"Cậu đánh rắm, ai là chị dâu chó má của cậu, cậu lại nói bậy xem mình đập cậu hay không?" Ôn Vĩ Kỳ uy hiếp giơ lên nắm tay, đuổi theo cậu ta chạy đi ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Lạc Tư Ngôn còn đứng ở nơi đó, liền nói, "Đi thôi, nhanh chóng đi quấy rầy hai người kia a, bằng không đến lúc đó chị mình có thể thật sự thành chị dâu của cậu ta."

"Không cần......"

"Này a, cậu chính là tức giận, chúng ta cũng đến kéo hai người bọn họ lên a!"

Lý Húc Dương đi tới kéo cậu ta.

"Cậu xem, Thiên Hàng tìm được đường ra."


Lúc này trong hình, Lục Thiên Hàng chú ý tới ánh sáng phía trước, lập tức xông lên phía trước kiểm chứng.

"Phía trước có lối ra, mình trước kia như thế nào không chú ý chứ? Mình trước tiên cõng cậu đi qua được không, cũng không biết Tiểu Mạch bọn họ bên kia thế nào? Nói không chừng chúng ta đi ra ngoài vừa lúc gặp được bọn họ đâu!"

"Này, chính là lối ra bên kia nước rất sâu, cậu còn cõng mình?" Ôn Yến hơi e ngại. Vì đã từng có một đoạn thời gian cân nặng quá tải, vậy nên nó đã trở thành nỗi ám ảnh của cô đến bây giờ. Cô không dám để ai cõng hay bế mình.

"Không sao, không sao, đi lên đi, trước tiên xem chân cho cậu tương đối quan trọng."

"Thiên Hàng, cám ơn cậu."

Ôn Yến được thiếu niên cõng trên lưng, có chút ngượng ngùng mà cắn môi, sau đó thử đem đầu dựa vào trên lưng đối phương, vụng trộm cười.

Nhưng chính là một màn như vậy cơ hồ bại lộ trước mặt mọi người ở Ám Quang Cao Trung.


Đẹp nhất chính là một cái cúi đầu thẹn thùng.

Thần thám mê tiền: Anh anh anh, hai người này thật có nhiều JQ.

Tiểu bạch thỏ ấm áp: Đệch, đệch, bất quá chính là rãnh rồi xem tin tức, thói quen tính xem một chút phát sóng trực tiếp, ai có thể nghĩ đến thế nhưng thật sự bị tôi thấy được, phát sóng trực tiếp thế nhưng lại mở ra, thật là công phu không phụ lòng người a! Trời ạ, tôi nhìn thấy gì, vừa mở ra chính là hình ảnh Ôn Yến nữ thần được Hàng của tôi cõng ở trên lưng, trên đỉnh đầu của bọn họ những cái đó là thứ gì? Đây là đang đóng phim sao? Quá mộng ảo đi.

Tôi muốn một nam sủng: Tôi, tôi cũng không nghĩ tới tôi thế nhưng còn có thể xem thấy phát sóng trực tiếp, đây là có chuyện gì? Tôi còn tưởng rằng đám người kia đã dập tắt tâm tư trò đùa dai đâu, không định lại trêu cợt cô ấy? Đây là cái gì? Lục Thiên Hàng vượt mặt mấy người kia sắp thành công sao? Các người mau xem a, Ôn Yến đó mặt đầy ngượng ngùng, khẳng định là động tâm a, khẳng định là động tâm.Nói thật ra, tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi a, không làm bạn bè nữa, làm tình nhân đi.

Đô Đô Đô: Cùng cảm thấy xứng đôi, hơn nữa Hàng của tôi có tiếng ôn nhu, vừa thấy liền biết là trung khuyển bạn trai, tôi dám khẳng định trong năm người, nữ thần chọn cậu ấy khẳng định là hạnh phúc nhất, đối phương khẳng định có thể đối với cô ấy toàn tâm toàn ý, mãi cho đến già, căn bản cũng không thể xuất quỹ mọi người tin không?

Tôi có một con lừa nhỏ: Tin, sao có thể không tin? Lục Thiên Hàng vừa thấy liền biết là nhị thập tứ hiếu lão công được không? Hức hức hức, Tiểu Kỳ của tôi, vốn tôi còn tưởng rằng cậu ấy có thể cùng chị gái phát sinh chút gì đó? Như bây giờ cũng tốt, Ôn Tiểu Yến vui vẻ thì được.Bạn xem bộ dáng đó của Lục Thiên Hàng, so chị gái nhỏ còn thẹn thùng hơn, vừa thấy liền biết khẳng định là thích cô ấy thích đến không được, tư thế khinh thanh tế ngữ, tâm thiếu nữ của tôi a!


Sầu riêng thối: Ahhhhh, mạnh mẽ lên Yến Hàng đảng của tôi, không cần so, chính là Hàng nhà tôi, khẳng định là cậu ấy thắng, không thắng thì tôi chép tay từ điển Tân Hoa Xã!

Tích Tích Vy Vy: Hai người Yến Kỳ là chị em, mấy người ghép đôi, phải hay không quá ghê tởm?

Lầu trên có vấn đề về não: Lầu trên là người tối cổ hay gì? Ôn Tiểu Yến với Ôn Vĩ Kỳ trên danh nghĩa chị em, nhưng Ôn Vĩ Kỳ là con nuôi đó.

Trên phát sóng trực tiếp thảo luận náo nhiệt, bên này ba người còn ở trong nhà không có nhúc nhích cũng đang chú ý những phát sóng trực tiếp này, sở dĩ không có rời đi, cũng bất quá là bởi vì Lục Thiên Mạch sợ có người quấy rầy anh cùng chị dâu cậu ta, Lạc Tư Ngôn thì là ngồi ở trên sô pha không có cử động, nhìn chằm chằm vào giao diện phát sóng trực tiếp không biết suy nghĩ cái gì, Lý Húc Dương cùng Ôn Vĩ Kỳ kêu gào muốn đi, lại trực tiếp bị Lục Thiên Mạch chặn.