Sáng chủ nhật.

Tổng thể tường bên ngoài của nhà cao ốc là màu xanh nước biển, bức tường bằng thủy tinh tráng nhựa và cao hơn mười tầng, đỉnh nghiêng hình chữ nhật, không có một chút trang trí dư thừa nào giống như một cây cột pha lê thẳng đứng, hướng lên bầu trời.

Ở giữa sảnh tầng trệt là bộ bàn ghế quầy lễ tân được chạm khắc bằng đá cẩm thạch trắng tinh khiết, với các vách đá phản chiếu các họa tiết sẫm màu của logo hình kim cương D-King. Toàn bộ sảnh sáng sủa và đơn giản nhưng cũng rộng và trống trải.

“Lớn quá…”

Tang Noãn sững sờ nuốt nước bọt, cô thăm dò nhìn quanh toàn bộ đại sảnh.

Lần trước cô đến đây quá vội vàng, gấp rút chạy từ ga tàu đến nên còn chóng mặt, hơn nữa người đến phỏng vấn cũng rất đông, rất hỗn loạn, nên cô không có thời gian và tâm trí để quan sát tổng thể cảnh vật chung quanh đây.

Mà hôm nay lại đứng ở đây một lần nữa, thật sự nhìn kỹ cô mới phát hiện D-King hình như còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều lần.

Tang Noãn đột nhiên thấy hơi căng thẳng.

Đăng ký tên xong, Tang Noãn ngồi trên ghế sô pha trong sảnh lớn, mỉm cười thân thiện với những người khác.

Ở đây có tất cả mười mấy người, đều là những thực tập sinh thông qua phỏng vấn mà bộ phận thiết kế tuyển dụng lần này. Theo yêu cầu trong thông báo, mỗi khi có người đến, việc đầu tiên là đến quầy lễ tân để đăng ký tên, sau đó ngồi trên ghế sô pha tạm thời ở một bên và chờ đợi.

Mãi đến khi người gần như đã đến đầy đủ, nhân viên ở quầy lễ tân mới gọi một cuộc điện thoại.

“Chờ một lát.” Sau khi cúp điện thoại, nhân viên mỉm cười nói với họ.

Mấy phút sau, một người phụ nữ bước ra khỏi thang máy. Chân đi đôi giày cao gót, dáng đi vội vã, trông có vẻ như vừa vội vàng đi đến.

Nhìn thấy cô ấy, Tang Noãn hơi ngạc nhiên, cô nhận ra rồi, đây là người phụ nữ phỏng vấn cô lúc trước.

“Chào mọi người.”

Linda đi thẳng đến trước mặt họ, đầu tiên là mỉm cười với từng người một.

Nhân viên quầy lễ tân đưa bản đăng ký tên cho Linda, cô ấy xem sơ qua, sau khi xác nhận không có sai sót mới ngẩng đầu nói: “Tôi giới thiệu một chút, tôi là Từ Lâm, trợ lý giám đốc của bộ phận thiết kế, mọi người có thể gọi tôi là Linda, hoan nghênh mọi người đến D-King. Buổi huấn luyện hôm nay sẽ do tôi giới thiệu với mọi người.”

“Xin chào.” Trên ghế sô pha, những thực tập sinh lần lượt đứng lên lịch sự gật đầu với cô ấy.

“Nếu mọi người đã tập trung đông đủ,” Linda gấp bản đăng ký lại, mỉm cười, chỉ tay về phía thang máy ra hiệu với mọi người: “Vậy chúng ta đi thôi.”



