Trên đường đi xe buýt cứ hết chạy rồi lại dừng, từ trạm bắt đầu đến nhà ga cuối cùng, cuối cùng dừng lại ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Dọc theo đường đi, Tang Noãn vẫn nhìn tin nhắn mới trên điện thoại di động, buồn rầu nghĩ: Làm sao mở miệng với anh ấy đây?

Mạc Tư Nguyên không giống Lâm Vi, tuy rằng đều là chuyện cần nói nhưng Lâm Vi còn có thể trong lúc rảnh rỗi nghe cô giải thích hai câu. Mà viên kim cương này lại khiến người ta vô cùng đau đầu, mềm cứng đều không ăn. Chỉ sợ cô mới mở miệng đã trực tiếp đá cô xuống mười tám tầng địa ngục rồi.

Mạc Tư Nguyên đã đi tới cửa xe, quay đầu lại mới phát hiện Tang Noãn vẫn đang ngồi tại chỗ, giống như mất hồn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nhỏ của mình. Anh đứng tại chỗ chờ, đợi chừng nửa phút, đợi đến khi tài xế bắt đầu không kiên nhẫn huýt sáo, lúc này mới tiến tới túm lấy cổ áo cô, không nói không rằng xách xuống dưới xe.

“Đi thôi.”

“Nhẹ nhẹ nhẹ! Muốn tắt thở luôn rồi!”

Tang Noãn túm lấy cổ áo mình, loạng choạng bước xuống xe với anh. Nhìn cảnh sắc bên đường, lúc này cô mới ý thức được đã đến trạm xe cuối. Cô nhăn mặt, nhịn không được hét lên: “Mạc Tư Nguyên, anh dựa vào cái gì mà túm lấy em!”

Quay người lại mới phát hiện Mạc Tư Nguyên đã sớm đi xa.

Tang Noãn quả thực muốn phát điên! Lại tiếp tục giơ tay đấm đá loạn xạ vào không khí. Tức giận không làm gì được nên cô cật lực phát tiết ra ngoài.

Điện thoại di động trong tay bỗng nhiên sáng lên, màn hình màu xanh nhạt hiển thị tin nhắn khiến cô thất hồn lạc phách.

“A Noãn, phải tự tin vào bản thân đấy, cố lên!”

Người gửi là Lâm Vi.

Cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Không phải cô không tự tin mà là cô cảm thấy Mạc Tư Nguyên có chút chán ghét mình. Nếu có thể, cô thật sự muốn cho Lâm Vi xem cách hai người bọn cô ở chung với nhau hàng ngày.

Đó là, nếu có thể động tay thì không dài dòng, đã không hài lòng thì không nói với nhau được nửa câu.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Nhà Họ Tang ở trong một tiểu khu nhỏ ở ngoại ô, hôm nay bọn họ trở về hơi muộn, lúc vào nhà, cơm chiều đã sớm được chuẩn bị xong. TV trong phòng khách truyền ra tiếng cãi vã của mẹ chồng và con dâu, ba Tang đang nghe đài phát thanh, phát ra một bản nhạc giao hưởng du dương. Cả phòng đều là tiếng ồn ào hỗn độn trộn lẫn với tiếng violin, cùng với mùi thơm của bữa ăn tỏa ra khắp phòng.

Vừa vào cửa, Tang Noãn đã to giọng hét lên: “Ba, mẹ, chúng con đã về rồi! ”

“Đã về rồi hả?”

Nghe thấy thanh âm của Tang Noãn từ xa, ba mẹ Tang lập tức đứng dậy bắt đầu bận rộn..

Tang Noãn chạy thẳng lên lầu hai, vào phòng gỡ cặp sách và thay đồng phục học sinh trước. Chờ đến lúc xuống lầu, Mạc Tư Nguyên đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn. Ba Tang vừa gắp thức ăn cho anh, vừa cười tủm tỉm vỗ vai anh, bày ra vẻ mặt đầy quan tâm.

“Tư Nguyên à, học lớp 12 rất mệt mỏi phải không?”

“Tư Nguyên, ăn nhiều thịt, bổ sung dinh dưỡng!”

“Tư Nguyên…”

“Cảm ơn chú.” Mạc Tư Nguyên khách khí trả lời.

