Ngày hôm sau, Mạc Tư Nguyên chính thức nhậm chức giám đốc điều hành ở D-King.

Hoạt động của D-King vẫn luôn do các ban quản lý cấp cao của công ty điều hành, văn phòng làm việc của giám đốc được đặt ở tầng sáu tòa nhà A. Mặc dù các bộ phận bình thường đều làm việc ở tòa B, và hầu như không có liên quan gì đến tòa A, nhưng chỉ trong một buổi sáng sớm, sự xuất hiện của một vị giám đốc trẻ tuổi trong công ty đã lập tức lan đến tất cả các phòng ban.

Sáng sớm, lúc Tang Noãn đến văn phòng đã thấy đa số các cô gái của bộ phận thiết kế đang túm tụm lại một góc, đứng đó thì thầm bàn tán với vẻ mặt hào hứng.

Cô đi qua đó rồi lén lút vỗ lên bả vai Lâm Nhân, ngay lúc cô ấy quay đầu lại, cô nở một nụ cười thật tươi: “Hi!”

“A……” Lâm Nhân hoảng sợ, cô ấy tức đến hộc máu đánh cô một cái: “A Noãn, cô làm tôi sợ chết khiếp rồi!”

“Mọi người túm tụm ở đây làm gì thế?” Tang Noãn vui vẻ nói, đi đến bàn làm việc của mình ở cách đấy không xa bỏ balo xuống, bắt đầu sửa sang lại tài liệu công việc.

Mấy cô gái cười hì hì, túm tụm quanh cô tám chuyện: “A Noãn, vị giám đốc mới hôm qua đến nhậm chức rồi, chính là cái người đã ra mặt nói hộ cho cô đấy!”

“Đúng đúng đúng! Anh ấy đẹp trai lắm luôn! Mặc vest thật sự rất rất đẹp trai……”

“Đúng vậy, vừa nãy tôi còn được nhìn chính diện mặt anh ấy nữa đấy, thật sự rất đẹp trai!”

“Đúng đúng, mình cũng thấy thế!”

“A Noãn A Noãn, vừa nãy lúc cô đến đây có nhìn thấy anh ấy không?”

……

Mạc Tư Nguyên.

Động tác tay của Tang Noãn khẽ dừng lại, miễn cưỡng lắc đầu với bọn họ “À…… Không!”

Lâm Nhân đứng bên cạnh vẫn ngập tràn hứng thú: “A Noãn! Cô không biết đâu, vừa nãy lúc tôi đi lên đây với Amy và Tống Tống ấy, hình như anh ấy đi qua đây tìm giám đốc Tống, đúng lúc được đi chung thang máy với anh ấy. Ôi! Anh ấy thật sự rất đẹp trai luôn đấy! Đến tận bây giờ mà tay tôi vẫn còn chảy mồ hôi này!”

Một cô gái khác nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai! Nhưng tôi lại thấy anh ấy có hơi hung dữ với không để ý đến người khác……”

“Ôi trời, dù gì cũng là sếp mà! Xét cho cùng cũng phải bày ra bộ dạng nghiêm khắc mới có thể trấn áp được người khác chứ. Nhưng tôi cảm thấy hình như anh ấy có quen biết với giám đốc Tống và giám đốc Cảnh thì phải? Tôi còn nhớ giọng điệu nói chuyện hôm qua của anh ấy……”

“Đúng đúng đúng, tôi còn nhớ hôm qua anh ấy gọi giám đốc Cảnh là ‘Chỉ Huyên’! Chỉ Huyên đấy, tên riêng luôn đấy!”

Lâm Nhân không nhịn được hỏi: “A Noãn A Noãn, hôm qua cô đứng gần anh ấy nhất, cô có thấy anh ấy rất đẹp trai không? Vừa nãy bọn tôi đứng xa quá chưa thấy rõ!”

“Đúng vậy đúng vậy, A Noãn, cô kể cho bọn tôi nghe đi…”

Tang Noãn có chút giật mình, trong lòng cô không muốn nhưng lại không thể khiến mọi người mất hứng, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Cũng…Cũng tạm ổn, cũng được! Lúc ấy tôi lo lắng quá nên không nhìn rõ…”

“A…”

“Như vậy sao…”

Mọi người cảm thấy hơi thất vọng.

“Ừm.” Cô miễn cưỡng cười vui vẻ gật đầu, nhân cơ hội này trốn thoát khỏi đám người, quay lại vị trí làm việc của mình.

Không biết vì sao khi nghe thấy bọn họ đầy hứng thú bàn tán về anh như vậy, trong lòng Tang Noãn cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái. Trái tim siết chặt, không thể nói rõ cảm giác ấy ra sao.