“Tên đầy đủ của D-King là “King of Diamonds” có nghĩa là “Vua kim cương” được thành lập vào năm 1978. Ý tưởng ban đầu được xác định là “Khám phá vẻ đẹp tự nhiên” chủ yếu tập trung vào thiết kế, tiếp thị đá quý và kim cương. Trong những năm gần đây, các sản phẩm cao cấp của D-King đã có mặt trên thị trường trang sức của các nước lớn như Ý, Pháp,… Trang sức của D-King cũng dần dần mở rộng đến các lĩnh vực liên quan tới phỉ thúy và ngọc bích. Trong vài năm tới, trọng điểm của D-King sẽ bắt đầu chuyển sang trong nước, vậy nên phong cách thiết kế trang sức cũng bắt đầu theo đuổi sự đa dạng…”

Trong hành lang dài, giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch phát ra âm thanh giòn giã.

Linda sải bước đi phía trước và giới thiệu cho họ qua lớp kính xung quanh.

“D-King có tổng cộng ba toà nhà làm việc A, B, C. Hiện tại chỗ chúng ta đang ở là toà nhà C, chủ yếu là dùng để tiếp đón khách hàng lớn, giới thiệu sản phẩm mới và tuyển dụng nhân viên. Tòa nhà C có tổng cộng mười bốn tầng, hai tầng ngầm là nhà kho chủ yếu chứa đồ lặt vặt và mẫu đá quý. Trên mặt đất, từ tầng một đến tầng bốn là bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính, tầng bốn đến tầng sáu là khu trưng bày, từ tầng sáu trở lên đang được xây dựng lại và sẽ sớm chuyển đổi thành một số phòng triển lãm và phòng bán hàng.

Thông qua lớp thủy tinh và cửa chớp mở ra.

Tang Noãn nhìn thấy công nhân đang sửa chữa trong phòng.

Trong phòng thỉnh thoảng có vài tiếng ồn ào của máy khoan điện truyền ra, sau một khoảng thời gian lộn xộn, chiếc tủ kính trong phòng triển lãm đã có hình dạng ban đầu.

“Nếu người nào trong số các bạn sau này trở thành một nhà thiết kế chính thức,” Linda chỉ tay về những tủ kính trong suốt và nói: “Sản phẩm thiết kế của các bạn sẽ có cơ hội trưng bày ở những phòng triển lãm này.”

Đám người theo sau Linda hoa mắt nhìn khắp nơi.

Họ đang ở trong một cái cầu thang phía sau của tòa cao ốc, xung quanh đều là kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh bên trong và bên ngoài của cả tòa cao ốc này thông qua kính thủy tinh. Đứng ở đây Tang Noãn mới phát hiện, hóa ra toà cao ốc D-King còn có khoảng trời riêng.

Tòa nhà này chỉ là một trong các toàn nhà hướng về quảng trường trung tâm. Ở phía sau toà cao ốc này và các tòa nhà thương mại xung quanh còn có hai tòa nhà cao tầng cùng một mô hình kiến trúc, cùng một phong cách, chỉ là ba toà nhà có số tầng và kích thước không giống nhau. Ba toà nhà cao tầng lần lượt đứng ở ba điểm riêng biệt tạo thành một hình tam giác. Mỗi toà nhà đều là một cá thể độc lập, lại được kết nối riêng biệt ở các tầng khác nhau và thông với nhau.

Bên cạnh có người liên tục thán phục.

Tang Noãn gần như trợn tròn mắt quan sát xung quanh, trong lòng cô không thể không làm mới ấn tượng của mình về D-King một lần nữa.

Theo bước chân của Linda, mười mấy người theo cầu thang đi lên tầng bảy, sau đó lại đi theo lối đi đến một tòa nhà khác.

“Tòa nhà A cao tám tầng, chủ yếu là phòng làm việc của giám đốc và quản lý cấp cao của công ty, cùng với những phòng họp cho những cuộc họp lớn. Về tòa nhà A, mọi người chỉ cần nhớ rằng phòng họp số một ở tầng ba, phòng họp số hai ở tầng năm, phòng làm việc của chủ tịch ở tầng tám. Trong những lúc bình thường, tòa nhà này cấm nhân viên bình thường đi qua nên mọi người cần phải chú ý, nếu muốn đi từ tòa nhà B đến tòa nhà C thì cố gắng đi theo con đường phía nam, nếu không, để bị phát hiện sẽ bị trừ tiền thưởng đấy.”