Trong bát của anh vừa có cánh gà vừa có sườn xào, thức ăn đã được chất như một ngọn núi nhỏ. Tang Noãn thậm chí còn hoài nghi anh có thể ăn nhiều như vậy không. Cô bĩu môi, lại nhìn bát của mình…

Dĩ nhiên là một hạt gạo cũng không có…?

“……”

Thiên vị!

Quá là thiên vị!

Bụng vừa mới thấy đói bỗng nhiên đã no tới hơn phân nửa. Tang Noãn hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Tư Nguyên một cái, cầm thìa cơm lên múc một chén cơm lớn, còn nhiều hơn so với đám cánh gà và sườn trong bát của Mạc Tư Nguyên.

Mạc Tư Nguyên có chút khó hiểu.

Tuy nhiên cô cũng nhanh chóng dẹp bỏ sự buồn bực xuống, bởi vì cô phát hiện so với những sườn cánh gà kia, vẫn là câu lạc bộ Mỹ Thuật của cô quan trọng hơn.

Nhưng mà, làm thế nào để nói với anh chuyện này đây?

Nói thẳng nhất định sẽ không được mà quanh co lòng vòng phỏng chừng anh cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy, có nên trao đổi một thứ anh thích không nhỉ?

Nhưng anh thích gì?

Năm ngoái thì hình như là một tạp chí đồ trang sức. Lúc ấy cô còn cười anh, đàn ông con trai gì mà đọc tạp chí trang sức, quá là nữ tính. Nhưng trong lúc tranh giành, cô đã không cẩn thận mà làm rách của anh.

Năm trước là một bảng vẽ chống sốc, anh tích góp tiền tiêu vặt thật lâu mới mua được về, cô cảm thấy thú vị nên lén mang ra ngoài, sau đó làm rơi nó xuống dưới bờ sông nhỏ trong khu thắng cảnh kia.

Năm trước nữa là một bộ bút chì 128 màu, cô tức giận đốt hết chúng đi.

Năm trước trước nữa…

Tang Noãn càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng cảm giác thèm ăn bị cô nghĩ nhiều tới mức tiêu tan. Cô nằm nghiêng trên bàn, máy móc đưa cơm vào miệng, gạo rơi đầy bàn cũng không biết.

Có người gọi cô trên bàn ăn nhưng Tang Noãn cũng không nghe thấy gì. Cho đến khi một đôi đũa “bụp” một tiếng rơi trên tay cô.

Tang Noãn a một tiếng, trừng đôi mắt đẹp lên, tức giận nhìn thiếu niên đối diện mình, tức quá đi: “Tên trứng tối nào dám chọi tôi.”

“……”

“……”

“……”

Không khí trên bàn ngay lập tức nguội đi.

Mạc Tư Nguyên cũng ngẩn ra. Ba giây sau mới ám chỉ ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ý chỉ cô hãy nhìn về phía ba Tang.

Tang Noãn cũng không ngốc, cô nhìn Mạc Tư Nguyên một chút, lại nhìn ba Tang sắc mặt đã đen ngòm, khẽ cười hihi: “Đánh, đánh hay, đánh hay lắm…”

“Tang Noãn!”

Bàn tay ba Tang vỗ lên bàn, sợ tới mức Tang Noãn cũng không cầm chắc được đũa, lập tức bay từ trong tay ra, rơi xuống bên chân Mạc Tư Nguyên.

Cô cũng không dám đi nhặt, chỉ có thể sững sờ trả lời: “Dạ?”

Mạc Tư Nguyên yên lặng nhặt đũa lên, lại đổi một đôi mới, đặt lên mép bát của cô.

“Con nhìn con kìa, ngồi ăn không ra ăn, không có một chút dáng vẻ nào mà con gái nên có. Toàn giống cái dạng gì không à! Ba vừa hỏi con, sao con không trả lời?”

Tang Noãn mơ hồ, nháy mắt với Mạc Tư Nguyên, ý tứ là: “Ba em vừa hỏi cái gì?”

