Khi về kí túc xá tôi thấy Chu Hân đang ngồi ở trên ghế bập bênh của tôi ăn nho.

Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền vội vã chạy lại hỏi: "Thế nào rồi, Lạc Lạc, hôm nay ở thư viện có chăm chỉ học hành không? Tớ lại mua cho cậu một đống tài liệu ôn tập mới này."

Những người còn lại trong phòng cảm thán nói: "Chu Hân, cậu thật sự để tâm đ ến chuyện học tập của Lạc Lạc còn hơn cả với bản thân của chính mình đó nha.”

Cô ta cười cười: "Ai da, ai biểu bọn tớ là bạn tốt chứ."

Tôi cảm thấy rất châm chọc.

Chính là "người bạn tốt" này đã ràng buộc tôi vào một hệ thống học tập, mỗi khi tôi làm một đề, kiến thức đều sẽ tiến vào trong đầu cô ta, mà tôi thì sẽ càng ngày càng ngu đi.

Cũng là cô ta, ở một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đã lừa tôi đến quán bar, hạ thuốc ở ly rượu của tôi, hại tôi bị người bạn quen qua mạng của cô ta làm nhục đến chết.

Cô ta biết tôi là một cô nhi, chỉ sống nương tựa với ông nội xa ở nông thôn, sau khi tôi chết một mình ông nội không thể nào giải oan cho tôi.

Ông nội tuổi già sức yếu mỗi ngày vui vẻ mà đi nhặt rác để cho tôi đi học, gặp ai cũng nói cháu gái của mình vừa hiểu chuyện vừa thông minh.

Nhưng ông không biết, tôi đã sớm bị người khác hại chết.

Sống lại một lần nữa, tôi không chỉ muốn khiến kẻ ác phải nhận báo ứng, tôi còn muốn vào được Thanh Bắc*, thực hiện ước mơ của tôi và ông nội.

*Hai trường đại học Thanh Hoa, Bắc Đại.

Chương 2:

Thấy tôi không nói lời nào, Chu Hân dùng cánh tay huých khuỷu tay tôi: "Lạc Lạc, hỏi cậu đó, hôm nay có học bài không?"

" Không học." Tôi kéo mạnh chiếc ghế bập bênh với vẻ mặt vô cảm: "Tôi chơi cả ngày."

"Hả?"

Chu Hân bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa là té ngã khỏi ghế, cô ta sửng sốt một hồi, còn tưởng rằng tôi đang nói đùa: "Đừng làm loạn, ai mà không biết cậu, chứ cậu là người nổi tiếng nhất đấy."

Cô ta vỗ vỗ đống tư liệu thật dày kia: "Được rồi, nhanh chóng lại đây làm đề, đêm nay làm không xong thì không được ngủ. Còn nữa, những hoa văn trang trí* này tốn ba trăm tệ của tớ, lát nữa cậu nhớ chuyển cho tớ đó."

*Hình ảnh trang trí đầu đề sách, báo, tạp chí định kỳ.

Thế giới rộng lớn làm sao lại có một kẻ vô liêm sỉ như vậy nhỉ.

Sau tất cả những chuyện này cô ta vẫn còn có mặt mũi xin tôi tiền.

Tôi nở nụ cười.

"Cũng được, nhưng mà đống đề cậu mua về thì cậu tự giữ lại mà làm đi."

Tôi ôm lấy đống sách ném lên trên bàn cô ta.

"Ầm" một cái, tiếng động không nhỏ này khiến cho toàn bộ ký túc xá đều phải im lặng.

Một lát sau, Chu Hân bị hoảng sợ trực tiếp gào lên với tôi: "Lâm Lạc Lạc, cậu còn có mặt mũi mà xấu hổ không? Tớ có tâm mua tư liệu học tập cho cậu, thái độ này của cậu là sao? Mau giải thích cho tớ!"

Đổi lại nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ chịu thua để làm dịu đi không khí ở ký túc xá.

Cô ta hất cằm lên, chờ xem tôi lại hèn mọn lấy lòng giống như trước kia.

Nhưng mà lần này, tôi đập mạnh vào bàn, gào lên còn to hơn cả cô ta.

"Kêu cái gì mà kêu! Gào thêm lần nữa có tin tôi sẽ tát cô không? Câm mồm cho tôi!"

Chu Hân bị tôi dọa rồi.

Sắc mặt cô ta thay đổi, không rõ vì sao tôi đột nhiên nóng nảy như vậy.

Tôi ngồi vào chỗ của mình với khuôn mặt u ám, lấy mẫu đơn từ cặp sách của mình ra và bắt đầu điền vào.

Tôi viết rất nghiêm túc và chuyên chú.

Mặc dù đã cách một đời, nhưng mà khi viết lại những dòng chữ đã ghi ở kiếp trước, hốc mắt tôi không nhịn được trở nên cay cay.

