Không bao lâu, dưới lầu liền truyền đến tiếng của Lục Thiên Hàng.

Người nội liễm như cậu, lúc này lại có thể rống ra lớn tiếng như vậy, nghe thanh âm giống như Lục Thiên Mạch cũng ở bên người cậu ta.

Vẫn luôn kêu cô đi xuống.

Đi xuống?

Đi xuống làm gì đâu?

Ôn Yến ở trong lòng nghĩ đến như vậy, dù sao tha thứ là chuyện căn bản không có khả năng, giải thích nghe xong lại rất phiền, như thế cô đi xuống làm cái gì chứ?

Nghĩ như vậy Ôn Yến lại lần nữa đứng lên, ôm cặp sách lên đi đến bên bàn học.

[Cô còn có thể học bài được sao?] Bạch Bạch ở trong lòng của Tiểu Kiều trợn trắng mắt. Vợ của nó thích học một, cô nàng kí chủ này liền thích mười. Mẹ nó logic của học bá, học tra ta đây không hiểu nỗi.


Dưới lầu hai anh em Lục gia còn đang kêu cô, mà Ôn Yến đắm chìm bên trong đề bài cái gì cũng nghe không được.

Giải giải giải, thế nhưng khiến cô một hồi liền giải quyết mấy bài thi đó, so đáp án, vậy mà còn đúng hoàn toàn.

Ôn Yến có chút kiêu ngạo.

"Kiêu ngạo cái gì, là do tôi hướng dẫn cho cô" Tiểu Kiều cau mày tranh công.

"Ai cần cô giúp, tôi dư sức giải nhé" Ôn Yến liếc cô ta, một bộ dáng ta đây thông minh ta đây đắc ý.

"Trẻ trâu, không chơi cùng cô nữa" Tiểu Kiều tức tới mức dậm chân, lôi quả cầu nhỏ Bạch Bạch sang chỗ khác chơi.

Vừa đúng lúc này, Lục Thiên Mạch thanh âm truyền tới, hình như là đang nói cái gì mà Lý Húc Dương còn ở trên sân thể dục đợi cô, nói không đợi được cô đến cũng sẽ không đi, nói không chừng đêm nay sẽ chờ cả đêm, cho nên hy vọng cô có thể xuống dưới nhìn cậu ta một cái.

Đây là cái gì? Diễn khổ nhục kế sao?

Như thế theo lý thuyết hẳn là trời mưa, dù sao trong ngôn tình ngược mà ban đêm Bạch Bạch đọc ru ngủ Tiểu Kiều đều là như thế.

Ý niệm của Ôn Yến còn chưa kết thúc, thế nhưng thật sự nghe được trong bầu trời đêm bỗng nhiên liền vang lên một trận tiếng sấm.

Cô sửng sốt, sau đó lại nghe được một trận tiếng sấm, cách vách ký túc xá đã truyền đến tiếng thét chói tai của đám con gái, rồi nháy mắt, hạt mưa lớn rớt xuống, đã sắp đến mùa hè, khó trách thời tiết này âm tình bất định, nói trời mưa liền trời mưaz

Ôn Yến thầm nghĩ như vậyz

Sau đó liền đóng chặt cửa sổ, tiếp tục đọc sách.
Cảm giác càng là ngày mưa, thì tâm cô càng yếu mềm, bởi vì cha mẹ cô ra đi vào một ngày mưa dông. Ôn Yến cảm thấy vừa đến loại thời tiết này thì cô cực kỳ mất bình tĩnh, chữ trên sách một chữ cô cũng xem không vào, nhưng vẫn là cầm chắc không có ý định buông tay.


Ôn Yến cũng không biết chính mình nhìn trang sách đó đã bao lâu, đột nhiên nghe được cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang, cô giật mình, phục hồi lại tinh thần, buông sách, quay đầu nhìn về phía cửa.

Lại chỉ nghe cửa bị gõ vang, mà nghe không được bất luận tiếng dò hỏi gì.

Thấy thế, cô quay đầu lại lật qua một trang giấy, lúc đang chuẩn bị làm đánh dấu, người ngoài cửa rốt cuộc lên tiếng.

