Sáng thứ Hai, bầu trời trong xanh.

Xe buýt số 77 từ từ dừng lại bến xe Trường trung học Đệ Nhất. Tang Noãn nhảy xuống xe, sau đó một mình đi về phía cổng trường.

Mỗi lần bước một bước, cô đều giẫm mạnh vào cái bóng trên mặt đất, miệng liên tục nói: “Mạc Tư Nguyên chết bầm! Mạc Tư Nguyên xấu xa! Mạc Tư Nguyên đáng ghét…”

Sáng nay như thường lệ, cô rời giường mặc quần áo và vệ sinh cá nhân. Nhưng khi cô đi xuống lầu ăn sáng với Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên lại nói với cô anh muốn một mình đến trường học thuộc lòng từ vựng, không thể đợi cô đi cùng.

Lúc đầu cô cũng nghĩ sẽ không ăn, bèn mang theo bữa sáng cùng đi với anh. Nhưng khi cô đang đóng gói bữa sáng rồi ra khỏi phòng bếp, thì anh đã rời khỏi nhà từ lâu rồi.

Kiểu người học bá với trình độ xuất sắc đọc đến đâu nhớ đến đó như anh mà cũng cần “học thuộc lòng” từ vựng sao? So với việc Tang Noãn bỏ thời gian ngủ để học hành chăm chỉ, hầu như khả năng còn ít hơn.

Cho nên không cần suy nghĩ cũng biết, anh nhất định là lừa gạt cô!

Cô rất tức giận!

Tang Noãn vừa bước vào cổng trường, phía xa xa, trong tòa nhà trường cấp hai đã vang lên tiếng chuông chuẩn bị vào tiết tự học buổi sáng. Tang Noãn không quan tâm đến sự oán hận trong lòng đối với Mạc Tư Nguyên nữa, cô đè lại cặp sách sau lưng, nhấc chân lên chạy, dự định đi tắt qua con đường nhỏ, băng qua bãi cỏ trước tòa nhà trường cấp ba để đến cửa sau của tòa nhà trường cấp hai.

Nhưng đúng lúc Tang Noãn đang thở hổn hển chạy qua bãi cỏ, đến gần cửa sau của tòa nhà trường cấp hai, cô đột nhiên kinh ngạc dừng bước.

Bởi vì cô nhìn thấy một bóng người đứng trước tòa nhà cách đó không xa.

Thiếu niên vóc người cao ráo, lưng thẳng, toàn thân mặc bộ đồng phục học sinh trắng sạch sẽ. Cho dù chỉ nhìn thoáng qua Tang Noãn cũng có thể nhận ra ngay lập tức, đó không phải là Mạc Tư Nguyên, người luôn miệng nói rằng muốn học thuộc lòng từ vựng sao?

Lửa giận trong lòng Tang Noãn nhất thời không có chỗ phát tiết.

Hừ, dám nói muốn học thuộc lòng từ vựng, thế mà lại ngây người ở chỗ này, còn bị cô bắt quả tang nữa chứ! Cô muốn đi đến đối mặt với anh, để xem anh nói như thế nào đây!

Tang Noãn tiến lên một bước định lao tới, nhưng mới đi được nửa đường thì giống như bị điểm huyệt vậy.

Bởi vì cô phát hiện trước mặt Mạc Tư Nguyên còn có một người khác. Ở góc độ vừa rồi, cây cột phía trước tòa nhà vừa lúc nghiêng nghiêng chắn mất tầm nhìn của cô, lúc đến gần cô mới nhìn thấy.

Mà người kia…cô cũng biết cô ta. Vậy mà…là Bạch Diên?

Bạch Diên và Mạc Tư Nguyên?

Hai người này cách nhau tới tám cây sào(*), mặt đối mặt đứng đây làm cái gì?

(*) tỏ ý không thể nào quen biết với nhau.

Lửa giận ngược lại hóa thành nghi hoặc. Tang Noãn lập tức trốn vào sau bụi cây bên cạnh, quan sát hai người.

