự nghiệp.

Dù sao trường học không thiếu tiền, cũng không cần đem mấy thứ này tất cả đều thuê đi ra ngoài kiếm tiền, dùng để lấy lòng đám tiểu tổ tông này vừa lúc.

Người vừa mới nhướng mày nhìn mình, Ôn Yến liếc mắt một cái liền nhận ra người phục vụ đó vừa lúc là cô gái Tích Vy lần trước. Đối phương quá mức nhàm chán, lại muốn nhìn thấy phát sóng trực tiếp hiện trường đầu tiên, liền tự mình ra trận.

Ôn Yến để ý thấy nữ sinh kia trong mắt nhìn mình đầy thù hận, tay châm nước trà nóng hổi đó ngay tại trước mắt của mình một hồi trái một hồi phải, thanh âm của hai tên nam sinh bên cạnh còn đang vờn qua vờn lại.

Mà cô ta tiện tay buông xuống bình trà kia liền thành trọng tâm Lục Thiên Mạch cùng Lý Húc Dương hai tên quỷ ấu trĩ này tranh chấp, xem tư thế dường như là muốn châm trà cho cô, nhưng ai cũng không muốn buông tay, này liền làm cho hai người cùng nhau nắm lấy quai ấm trà sứ trắng, cướp tới cướp đi.

"Cho mình, mình tới trước!"

"Không, mình muốn nó!"

Mắt thấy nước trà nóng bốc hơi đó đều bị bọn họ tranh đoạt trào ra bên ngoài, Ôn Yến chỉ cảm thấy chính mình tình cảnh chỉ sợ có chút không ổn, vì thế lập tức liền làm tốt công tác chuẩn bị né tránh.

"Vẫn là để tôi thì tốt hơn" Tích Vy mỉm cười, ánh mắt vẫn đặt trên người Lục Thiên Hàng không buông.


Tay cô ta giành lấy bình nước trà, ai ngờ hai nam sinh kia còn chưa chịu buông ra, thành ra là ba người cùng tranh chấp nó.

Quả nhiên nắp ấm trà đó trực tiếp liền bị ba người tranh đoạt văng ra, đồng thời tay trượt, nước trà nóng hổi ngay lập tức hướng Ôn Yến giội đi xuống.

Ngay tại lúc Ôn Yến nháy mắt sắp nhảy dựng lên, bỗng nhiên cảm giác ghế dựa của mình bị người đột nhiên ở phía sau kéo, ấm trà theo âm thanh rơi xuống, phát ra một tiếng giòn vang, bể tan tành, Ôn Yến thuận thế thu chân, liền một chút vệt nước cũng chưa bắn đến.

"Không sao chứ" Ôn Vĩ Kỳ vừa mới kéo cô hoảng hốt kiểm tra.

"Mình xin lỗi, cậu không sao chứ" Lý Húc Dương cũng sợ tái xanh mặt mày, vội vã đứng dậy chạy tới.

"Ăn cơm thì ăn cơm, có thể không cần ấu trĩ như vậy hay không?" Ôn Vĩ Kỳ tức giận, thay chị gái bất bình.

"Một chút nữa là khiến chị tôi bị phỏng rồi, mấy người vừa lòng chưa. Cô ta là phục vụ thì để cô ta tự mình rót, hai người tranh nhau khó coi thế làm gì? Còn cô, phục vụ mà làm việc bất cẩn như thế, tôi thấy cô nên dẹp tiệm luôn đi."

"Cậu..." Tích Vy bị mắng mặt mày đỏ như mông khỉ, hậm hực đi vào bên trong.


Tiếng Lục Thiên Hàng quát lớn truyền đến, "Thiên Mạch ngồi xuống, vừa mới chạy lâu như vậy, chính là thời điểm yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt, chính em thân thể thế nào em không biết sao? Còn Húc Dương, cậu là trẻ nhỏ chưa lớn sao?"

"Được rồi được rồi, ăn cơm ăn cơm, người phục vụ đồ ăn của chúng tôi đâu, nhanh lên a! Thật là!" Cuối cùng vẫn là Đặng Dương đến giải vây cho mấy người bọn họ.

Thấy thế, Lý Húc Dương nặng nề mà thở dài, trở lại vị trí của mình.

Đồ ăn cũng lần lượt mang lên. Mai thái khấu thịt, Cung Bảo kê đình, oa tháp đậu hủ, thủy tinh hà nhân, canh trứng rong biển,... trực tiếp liền bày một bàn.

Xem đến đôi mắt Ôn Yến nháy mắt liền sáng lên, phải biết rằng trong khoảng thời gian này bởi vì giảm cân mà mỗi ngày bữa ăn rất gian khổ. Nhưng lại nghĩ tới thân hình đẹp đẽ của mình, cô rùng mình lắc đầu.

Vẫn nên ăn ít thì tốt hơn.