Cô vô thức nhìn điện thoại, đầu ngón tay khẽ cong lại.



Cả ngày nay, Tang Noãn có hơi lơ đễnh.

Mặc dù cô và Mạc Tư Nguyên không làm việc chung một tòa nhà, bình thường ngoại trừ một số hội nghị định kỳ quan trọng và các cuộc họp dự án ra thì cô rất ít khi gặp mặt anh. Nhưng mỗi khi nghĩ đến khoảng cách của anh và cô gần như vậy, trong lòng Tang Noãn sẽ có cảm giác khó chịu khó hiểu.

Cứ như thế đến giờ tan ca, Tang Noãn chỉ mới hoàn thành một nửa số công việc trên tay.

Cô không thể không chủ động xung phong ở lại tăng ca, định ở lại đây một đêm để hoàn thành công việc.

Từng phút từng giây dần trôi qua.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối.

Mãi cho đến mười giờ đêm, cô mới sắp xếp xong tất cả các tài liệu. Tang Noãn dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Hôm nay trùng với ngày thang máy ở khu B được bảo trì, toàn bộ thang máy ở tòa B không hoạt động, không có cách nào khác cô chỉ có thể đi cầu thang bộ xuống. Bởi vì đại đa số mọi người đã tan làm, cho nên đèn ở cầu thang đã bị dì hậu cần tắt hết, chỉ có mấy cái đèn tường là còn mở, ánh sáng xung quanh mờ ảo không quá sáng.

Cô cẩn thận cúi đầu đi xuống dưới, mới vừa đến đoạn giao nhau giữa tầng mười sáu và tầng mười lăm, đột nhiên tầm mắt trước mặt bị một bóng đen chặn lại.

Tang Noãn bị hoảng sợ, theo bản năng muốn hét ầm lên, nhưng một giọng nói quen thuộc đã vang lên trước khi cô kịp hét.

Rất nhẹ nhàng bình tĩnh.

“Là anh.”

Giọng nói kia đến từ Mạc Tư Nguyên.

Cô vừa nghe đã nhận ra.

Cơn hoảng sợ vừa mới dâng lên đã dần dần lắng xuống, Tang Noãn ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt anh.

Anh đứng ngược sáng, biểu cảm trên khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, nhìn không rõ ràng lắm. Ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra mở đèn pin lên, ánh sáng trắng chiếu rõ khuôn mặt hai người

“Sao anh lại……”

“Anh tăng ca.” Anh như đã biết cô định hỏi gì, Mạc Tư Nguyên mở miệng trước: “Vừa nãy anh thấy bên bộ phận thiết kế vẫn bật đèn, nên định đến đây xem thử còn ai đang ở lại không, không ngờ lại là em.”

“Ồ……” Tang Noãn gật đầu như đã hiểu: “Em cũng tăng ca.”

Mạc Tư Nguyên bình tĩnh cúi đầu nhìn cô: “Đã làm xong rồi sao?”

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy cùng nhau đi đi.” Anh thấp giọng đề nghị, đèn pin điện thoại chuyển sang chiếu về phía khoảng trống trên cầu thang, đồng thời tay trái anh khẽ vươn ra đỡ sau lưng cô, dẫn cô đi về phía trước: “Cẩn thận nhìn đường.”

Trong lòng Tang Noãn thấy hơi khác thường, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không từ chối, để cho anh dẫn cô đi.

Đi ra khỏi tòa B, hai người cùng sánh bước đi về phía bãi đậu xe ngoài trời.

Cả đoạn đường im ắng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây, trong gió đêm có mùi sương đêm hòa với hương thanh mát của cây cỏ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hai người vẫn luôn im lặng đi về phía trước, không ai nói câu nào, bốn phía chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người họ.

“Ngày hôm qua……” Qua một lúc lâu, cuối cùng Tang Noãn cũng phá tan sự tĩnh lặng trước.

Mạc Tư Nguyên có chút bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

“Ngày hôm qua cảm ơn anh.” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại anh lại có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Mạc Tư Nguyên im lặng, chợt nhẹ nhàng cười nói: “Em không cần cảm ơn anh đâu, hôm qua anh làm vậy cũng không hoàn toàn là vì em. Nếu truy cứu kỹ chuyện này, vốn dĩ cũng không phải trách nhiệm của một mình em, anh chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

Anh dừng lại một lúc, dường như đang nhớ ra gì đấy, nói: “Nhưng sau này trước khi em định làm việc gì hộ ai, thì nhất định phải chia rõ trách nhiệm trước, đừng vừa có chuyện đã ôm hết vào mình. Dù sao thì công ty cũng khác với trường học, có một số việc không phải em muốn chịu trách nhiệm là có thể chịu trách nhiệm.”

