Đôi mắt thiếu niên quá đỗi dịu dàng, Ôn Yến ở trong lòng nhướng mày, sau đó xé bao băng cá nhân dán kỹ cho hắn.

"Trở về nhớ rõ phải tìm bác sĩ xem, biết không? Loại vết thương nhỏ này cũng là không thể bỏ qua."

Nói xong liền thuận thế buông tay ra, ai biết, đúng lúc này, đối phương căn bản là bất chấp miệng vết thương của cậu ta, đột nhiên nắm chặt tay cô, tiến lên một bước liền đem cả người thiếu nữ ôm vào trong lòng ngực của bản thân.

Ôn Yến kinh hoảng, cựa quậy một cách mãnh liệt. Nhưng sức lực nữ sinh làm sao có thể so sánh với nam sinh, hắn rất nhanh ghì chặt cô lại trong ngực mình.

"Ôn Tiểu Yến, cậu liền cùng mình ở bên nhau đi, được không, được không? Mình là thật sự thích cậu, cậu liền cùng mình ở bên nhau đi. Mình sẽ đối xử cậu thật tốt, sẽ nuông chiều cậu, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào."

Càng nói Lý Húc Dương liền cảm thấy chính mình càng ủy khuất, khó chịu.

Lớn như vậy, hắn trước nay không cầu xin qua cái gì.

Hắn muốn cái gì mà không có được, nếu không có, ông nội bà nội, ba mẹ, ông bà ngoại của hắn cũng sẽ nghĩ hết mọi thứ biện pháp tìm tới cho hắn.

Loại tâm tư cầu mà không được này hắn vẫn là lần đầu tiên nếm thử, cũng là hắn lần đầu tiên khát vọng một người như vậy, khát vọng cô chỉ đối với hắn một người ôn nhu, khát vọng cô vẫn luôn đứng ở vị trí bản thân vừa nhấc đầu là có thể thấy, khát vọng cô đối với chính mình cười, đối với chính mình làm nũng, chỉ thuộc về hắn một người.


Cảm giác như vậy chợt tới, quá mức xa lạ, làm cho thiếu niên một chốc một lát thế nhưng không biết làm sao cho phải.

Ôn Yến mặc cho đối phương luôn gắt gao ôm cô, thật lâu sau mới thử vỗ phía sau lưng của đối phương.

"Thật sự không thể, mình cũng giống như cậu, đã thích một người..."

"Mình không muốn cậu trả lời bây giờ, có thể suy xét lại một chút không? " Thiếu niên trong lòng run rẩy sắp khóc tới nơi. Ôn Yến á khẩu, không nỡ chọc cậu rơi nước mắt, hạ giọng.

"Có thể cho mình một chút thời gian suy xét không? Có thể chứ? Mình hiện tại đầu có chút loạn, nhất thời có chút không có cách nào làm rõ, cậu cho mình một chút thời gian, tối mai, ngay tại trên sân thể dục, mình sẽ cho cậu đáp án, có thể chứ? Mình sẽ cố gắng nghiêm túc suy nghĩ."

Cảm tình của mỗi người đều nên nghiêm túc đối đãi, nghiêm túc tiếp thu hoặc là nghiêm túc cự tuyệt, đều được.

Tuy ban đầu hắn là đùa giỡn cô, nhưng cô không thể chơi trò khốn nạn như đối phương được.

Nghe cô nói như vậy, thiếu niên lập tức buông lỏng ôm ấp, vui sướng không hiểu nhìn về phía Ôn Yến.

"Được, được, như thế nào không được? Cực kỳ được, mình chờ cậu, ngày mai mình nhất định nhất định chờ cậu, mình chờ đáp án của cậu, mình nói hết thảy đều là sự thật, không có lừa cậu, mình nhất định chờ cậu!" Đang rất cảm động lại lập tức bị cô phán một câu phá hoại tâm tình.

"Lời này sợ là lành ít dữ nhiều, cậu đừng ôm hi vọng thì tốt hơn."

Mẹ nó, nếu không phải thích cậu, e rằng lão tử đã sớm bóp chết cậu ngay tại đây.

"Mình đưa cậu về."

Nói xong, liền muốn dắt tay Ôn Yến, cô lập tức tránh đi, hắn cũng không để ý, lên xe kêu cô chờ tại chỗ này, hắn tìm một chỗ quay đầu, lại đưa cô quay lại trường học.

Ôn Yến nhìn Lý Húc Dương lái xe đi xa, lòng có chút bất an.

Trong lòng cô chính là có loại cảm giác, đối phương nhất định đợi không được mình.


Quả nhiên, ngày thứ hai vừa mới tới lớp học, liền nhìn đến một đám người trong lớp học đang làm thành một đoàn, không biết đang xem cái gì, Ôn Yến cũng không để ý nhiều. Dù sao cô cũng không quen thuộc với mọi người trong lớp, bọn họ làm cái gì Ôn Yến cũng không hiếu kỳ.

Cách giờ vào học mười phút, cửa phòng bị ai đó thô lỗ mở xoạt ra. Một cô gái xinh đẹp khuôn mặt có chút hả hê đi vào, vứt trên bàn Ôn Yến cái di động màu hồng.

"Tích Vy?" Như thế nào lại là cô nàng này?

"Gì? Mày hả hê lắm sao, xem bên trong đi" Tích Vy nhướng mày, hất cằm vào cái điện thoại.

Cô cầm lấy cái di động đó, lễ phép mỉm cười, "Không biết là cậu muốn tôi xem cái gì?

Lời còn chưa nói xong, di động ngay lập tức truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"Có thể cho tôi một chút thời gian suy xét không......"

Thanh âm đó, cô chính là muốn không quen thuộc cũng khó.

Ôn Yến trong lòng thở dài, kịch hay đã đến lúc hạ màn rồi...

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đột nhiên lấy điện thoại di động đảo lộn lại, mặt trên phát đi không phải cảnh tượng hôm qua cô cùng Lý Húc Dương ở bờ sông đối thoại, còn có thể là cái gì.


Cô ngơ ngác nhìn di động, sau đó trực tiếp kéo thanh tiến độ, cuối cùng ở trên màn hình thấy một khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Cô rời khỏi phòng có tên là phát sóng trực tiếp của Lý Húc Dương, tại trong tổng phân loại còn tìm được Lục Thiên Hàng, Lạc Tư Ngôn, Lục Thiên Mạch cùng Ôn Vĩ Kỳ.

Bên trong tất cả đều là đủ loại video cô cùng bọn họ ở chung.

Ôn Yến nhìu mày, như thế nào lại có em trai cô? Xin đi, bọn họ là chị em tốt được không, tình thân sao có thể thành tình yêu được chứ.

Lại sau đó chính là những bình luận ác ý của các bạn học.

"A, đám F4 thế nhưng sẽ đối với đồ nhà quê nổi lên tâm tư, thật là bốn đóa hoa tươi cùng nhau cắm trên bãi phân trâu!"

"Cũng không phải, bất quá trêu đùa đồ đần đó cũng tốt, ai kêu Ám Quang nhàm chán như vậy, một chút ý tứ đều không có!"

"Cô ta nhìn ngây ngốc, sẽ không thật sự cho rằng bốn người họ đều đối với cô ta có ý tứ đi? Vậy quá khôi hài, Ha ha ha......"

"Ha ha ha, xinh đẹp hơn một chút liền muốn gả vào hào môn, tâm đủ sâu."