Tang Noãn đưa Mạc Tư Nguyên về căn phòng mà cô thuê.

Không nghi ngờ gì nữa, Mạc Tư Nguyên đã trốn khỏi bữa tiệc sinh nhật của mình. Về lý do tại sao anh lại lén lút bỏ đi, Tang Noãn cũng không biết. Đến khi cô hỏi, anh chỉ nói: “Anh muốn đón sinh nhật cùng em.”

Sau khi ngồi trong nhà một lát, Mạc Tư Nguyên lại vội vã đi ra ngoài.

Anh nói muốn ra ngoài mua bánh sinh nhật về để ăn mừng. Nhưng đến khi quay lại, Tang Noãn ngạc nhiên khi không những không có bánh sinh nhật mà anh còn xách về một túi lớn những đồ mua ở trong siêu thị.

Trứng, sữa, đường, bột mì, còn có cả một nồi cơm điện lớn.

Tang Noãn hoàn toàn chết lặng.

Giờ phút này, cả hai đang đứng chen chúc trong căn bếp nhỏ của phòng trọ. Cô đứng bên cạnh Mạc Tư Nguyên, nhìn anh thuần thục đổ nước vào bột và chăm chú đánh trứng, thỉnh thoảng cô sẽ giúp anh lấy đồ. Bột mì trước mặt cô đều bị anh nhào nặn như một bát bột nhão, điều này khiến Tang Noãn rất nghi ngờ.

“Mạc Tư Nguyên! Cái này có được không?” Tang Noãn nhíu mày hỏi, “Anh làm bánh ngọt bao giờ chưa?”

“Chưa, nhưng xem các bước trong sách dạy nấu ăn thì thấy không khó.”

Mặc dù trên tay Mạc Tư Nguyên dính đầy lòng trắng trứng và bột mì, trên người anh cũng có dấu vết của bột mì, nhưng khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn hiện lên sự vui vẻ.

Nhìn đống bột trong bát, anh không ngẩng đầu lên mà nói: “Cho anh thêm một thìa bột nữa, bây giờ đang hơi nhão.”

“Được.” Tang Noãn ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh, cô vén áo định thò tay vào bên trong túi bột. Thấy vậy, Mạc Tư Nguyên lập tức nhíu mày.

“Em rửa tay trước đã!” Anh ra lệnh, “Em cho cả tay vào bốc bột mì như thế, liệu chiếc bánh này còn ăn được nữa không?”

“Ò!” Tang Noãn bĩu môi. Cô đi tới bồn rửa bát bên cạnh để rửa tay, sau đó múc một thìa bột lớn đến chỗ anh.

Lúc đến gần, trong đầu Tang Noãn chợt nảy ra một trò đùa nghịch ngợm. Cô vội vàng đổ một ít bột mì vào lòng bàn tay rồi đưa tay ra phía sau.

Cô vòng qua Mạc Tư Nguyên và nhìn anh cười một cách kỳ lạ.

Mạc Tư Nguyên liếc cô hỏi: “Bột mì đâu?”

“Đây.” Đặt thìa bột mì ở trong tay lên đĩa trên mặt bàn, cô ngẩng đầu nhìn anh, giả vờ kinh ngạc, “Mạc Tư Nguyên! Trên lông mày của anh có bụi bẩn! Để em lau cho anh!”

“Vậy sao?” Mạch Tư Nguyên không quan tâm lắm, anh cúi đầu tập trung vào công việc, không muốn để ý đến mặt mình, “Chúng ta nói chuyện này sau đi.”

“Ai da! Thật sự rất dơ! Để em giúp anh, em giúp anh. Anh cúi xuống một chút!”

Cố chấp túm lấy góc áo của anh để kéo xuống, cô vươn tay muốn chạm đến lông mày của anh nhưng lại bị anh né tránh.

“Đợi lát nữa làm xong rồi nói sau. Em mau lau tay đi, đừng để bị bẩn nữa.”

“Không, không sao đâu mà! Nào, để em lau sạch cho! Nhanh lên Mạc Tư Nguyên, anh mau cúi xuống đi.”

Giọng nói cô không ngừng thúc giục, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến tai khiến người nào đó cảm thấy nôn nóng. Mạc Tư Nguyên không có cách nào khác, đành từ từ cúi xuống, bất lực nói: “Được.”

Tăng Noãn cười vui vẻ, ra lệnh: “Anh nhắm mắt lại đi.”

Anh cũng nghe lời mà nhắm mắt.

Vừa thấy người đối diện nhắm mắt lại, Tang Noãn mím môi cười trộm. Sau đó cô từ từ vươn đôi tay dính bột mì của mình chạm vào lông mày của anh, vừa xoa vừa nói: “Chờ một chút, tốt rồi. Đừng mở mắt ra, em lau nhanh thôi. Còn ở đây nữa. “

“Nhanh lên.” Mạch Tư Nguyên thúc giục.