Xuyên qua kẽ lá, Tang Noãn thấy Bạch Diên dường như luôn muốn nói chuyện gì đó với Mạc Tư Nguyên, còn Mạc Tư Nguyên vẫn luôn cụp mắt xuống, im lặng lắng nghe, vẻ mặt anh thờ ơ, cũng không có đáp lời lại. Cô ta nói rất nghiêm túc, hình như là chuyện rất quan trọng. Đến cuối cùng, vẻ mặt của cô ta gần như là cầu xin.

Nhưng Mạc Tư Nguyên đang đứng đối diện với cô ta vẫn không có phản ứng gì nhiều, sau khi im lặng hồi lâu, anh mới thở dài một hơi, nhẹ giọng nói gì đó với Bạch Diên.

Tang Noãn thấy vẻ mặt mong đợi của Bạch Diên nhất thời biến mất.

Mạc Tư Nguyên nói xong liền xoay người rời đi. Anh đi về phía trường cấp ba, cũng chính là hướng Tang Noãn đang núp.

Tang Noãn giật mình, cũng không nhìn trộm nữa, lập tức giấu mình đi.

Đúng lúc này, cô nghe thấy Bạch Diên hét lớn: “Đàn anh!”

Mạc Tư Nguyên đã đi đến bụi cây nơi Tang Noãn đang ẩn náu, anh nghe thấy lời đó thì dừng lại.

Tang Noãn cau mày, nếu anh không rời đi, cô sẽ không thể ẩn náu được.

Sau đó cô nghe thấy Bạch Diên nói: “Em rất thích anh, cho nên dù anh có chấp nhận hay không, em cũng sẽ không từ bỏ!”

Câu nói này như sấm sét nổ bên tai Tang Noãn.

Tang Noãn nhất thời ngây người tại chỗ.

Mạc Tư Nguyên vẫn bình tĩnh tự nhiên, anh không nói gì, tiếp tục bước đi, để lại một mình Bạch Diên buồn bã nhìn về phía bóng lưng của anh.

Tang Noãn ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn đàn kiến ​​trên mặt đất.

“Em rất thích anh, cho nên cho dù anh có chấp nhận hay không, em cũng sẽ không từ bỏ!’’

“Đàn anh Mạc Tư Nguyên, em thích anh.’’

Cho nên…là Bạch Diên sao?

Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.



Bạch Diên thích … Mạc Tư Nguyên?

Trong suốt buổi học sáng, Tang Noãn không thể nào tập trung được, trong đầu cứ quẩn quanh khung cảnh lúc sáng.

Bạch Diên thích Mạc Tư Nguyên? Cô ta thích cái tên khó ưa Mạc Tư Nguyên kia ư?

Không phải cô không thể chấp nhận được, chỉ là …

Tại sao?

Mặc dù cô không thích Bạch Diên cho lắm, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng Bạch Diên đúng là một người vùa đẹp vừa thông minh. Cô ta có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, đường nét trên khuôn mặt nổi bật, cùng khí chất do nhiều năm theo tập múa mang lại, là kiểu người mang vẻ đẹp lạnh lùng điển hình. Từ năm lớp Chín cô ta đã khá nổi tiếng, đám con trai theo đuổi cô ta còn có thể xếp hàng dài từ bến xe đến cổng trường.

Người cao ngạo như thế, ánh mắt chắc chắn không thể thấp.

Nhưng tại sao cô ta lại thích Mạc Tư Nguyên?

Nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hiện tại đang trong giờ học Mỹ Thuật, trên PPT của bục giảng đang chiếu một bức tranh hoa hướng dương, đây là bài tập theo yêu cầu của giáo viên. Tang Noãn không tập trung, qua loa phác thảo sơ bộ vài nét, sau đó thuận tay cầm bút màu nước tô lên trên.

“A Noãn…” Nhã Hinh ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa, nhẹ giọng gọi cô.

Nhã Hinh thấy cô hình như vẫn chưa nghe thấy, bèn miễn cưỡng ghé sát vào tai cô gọi lại một tiếng: “Tang Noãn.”

“Hả?” Tang Noãn lập tức hoàn hồn.

“Cậu đang làm gì thế?”

Tang Noãn sững sờ nhìn bức tranh mình vẽ, sau đó nhìn màu nước xanh lục trong tay, thở dài, đặt bút màu nước xuống.

“A Noãn.” Nhã Hinh cẩn thận nói: “Không phải bây giờ ngay cả màu xanh lá và màu vàng, cậu cũng…”

“Không phải.” Tang Noãn xua tay.