Tang Noãn cúi gằm mặt, bối rối cúi đầu: “Em không hiểu mấy thứ đó lắm……”

“Em có thể hỏi anh.”

Anh buột miệng thốt ra theo bản năng, sau khi nói ra rồi mới cảm thấy có hơi đột ngột, xấu hổ dừng mấy giây.

“Ý anh là…Nếu sau này công việc của em có gì không hiểu thì em có thể hỏi anh, dù sao anh cũng là cấp trên của em.”

Tang Noãn ủ rũ gật đầu: “Ừm…”

Sau đó lại yên lặng một lúc lâu.

“Đúng rồi, A Noãn, anh…”

Ọc ọc.

Vốn dĩ Mạc Tư Nguyên định nói gì đấy, nhưng tiếng bụng kêu lên ngắt lời anh. Anh có chút giật mình, cúi đầu nhìn bụng nhỏ của cô.

“Hì hì…” Tang Noãn xấu hổ, lập tức che bụng lại, khóe miệng giật giật nhìn về phía anh: “Cái kia…Anh vừa định nói gì thế?”

“Em chưa ăn tối à?” Mạc Tư Nguyên không trả lời mà hỏi lại.

Tang Noãn ngượng ngùng xoa xoa bụng, nói: “Lúc ấy em vội làm việc, chưa kịp ăn, cho nên…”

Mạc Tư Nguyên bất giác nở nụ cười, bước nhanh về phía trước mấy bước, anh lấy điều khiển từ xa mở khóa xe, mở cửa ghế phụ ra hiệu bảo cô vào.

“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”

Tang Noãn tròn mắt ngẩng đầu: “Hả?”



Buổi tối là lúc chợ đêm náo nhiệt nhất, phố ăn vặt nhộn nhịp rộn ràng, trong không khí có mùi thơm của đủ loại đồ ăn vặt, tiếng nói chuyện khắp nơi, tiếng bước chân, tiếng thét to, cực kỳ nhộn nhịp.

Mạc Tư Nguyên dẫn Tang Noãn tới một tiệm mì theo chủ đề bên cạnh đường phố, mới vừa ngồi xuống, ông chủ cửa hàng đã lập tức lại đưa menu.

Hình như Tư Nguyên là khách quen của tiệm mì này, gọi món xong chợt nghe ông chủ cười nói: “Hôm nay cậu Mạc đến hơi muộn đấy nhé, còn là lần đầu tiên dẫn theo bạn gái đến!”

Tang Noãn ngẩn ra, lập tức xua tay giải thích: “Tôi không…”

“Hôm nay tăng ca hơi muộn.” Mạc Tư Nguyên ngắt lời cô, mỉm cười với ông chủ: “Cảm phiền ông chủ làm nhanh lên, cảm ơn.”

“À, được rồi!” Ông chủ cười đồng ý, cầm thực đơn đi xuống.

Mạc Tư Nguyên hơi nới lỏng cà vạt, chia bát đũa trên bàn thành hai phần.

Tang Noãn ngượng ngùng: “Hình như ông ấy hiểu nhầm chúng ta…”

“Không sao.” Anh nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Quay lại anh sẽ giải thích với ông ấy sau.”

“À…” Tang Noãn nhỏ giọng đáp lại, tầm mắt liếc nhìn khắp bốn phía.

Chủ đề của tiệm mì này rất giống một tiệm mì ở thành phố Thanh Thành, cùng là chủ đề hello kitty, ánh đèn màu mật ong chiếu rọi cả căn phòng, khiến tiệm ăn màu hồng này ấm áp hơn. Chỉ là diện tích tiệm ăn này nhỏ hơn tiệm ăn ở thành phố Thanh Thành, còn lại thì gần như không khác gì.

Cô vừa nhìn vừa nói: “Không ngờ ở Lịch Xuyên cũng có cửa tiệm này.”

“Đây là kiểu chuỗi cửa hàng giống như KFC và McDonald, chi nhánh cửa hàng gần như trải rộng khắp cả nước.” Mạc Tư Nguyên giải thích, rót một ly nước chanh, đẩy đến trước mặt Tang Noãn: “Uống nước đi.”

Cô nghe lời anh cầm lấy ly nước uống một ngụm nhỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh: “Anh thường xuyên đến đây à?”

“Thỉnh thoảng.” Anh mỉm cười nói: “Chỗ này cách nơi ở của anh hơi xa, có đôi khi lười đến nấu cơm sẽ đến đây, coi như đến giải sầu.”