Chỉ vào kết cấu tổng thể, Linda mỉm cười và nháy mắt với mọi người.

Một trò đùa nho nhỏ.

Trong đám người, có một vài tiếng cười nhẹ vang lên.

Sắp đến bộ phận thiết kế nên trong lòng mọi người đều thấy hơi căng thẳng. Một trò đùa nho nhỏ này vừa đúng lúc điều chỉnh bầu không khí. Bầu không khí của chuyến tham quan này đã nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều.

Toà nhà B là nơi cuối cùng của chuyến tham quan này, họ đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, rồi lại đi theo hành lang giữa các tòa nhà. Thông qua đường nối thật dài, đẩy cửa lớn ở đường nối ra…

Lần này, mọi người đã đến tòa nhà B.

Lúc vừa đến tòa nhà B, bầu không khí đột nhiên bắt đầu thay đổi.

Có rất nhiều người.

Và rất nhiều âm thanh.

Khác với sự yên tĩnh của tòa nhà A và tòa nhà C, tòa nhà B rất ồn ào, đến đâu cũng thấy nhân viên mặc trang phục chỉnh tề và đeo thẻ tên trước ngực. Xung quanh vang lên các loại âm thanh là tiếng gọi điện thoại, trả lời điện thoại, âm thanh nhận nước, cùng với mùi nước hoa nồng nặc, cà phê, mực nước và các mùi vị khác thuộc về công việc.

Đối diện đội ngũ là một người đàn ông mặc âu phục màu xám, khuôn mặt tuấn tú đang chăm chú xem tài liệu đi thẳng tới.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy dừng bước và ngẩng đầu lên, đúng lúc đứng trước mặt Linda.

Nhìn về phía sau cô ấy, anh ấy cười chào hỏi với Linda, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Linda.”

“Giám đốc Tống.” Linda lịch sự đáp lại, giới thiệu với nhóm người không quen biết phía sau: “Đây là giám đốc bộ phận marketing, Tống Đề.”

“Giám đốc Tống.” Mọi người lạng quạng chào hỏi.

“Thực tập sinh à?” Ánh mắt Tống Đề lướt qua những người đó rồi nhướng mày hỏi.

Linda gật đầu: “Vâng, vừa mới tham quan xong, đang đi đến bộ phận thiết kế, giám đốc Cảnh còn đang chờ.”

“Vậy thì đi đi.” Tống Đề nhường đường, lắc lắc tập tài liệu trong tay với Linda, lại chỉ về phía hành lang thông đến tòa nhà A, nhún vai đầy bất lực: “Tôi cũng phải đi gặp lão hổ đây.”

Tiễn Tống Đề đi.

Sau khi Linda đưa họ lên vài tầng, cô ấy giới thiệu ngắn gọn về kết cấu tổng thể của tòa nhà B cùng với các bộ phận khác. Tất cả mọi người đều dừng chân ở trước cửa tầng mười sáu.

Đứng ở cửa cầu thang, tay Linda chạm vào tay nắm cửa, cười nói với đám người ở sau lưng cô ấy: “Các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng cho bộ phận tiếp theo chưa?”

Tiếng hít thở vang lên từ trong đám người.

Linda đẩy cửa cầu thang ra, ánh nắng của căn phòng đột nhiên phản chiếu ra ngoài.

Đi gần đến đại sảnh của tầng mười sáu, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía bên này.

Lúc bọn họ đi vào, sảnh lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng cũng chỉ duy trì trong hai giây rồi bầu không khí lại khôi phục như ban đầu.

Trên các bức tường đối diện cửa cầu thang ở sảnh lớn, logo “D-King” màu bạc được in mấy chữ lớn với phong cách độc đáo.

Bộ Phận Thiết Kế.