Ôn Vĩ Kỳ xoa xoa tay, hài lòng nhìn thành phẩm của mình.

Lý Húc Dương bị đấm chảy máu mũi.

Lạc Tư Ngôn sưng con mắt.

Lục Thiên Hàng ôm lấy cái má bầm tím của mình.

Ôn Vĩ Kỳ cũng muốn tặng Lục Thiên Mạch một món quà nhưng sợ hắn lên cơn bệnh, đành ngậm cục tức.

"Mẹ nó, các người lại dám chơi chị tôi như thế."

"Cậu bình tĩnh một chút" Lục Thiên Mạch chưa bao giờ cảm tạ căn bệnh của mình như bây giờ.

"Bình tĩnh cái rắm. Tôi đi nói chuyện này với chị ấy."


Ôn Vĩ Kỳ tức điên lên, định xông ra ngoài nhưng bị Lý Húc Dương giữ lại "Cậu không thể nói với cô ấy chuyện này."

"Tại sao?"

"Cô ấy với chúng tôi bây giờ là bạn, để cô ấy biết được mục đích ban đầu chúng tôi tiếp cận nhất định sẽ thương tâm muốn chết."

" Chuyện này..." Ôn Vĩ Kỳ ngập ngừng.

"Phát sóng ban đầu là để trêu chọc cô ấy. Nhưng bây giờ không phải như thế nữa. Làm thế để theo dõi cô ấy, tiện cho việc bảo vệ, cậu thấy không đúng sao?"

Nhân lúc Ôn Vĩ Kỳ còn đang phân vân, Lạc Tư Ngôn chen vào, đánh đòn tâm lý "Tôi biết cậu thích cô ấy, hãy lợi dụng cơ hội này để bày tỏ."

"Cậu điên à. Nói hươu nói vượn, tôi với chị ấy là chị em" Ôn Vĩ Kỳ lập tức phản bác, mặt mày đỏ bừng lên.

Nghe vậy, Lục Thiên Mạch thè lưỡi, Lục Thiên Hàng mày nhăn càng khẩn, Lý Húc Dương muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.

"Có thể công bằng cạnh tranh" Đúng lúc này Lạc Tư Ngôn lại mở miệng, "Dù sao cô ấy khẳng định là của tôi!"

"Của cậu cái rắm." Ôn Vĩ Kỳ trực tiếp phát hoả.

"Cậu làm sao nói như vậy?"

"Đúng vậy, anh mình cũng chưa nói đi, người sáng suốt vừa thấy liền biết anh mình phần thắng lớn hơn, anh ấy nhưng vẫn luôn đều đối với Ôn Tiểu Yến thực tốt, không giống cậu cùng Húc Dương đều mắng qua cô ấy, hừ hừ, hươu chết về tay ai còn không biết!"

"Được rồi, Thiên Mạch!" Lục Thiên Hàng kéo em trai về.

Thằng nhóc này là sợ chưa đủ loạn sao.


"Anh, anh không thể sợ a, em anh liền thôi, hai người này, hừ hừ, em nói cho anh, em chỉ nhận chị dâu này, bọn họ đều là một người, Lục gia chúng mình đầu này chính là hai người! Hai người!"

"A.." Lạc Tư Ngôn cười một tiếng, xoay người hướng phòng nhà đi đến.

Chiến tranh chạm vào là nổ ngay.

Lạc Tư Ngôn rời đi cửa sổ, lập tức hướng trong phòng Ôn Yến đang ngủ đi đến, hơi đẩy ra cửa phòng.

Vừa lúc thấy cô gái nhỏ đang an an tĩnh tĩnh ngủ ở trên giường, ngay sau đó lại lần nữa khép cửa phòng, dựa vào cạnh cửa, từ túi quần của hắn móc ra một điếu thuốc, bậc lửa, mới vừa hút một hơi đầu tiên, liền kịch liệt ho khan, khụ một tiếng thì nhớ tới hắn hiện tại còn đứng ở cạnh cửa phòng cô.

Ngay lập tức mạnh mẽ đè thấp tiếng ho khan, đi đến phía trước, một mực đi đến trong phòng của mình, ở bên cửa sổ ngồi xuống, mới đem tiếng ho khan của bản thân phát ra.

Hắn nghĩ, có lẽ sớm ở trước đó hắn đã động tâm đối với nữ sinh "Chán ghét" nhất trong miệng hắn, cứng cỏi khắc khổ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau kiên trì mục tiêu của chính mình, sẽ không vì bất luận cái gì ngoại vật dao động tính tình, xác thật luôn vô thanh vô tức mà hấp dẫn hắn.

Nhưng càng hấp dẫn, hắn liền càng chán ghét, càng nói lời độc ác, rốt cuộc phụ nữ ai cũng đều tham lam, ích kỉ, độc ác như hai người phụ nữ kia.

Mà hiện tại, hắn hết thảy đều nhớ ra rồi, nguyên lai cô thế nhưng là tia nắng mặt trời duy nhất trong đoạn sinh hoạt u ám của hắn khi còn nhỏ, không chỉ có như thế, cũng là cô hao hết tâm sức mà đem hắn đoạt lại khỏi lưỡi hái tử thần.


Nếu là cô khi còn nhỏ phải chật vật thương tích đầy người mà hôn mê bất tỉnh, trưởng thành tìm được hắn còn luôn phải chịu đựng châm chọc cùng ác ý của hắn, như vậy cô hẳn là khổ sở, có thể hay không...Hối hận khi đã cứu hắn, một tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa?

Nghĩ như vậy, điếu thuốc trên tay của Lạc Tư Ngôn bỗng nhiên rơi xuống, hắn nhăn chặt mày.

Có lẽ như vậy càng tốt, như vậy hắn mới có thể dùng nửa đời sau của mình tới báo đáp ân tình của cô, thậm chí tới đền bù sai lầm của bản thân.

Đúng vậy, Ôn Tiểu Yến và hắn mới là người tương xứng nhất, không nói về quá khứ của hai người trước đây, cô thông minh có khả năng, không vì bất luận đồn đãi vớ vẩn gì mà dao động quyết tâm của mình, cùng tình huống Lạc gia hiện tại rất hợp, nếu là cô gả cho hắn, hắn dám khẳng định, cô như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho mẹ kế kia của hắn có chỗ nào tốt.

Về sau hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh mình để yêu cô, sủng cô.

Hai người bọn họ chính là xứng đôi nhất!

Nghĩ như vậy xong, Lạc Tư Ngôn nhìn về phía sóng nước lóng lánh của mặt hồ nơi xa, dường như lúc này nhìn cũng không có cảm giác tim đập nhanh choáng váng đầu, Ôn Yến như một liều thuốc trị hết bệnh của hắn.

Đúng vậy, chỉ cần đối phương luôn ở bên người hắn, bệnh của hắn liền sẽ không lại có bất luận vấn đề gì, tâm của hắn cũng có thể được an ủi, an ủi trên thế giới này thật sự còn có người tốt đẹp, sự vật tốt đẹp như vậy tồn tại.