Có đôi khi mắt của cô không nghỉ ngơi tốt, chứng suy nhược màu sắc sẽ trầm trọng hơn, nhưng không đến mức nhầm lẫn giữa màu xanh lá cây và màu vàng.

Cô lắc đầu: “Có tâm sự.”

“Làm sao thế?”

Tang Noãn suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi thẳng người nhìn Nhã Hinh, hết sức trịnh trọng hỏi: “Nhã Hinh, tớ hỏi cậu nhé, cậu cảm thấy Mạc Tư Nguyên ở trong trường chúng ta có được hoan nghênh không?”

Cô thực sự không nghĩ ra được, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, chi bằng hỏi Nhã Hinh thử xem thế nào.

Nhã Hinh không chút do dự gật đầu: “Tất nhiên rồi!” Dù gì thì những người biết Mạc Tư Nguyên cũng trải dài các cấp lớp, nhìn kiểu gì cũng thấy là được hoan nghênh.

“Tại sao chứ?” Tang Noãn cau mày. Cô rõ ràng là suốt ngày đều tẩy não Nhã Hinh, tại sao cô ấy vẫn cảm thấy như vậy?

Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Mạc Tư Nguyên tốt ở chỗ nào?

“Mạc Tư Nguyên nhìn rất đẹp trai nè!” Nhã Hinh nói đến đây thì hứng thú hẳn lên: “A Noãn, cậu không cảm thấy sao? Mạc Tư Nguyên trông rất đẹp, giống như mấy idol nhảy nhảy trên TV vậy á!”

“…”

Tang Noãn cảm thấy mình nhất thời như bị trùm bao bố đánh cho một gậy.

Mạc Tư Nguyên … đẹp trai?

Đẹp trai sao?

Trong đầu cô lập tức phác họa hình dáng của Mạc Tư Nguyên: Tóc tai lộn xộn không chỉnh tề, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cặp mắt đen láy, còn có vẻ mặt thờ ơ trước sau như một.

Dường như cô chưa bao giờ phát hiện ra một cách sâu sắc rằng Mạc Tư Nguyên so với người khác đẹp trai lạ thường. Nhưng hiện tại cẩn thận quan sát, Tang Noãn cảm thấy nếu như so với các nam sinh khác…

Anh ấy…dường như dễ nhìn hơn một tẹo nhỉ?

Tang Noãn đột nhiên nhận ra, hình như cô chưa bao giờ đặc biệt tỉ mỉ quan sát Mạc Tư Nguyên cả, bất kể là bề ngoài hay là bề trong của anh.

Trong thế giới của Tang Noãn, dáng vẻ của Mạc Tư Nguyên luôn mơ hồ.

Năm cô gặp anh lần đầu tiên, cô mới bảy tuổi, là một đứa trẻ bảy tuổi, cô không biết định nghĩa đẹp hay xấu là như thế nào. Cô chỉ nhớ rằng có một khuôn mặt như vậy, và khuôn mặt này tên là Mạc Tư Nguyên.

Họ cùng nhau lớn lên, có thể nói từ thuở còn tiểu học cô đã luôn đồng hành cùng với anh. Đối với dáng vẻ của anh, cô không thể nói đó là thói quen hay là gì. Như thể cô đã quen với việc nhìn thấy những quả táo, thế nên dù có đặt bao nhiêu quả táo trước mắt cô thì chúng vẫn chỉ là những quả táo, không phân biệt chúng đẹp hay là xấu. Hơn nữa, dù họ đã sống với nhau dưới cùng một mái nhà hơn bảy, tám năm…nhưng cô chưa bao giờ hiểu rõ anh. Cô không biết gia đình anh, lai lịch của anh, ước mơ của anh … thậm chí ngay cả ngoại hình của anh đối với cô cũng chỉ là đường nét phác họa mơ hồ, các chi tiết khác cô càng nghĩ không ra.

Tang Noãn đột nhiên cảm thấy cảm giác này thật đáng sợ, bọn họ rõ ràng là hai người thân thiết với nhau, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thấy bọn họ cách xa nhau như vậy. Xa đến nỗi…giống như chưa từng quen biết.