Chiếc đơn này, chứa rất nhiều kỳ vọng và giấc mơ.

Một lát sau, khi tôi đang duỗi người liền tình cờ nhìn thấy qua chiếc gương trên bàn, Chu Hân đang cố gắng duỗi cổ xem tôi.

Cô ta muốn biết tôi đã điền cái gì.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt chúng tôi va vào nhau ở trong gương.

Chu Hân: "..."

Cô ta lúng túng hắng giọng, lập tức xem như không có chuyện gì nói: "Đúng rồi, Lạc Lạc, hôm nay cô chủ nhiệm kêu cậu đi ra ngoài nói cái gì đó, tớ thấy hình như cô ấy đưa tờ giấy gì đó cho cậu?"

Cô ta vừa nói những lời này, đám bạn cùng phòng cũng đều tò mò hỏi tôi.

"Đúng đó, Lạc Lạc, cô chủ nhiệm tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Tôi mỉm cười: "À, các cậu nói chuyện này á hả."

Tôi giơ chiếc đơn trong tay quơ quơ.

"Xin lỗi mọi người, tớ không tham kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì tớ được tuyển thẳng."

Toàn bộ ký túc xá nổ tung!

Ở kiếp trước, nhân lúc đêm khuya có người đã dùng máy tính của tôi để bấm nút từ chối nhập học vào Thanh Bắc, hại tôi chỉ có thể tham gia thi đại học.

Tôi đã báo cảnh sát nhưng dấu vân tay ở trên máy tính đã bị người xóa đi sạch, không để lại một chút dấu vết của hung thủ.

Tôi nói chậm rãi, quan sát vẻ mặt của Chu Hân.

Cô ta rõ ràng đều cười nói "chúc mừng" giống với những bạn cùng phòng khác.

Nhưng tôi nghe thấy được, hai chữ này như được thốt ra từ kẽ răng của cô ta.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Lạc Lạc, vậy là bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần phải học nữa à?"

Chương 3:

Tôi mỉm cười nói: "Đương nhiên. Tớ sẽ không thi đại học với các cậu đâu, mọi người cố lên nhé."

"Ài, chúng ta cũng cứ như vậy thôi, có học hay không cũng không quan trọng."

Hai người cùng phòng còn lại hiện ra vẻ mặt đau khổ quay trở lại vị trí của mình.

Chỉ có Chu Hân là lồ ng ngực phập phồng rất mạnh, những sợi tơ máu hiện lên trong ánh mắt cô ta.

"Chu Hân, cậu còn ngây người làm gì? Nhanh học bài đi, cuối tuần sẽ thi giữa kỳ rồi, cậu quên vụ cá cược rồi à?"

Chu Hân vẫn luôn thầm mến hot boy lớp bên, nhưng chị gái của hot boy học cùng lớp với chúng tôi, cô ấy lại coi thường Chu Hân.

Vì thế Chu Hân liền tuyên bố cuộc thi lần này phải thi vào được top 5 của lớp.

Thi được, chị gái của hot boy sẽ phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi và tác hợp cho cô ta và hot boy. Còn thi không được, cô ta sẽ phải chạy ba vòng sân thể dục và sủa tiếng chó.

Chu Hân tin rằng chính mình nhất định có thể nắm chắc được bàn thắng của ván cược này.

Mà phương thức cô ta cố gắng chính là ngày đêm thúc giục tôi học bài, nếu tôi uể oải muốn nghỉ ngơi, cô ta liền cố ý tạo ra tiếng động để đánh thức tôi.

Giờ phút này mặt cô ta tối sầm lại, vẻ mặt ngày càng khó nhìn: "Lạc Lạc, cho dù cậu có được tuyển thẳng thi cậu cũng nên trải nghiệm kỳ thi đại học, bằng không đó sẽ là tiếc nuối cả đời cậu."

"Không sao cả, tớ không tiếc nuối, học hành mới là tiếc nuối lớn nhất đời này của tớ."

"Nhưng mà..."

Chu Hân còn muốn nói chuyện, song tôi đã nắm lấy cặp sách đi ra khỏi ký túc xá.

Không cần phải thi tuyển sinh đại học, thời gian còn lại tôi muốn tìm một công việc bán thời gian để đóng học phí.

Đến lúc đó liền dẫn ông nội đến Bắc Kinh, chúng tôi sẽ cùng nhau sống ở đó.

Tôi không muốn nhìn thấy ông ấy làm lụng vất vả như thế nữa.

Trên đường nhìn thấy một ông lão nhặt ve chai, ông bước đi nhăn nhó dưới cái nắng chói chang, trên lưng đeo một chiếc giỏ trúc nhỏ.