"Mình biết cậu ở bên trong."

Thanh âm này, Lục Thiên Hàng?

Ôn Yến nhìn sách, nhịn lại cảm giác muốn quay đầu.

"Bên ngoài hiện tại đang mưa, thân thể của Thiên Mạch không tốt, mình mang em ấy trở về. Húc Dương thằng ngốc đó bởi vì lời nói ngày hôm qua của cậu, hiện tại còn ở sân thể dục đợi cậu, ai khuyên cậu ấy cũng không được, nếu cậu có thời gian, đi qua gặp cậu ấy một lần được không? Cậu ấy đã hứng mưa gần một giờ."

Trong thanh âm Lục Thiên Hàng mang theo châm chước cùng dò hỏi.

Nghe vậy, Ôn Yến không có trả lời, như cũ nhìn sách của mình, ngơ ngác xuất thần.


"Mình biết cậu trách chúng mình, cũng biết cậu hiện tại rất có khả năng còn đang tức giận, nhưng mình muốn nói chính là, từ lúc bắt đầu, bốn người chúng mình là muốn trêu cợt cậu, hơn nữa còn muốn tại trên phát sóng trực tiếp làm cậu xấu mặt, đây đều là sự thật không thể xóa nhòa. Mình hướng cậu xin lỗi, thực xin lỗi, là chúng mình sai, là chúng mình không tốt, là chúng mình xấu xa, nhưng sau lại mấy người chúng mình cũng là thiệt tình thành ý muốn cùng cậu làm bạn bè. Mình cùng Húc Dương đều thích cậu, là thật sự thích, không phải bởi vì bất luận trò đùa dai nào. Ngay cả Tư Ngôn sau này đều sửa lại quy tắc, chúng mình cho dù là phát sóng trực tiếp cũng không hề là vì trêu cợt cậu, mà là nghiêm túc cùng cậu ở chung, thậm chí những bạn học xem phát sóng trực tiếp của cậu, càng yêu thích cậu hơn."

Lục Thiên Hàng còn chưa nói hết, Ôn Yến ngay lập tức mở ra cửa phòng.

"Như vậy tôi có phải hay không nên cám ơn hậu ái của các cậu?" Cô cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét ưu buồn chọc người thương cảm.

Phải nói trong bốn người này tốt nhất chính là Lục Thiên Hàng, cậu ta thiện lương mềm lòng không tồi, nhưng quay đầu liền thành do dự không quyết đoán, lo trước lo sau.

Cậu ta sẽ không giống Lý Húc Dương như vậy, yêu ra yêu, hận ra hận, rành mạch, rõ ràng, tuy rằng toàn thân là cơ bắp, nhưng vẫn có tấm lòng son. Cũng không giống Lạc Tư Ngôn nhận chuẩn một mục tiêu, cho dù không từ thủ đoạn cũng muốn đạt được mục đích, mặc dù là thành công trong cô độc. Cũng không giống Lục Thiên Mạch, nhìn qua đơn thuần, kỳ thật lõi đời, có thể nhìn thấu lòng người, cũng không vạch trần, tổng có thể lựa chọn cho chính mình con đường có lợi nhất.

Lục Thiên Hàng người này luôn kỳ vọng có thể viên viên mãn mãn, mỗi người đều có thể được đến chính mình muốn thì tốt rồi. Cho nên tại trò đùa dai ngay từ đầu, cho dù biết bọn họ làm sai, nhưng vì đám người bạn này của mình nên cũng không có ý vạch trần.

Tới giờ khắc hiện tại, cho dù cậu ta đã biết là Lạc Tư Ngôn ở phía sau giở trò quỷ, cũng vẫn như cũ không nói ra, không hy vọng cô lưu lại ác cảm đối với cậu ta.

Đúng vậy, nhân sinh luôn là không viên mãn, ánh trăng còn có âm tình tròn khuyết, nào có cái loại mỗi người đều vui vẻ, chuyện tốt đẹp như vậy làm sao có thể?