Tang Noãn gật đầu, bỏ ly nước xuống nở nụ cười với anh: “Lịch Xuyên lớn thật đấy, nếu anh không dẫn em đến đây thì em còn không biết có chỗ như này đâu!”

“Vốn dĩ anh muốn đưa em đến đây từ lâu rồi.” Bỗng nhiên Mạc Tư Nguyên nói.

Anh nhìn cô, ánh mắt trịnh trọng sâu lắng: “Chỉ là em nói em không thích hello kitty, cho nên anh mới không dẫn em đến đây.”

Tang Noãn có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh mấy giây, hơi mất tự nhiên cúi đầu cười: “Thật ra…. cũng không đến mức quá ghét……”

Mạc Tư Nguyên khẽ cong khóe môi, cầm lấy ly nước uống một ngụm.

Mì đã ra, hai bát mì sợi to thơm ngào ngạt. Anh lấy đôi đũa dùng một lần bẻ ra, cẩn thận chà sạch những sợi dằm bên trên, sau đó để lên bát cô.

Khẽ gắp một sợi mì cho bớt nóng, bỗng nhiên Tang Noãn nhớ ra gì đó, đột nhiên mở miệng: “Không ngờ anh cũng ăn mấy cái này.”

“Hửm?”

“Em nói anh đó.” Cô nhìn anh, trong ánh mắt lấp lánh: “Em còn tưởng anh hay đến nhà hàng đồ Tây, sẽ không quen ăn mấy quán ven đường thế này.”

Mạc Tư Nguyên lặng im, nghiền ngẫm câu nói của cô mấy giây, sau đó hỏi: “Ai bảo em anh quen ăn đồ Tây?”

“Lần trước anh đi ăn đồ Tây mà?” Tang Noãn nói: “Hơn nữa anh ở nước ngoài lâu như vậy, có lẽ bây giờ chỉ quen đến mấy nhà hàng cao cấp thôi! Em còn tưởng anh không quen ăn mấy món ăn vặt như mì sợi cơ…”

Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên sững sờ, dường như đã hiểu ra gì đó: “Lần trước là vì chỗ đó gần nơi em ở nhất, đến đấy sẽ tiện hơn, chứ thực ra anh không thích ăn đồ Tây như đồ ăn Trung Quốc, đặc biệt là mấy quán ven đường kiểu này.”

“… Vậy sao?” Cái này hơi nằm ngoài dự đoán của Tang Noãn, cô ngơ ngác chớp chớp mắt: “Em còn tưởng những người có tiền giống anh nhất định sẽ cảm thấy ghét mấy quán ven đường này cơ.”

Mạc Tư Nguyên không nhịn được cười khẽ: “Đấy là những người đã ngậm thìa vàng từ nhỏ đến lớn, vĩnh viễn không cần lo lắng nên lấy tiền ở đâu, kẻ có tiền không biết khái niệm của tiền.”

Anh ăn xong một miếng mì, nhẹ nhàng nhai nuốt: “Anh đã từng ăn các quán ven đường mỗi ngày khi nghèo khó rồi, từ tiết kiệm đến xa xỉ, hoàn toàn không giống bọn họ.”

“À…” Tang Noãn lẩm bẩm một câu.

Không biết vì sao, tuy chỉ là mấy câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho tâm trạng của cô nhẹ nhàng hơn.

Cô cúi đầu khóe môi cong lên, dùng chiếc đũa gắp mì lên thổi rồi bỏ vào trong miệng ăn.

Nghe thấy tiếng hút mì như cô đang ăn ngấu nghiến, Mạc Tư Nguyên ngước mắt nhìn cô, như có như không cười khẽ.

“Ăn ngon lắm à?”

“Ừm.” Tang Noãn gật đầu, không ngẩng đầu nhìn anh, cả mặt cô gần như vùi vào trong bát mì.

“Vậy em ăn nhiều một chút.” Anh cười cười, gắp mấy miếng thịt bò ít ỏi trong bát mình vào bát cô.

Tang Noãn thấy vậy, cắn đũa một lúc, dùng ánh mắt bối rối dò hỏi nhìn anh.

“Anh ăn cơm tối rồi, không đói bụng lắm.” Mạc Tư Nguyên giải thích, gắp miếng thịt bò cuối cùng vào bát cô, nói: “Em ăn nhanh đi, muộn lắm rồi, ăn xong rồi nhanh chóng về nhà.”

Tang Noãn không nói gì mà chỉ gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Trên mặt cô lại không nhịn được lộ ra nụ cười.