Tôi như nhìn thấy được ông nội của tôi, chóp mũi đau xót, liền đưa hết số tiền chuẩn bị dùng để mua bữa tối trong túi cho ông ấy.

Đúng lúc này, một cái bóng cao lớn rơi xuống mặt đất, hoàn toàn bao phủ lấy tôi.

"Bạn học, chào cậu." Nam sinh chậm rãi nói, giọng nói trong trẻo: "Tớ là Hạ Sơ Tầm ở lớp bên cạnh."

Ánh sáng giữa hè chiếu vào người hắn, tôi giơ tay lên đặt trước lông mày, hình dáng của thiếu niên ngưng tụ lại rõ ràng.

Tôi sửng sốt một chút.

Hạ Sơ Tầm không phải là hot boy Chu Hân đang theo đuổi kia sao?

Tôi đang muốn xoay người lại thì phát hiện phía sau cách đó không xa, Chu Hân không biết từ khi nào đã đuổi theo tới.

Cô ta thấy chúng tôi đứng chung một chỗ, ánh mắt tối sầm lại.

"Lạc Lạc."

Chu Hân thẳng lưng, điều chỉnh ra một nụ cười vừa rồi đi tới gần tôi.

Cô ta dịu dàng nói: "Bạn học Hạ người ta bận rộn nhiều việc, cậu có chuyện thì để tớ giảng cho cậu, không cần làm phiền cậu ấy đâu, sẽ khiến người ta chán ghét đó."

Tay cô ta tự nhiên khoát lên trên vai của tôi, tôi ghét bỏ tránh đi, không chừa lại mặt mũi cho cô ta.

Tôi liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tầm, nói đầy ẩn ý: "À, tớ sẽ không quấy rầy nữa, đi trước đây."

Chu Hân không kiềm chế được nội tâm vui sướng lao tới chỗ Hạ Sơ Tầm.

Nhưng mà nam sinh cũng vội vàng tiến lên hai bước chặn lại đường đi của tôi.

"Bạn học Lâm, tớ có việc muốn cậu giúp đỡ!"

Chương 4:

Nụ cười trên mặt Chu Hân cứng lại.

Lúc này, người mà cô ta cố gắng lấy lòng nhưng lại bị gạt ra lại đang nhìn tôi một cách sùng bái nói: "Cậu là bạn cùng lớp có thành tích học tập tốt nhất trong khối chúng ta, và cũng là người được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc sao. Có thể kết bạn với tớ không?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã háo hức nói: “Đừng lo, tớ có thể học với cậu vào buổi tối. Điều kiện cậu muốn sao cũng được. Học phí là năm mươi nghìn một tháng…à không, một trăm nghìn, có được không?”

Một trăm nghìn!

Tôi choáng váng.

Tôi biết chị em nhà họ Hạ rất giàu, luôn được đưa đón đi học trên những chiếc xe sang trọng, nhìn từ đầu đến chân đều rất sang trọng, nhưng không ngờ lại giàu đến mức đó!

Tôi sửng sốt, Hạ Sơ Tầm cho rằng tôi không vừa lòng, gãi gãi đầu vẻ mặt buồn bã nói: “À, tớ biết đối với một học sinh như cậu thì như vậy là quá ít, nhưng lần trước tớ đã trượt môn toán và bị bố đánh vài trận, thẻ của tớ đã bị khóa, nếu cậu không đồng ý nữa thì tớ sẽ bỏ một bữa ăn mỗi ngày của mình trả phí cho cậu gấp ba lần như thế..."

"Không cần đâu!" Chu Hân hai mắt trợn tròn như muốn vọt khỏi ra ngoài, cô nuốt nước bọt nói: "Sơ Tầm, cậu có thể tìm tớ mà. Kỳ thật Lạc Lạc đã nhiều lần đều không đạt được hạng nhất trong những kỳ thi trước đó. Kỳ thi quan trọng vừa rồi chỉ là may mắn mà thôi. Sao cậu không nhờ tớ dạy kèm cho cậu…”

Kiếp trước, khi nhìn thấy mình liên tiếp bị điểm kém, tôi cho rằng là do mình quá kiêu ngạo và bỏ bê việc học nên đã học chăm chỉ hơn.

Nhưng đổi lại thứ tôi nhận được là cơ thể ngày càng mệt mỏi và điểm số ngày càng tồi tệ hơn, thậm chí tôi còn không thể trả lời những kiến thức cơ bản trên lớp.

Sắc mặt của tôi lúc này có chút u ám, có lẽ thật sự Chu Hân đã thuyết phục được Hạ Sơ Tầm.

Tuy nhiên…

"Cậu im đi."

Anh ấy tức giận nói với Chu Hân: "Cậu đang làm phiền tớ đây. Bớt nhiều lời đi? Tôi muốn Lâm Lạc Lạc!"