Mạc Tư Nguyên không chút biến sắc thay cô giải vây: “Chú hỏi em về kỳ thi cuối tháng tuần trước. ”

Tang Noãn ra vẻ bình tĩnh “Ồ” một tiếng, cười cười với ba Tang: “Cái đó, ha ha, rất tốt, ha ha.”

Cô không nói dối, ngoại trừ môn Toán có một nửa bài điền vào chỗ trống không viết, đề thi tiếng Anh có chỗ không hiểu, Địa Lý đếm sai kinh vĩ độ thì còn lại đều rất tốt.

Ba Tang rõ ràng không bị dáng vẻ này của cô qua mặt: “Cái gì gọi là rất tốt? Có thể qua được điểm trung bình không?”

Tang Noãn nuốt nước miếng, trong lòng có chút bồn chồn lo lắng.

Cô thầm than, đợi lát nữa nhất định phải điều tra lá số tử vi xem hôm nay rốt cuộc là ngày gì, đầu tiên là Lâm Vi, sau đó là ba Tang, sao lại cứ liên tục nã pháo vào cô thế nhỉ? Ăn nhầm thuốc nổ à?

Chân cô va nhẹ vào đầu gối anh dưới gầm bàn, cô dùng hành động cầu xin Mạc Tư Nguyên giúp đỡ. Mạc Tư Nguyên lại coi như không thấy gì, bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy bát đũa đi vào phòng bếp: “Cháu ăn no rồi. ”

Tang Noãn hoàn toàn trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng Mạc Tư Nguyên đi vào phòng bếp, khó có thể tin được.

Anh… Anh! Anh vậy mà thấy chết lại không cứu?!

“Tang Noãn, ba hỏi con!”

Ba Tang ở phía sau rống một tiếng làm Tang Noãn lập tức hoàn hồn. Nhìn gương mặt âm trầm của ba Tang, cô tự cổ vũ mình: “Cái gì ạ?… Ba! Con cũng ăn no rồi.”

Nói xong cô nhanh chóng gạt miếng cơm cuối cùng vào miệng, cũng không quay đầu lại liền chạy lên lầu. Đi lên nhanh thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi đạn khói mù mịt này.

Trong phòng bếp vang lên tiếng tranh giành giữa mẹ Tang và Mạc Tư Nguyên.

“Không được không được, Tư Nguyên, cháu để đó để dì rửa cho.”

“Không cần ạ, để cháu tự rửa.”

“Để đó dì rửa, cháu lên học bài đi.”

Phối hợp với tình tiết trong phim truyền hình lúc này, cũng vô cùng hợp cảnh.

“Mẹ rửa.”

“Con rửa.”

“Con mang thai thì mẹ phải rửa.”

“Mẹ nấu cơm rồi thì con phải rửa chứ.”

“Hai người không cần tranh giành đâu.”

Lúc này ba Tang bỗng nhiên chen vào một câu.

Mẹ Tang và Mạc Tư Nguyên cùng nhìn về phía ông ấy. Chỉ thấy ánh mắt ba Tang liếc về phía cầu thang, lập tức kêu lên: “Tang Noãn! ”

Tang Noãn lập tức đứng lại: “Đây ạ.”

Ba Tang vung tay lên, không chần chừ mà ra lệnh: “Con rửa đi!”

……

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Tang Noãn mở to hai mắt đứng tại chỗ, cảm giác mình giống như vừa bị đánh một gậy. Mẹ chồng trên TV đặt mông ngồi trên mặt đất, cất tiếng: “Ôi chao tôi không còn thiết sống nữa!”

“Con dâu bắt nạt mẹ chồng, ngược lại…”

“Có ý kiến không?” Thấy cô không phản ứng, ba Tang hỏi.

“…… Không…”

Cô cố gắng tỉnh lại từ đám sao vàng đảo quanh đầu, Tang Noãn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hít thở, trong đầu âm thầm xé Mạc Tư Nguyên thành ngàn vạn mảnh vụn. Bình ổn hơn nửa ngày, khóe miệng cô mới nhếch lên một nụ cười không đẹp cho lắm: “Vâng, con sẽ rửa sạch ạ.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô lại có vô số bàn tay đang cào tường, có một âm thanh khẽ kêu gào.

“Mạc Tư Nguyên! Tôi muốn giết anh!”