“Được rồi, được rồi!” Cô bôi xong phần cuối cùng thì nhanh chóng giấu tay ra sau lưng để lau đi phần bột mì còn dính trên bàn tay mình, nói với anh: “Mạc Tư Nguyên! Anh có thể mở mắt ra nhìn xem!”

Cô chỉ vào phần thủy tinh trên khung cửa sổ bên cạnh, sau đó vội chạy cách xa anh ra.

Mạc Tư Nguyên quay đầu lại nhìn.

Trên khung cửa sổ phản chiếu lại rõ ràng hình ảnh khuôn mặt anh, bên trên mắt anh có hai vòng tròn lớn màu trắng, nhìn giống như đôi mắt của con gấu trúc vậy.

Mạc Tư Nguyên giật mình, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tang Noãn!”

“Ha ha ha ha ha ha” Tang Noãn không nhịn được cười, cô định chạy thật xa.

Mạc Tư Nguyên đã nhanh chóng kéo lại và giam cô trong vòng tay của mình, hỏi: “Em còn muốn chạy sao? Hửm?”

“Không có!” Tang Noãn hét lên, muốn mau chóng thoát ra nhưng Mạc Tư Nguyên đã giữ chặt lấy cả người cô.

Anh cúi đầu xuống, đôi môi kề sát bên tai cô, hít sâu một hơi, nói: “Em còn dám nghịch nữa thì xem anh đắp mặt nạ cho em như thế nào!”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai khiến cô thấy nhột, Tang Noãn không nhịn được cười, co người lại để tránh né: “Ha ha ha! Em sai rồi, em sai rồi! Mạc Tư Nguyên, em sai rồi, em sai rồi…”

“Muộn rồi.” Mạc Tư Nguyên không chịu buông tha, anh nhanh chóng cầm một nắm bột mì trên bàn, vừa xoa lên mặt cô vừa hỏi: “Còn dám nghịch ngợm nữa không? Còn dám nữa không?”

“Không dám! Không dám! Em sai rồi, em sai rồi Mạc Tư Nguyên!”

Tang Noãn vùng vẫy trong tuyệt vọng. Khóe môi Mạc Tư Nguyên hơi nhếch lên, anh cố tình xoa hết khuôn mặt của cô khiến cô vừa né tránh vừa cười lớn. Hai người đùa nghịch một lúc khiến cho bột mì bay đầy phòng.

Sau khi làm xong, Mạc Tư Nguyên nấu thêm vài món rồi mang bánh ngọt và bát đĩa vào phòng ngủ nhỏ.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Bánh của Mạc Tư Nguyên được làm theo công thức trên mạng, tuy không có kem tươi nhưng trông rất ngon mắt. Tang Noãn lấy mứt dâu vẽ một con số lớn “ M4 – 25 “ trên mặt bánh. Nghĩ một lúc, cô kéo tất cả rèm cửa lại và bật đèn flash trên điện thoại di động của mình thay cho ánh nến.

Rót đầy hai ly nước trái cây, Mạc Tư Nguyên đặt một ly trước mặt cô.

Hai người nghiêm túc nhìn nhau.

Có lẽ hiếm khi họ đối mặt với nhau một cách im lặng và nghiêm túc như vậy, cho nên cả hai không nhịn được mà nhìn nhau cười thoải mái.

Trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên có chút bối rối nói: “A Noãn!”

Tang Noãn nhìn anh chăm chú.

“Anh chưa từng tổ chức sinh nhật.”

Ánh sáng của đèn flash chiếu vào mặt anh tạo nên hình ảnh nửa tối nửa sáng, hiếm khi cô thấy được vẻ dịu dàng trên gương mặt anh.

“Tiếp theo nên làm thế nào?”

Tang Noãn bật cười một tiếng, cô khẽ ho khan rồi nhìn anh với chút kiêu ngạo, nói: “Mạc Tư Nguyên! Anh không hổ danh là sinh viên giỏi của trường đại học! Vậy mà lại chưa từng tổ chức sinh nhật. Phần tiếp theo đương nhiên bạn bè sẽ hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’ cho anh rồi!”

Nói xong, cô hắng giọng vài tiếng, ngồi thẳng người, chậm rãi mở miệng.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Mạc Tư Nguyên, happy birthday to you!”

Giọng hát của cô nhẹ nhàng bay bổng, dường như còn có chút ngọt ngào, trong không gian nhỏ bé yên tĩnh khiến nó trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Đột nhiên trong lòng Mạch Tư Nguyên như có thứ gì lướt qua khiến anh cảm thấy có chút ngứa.

Sau khi kết thúc bài hát, cô chợt mỉm cười, nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của anh, hỏi: “Thế nào? Mạc Tư Nguyên, có dễ nghe không?”

“Cũng tạm được.” Mạc Tư Nguyên nhìn cô cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời.

Sắc mặt của Tang Noãn chợt ỉu xìu vì không vui, cánh tay cô vung lên như muốn đánh vào người anh: “Mạc Tư Nguyên! Em không muốn quan tâm đến anh nữa!”

“Sau đó thì sao?” Anh nắm lấy tay cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay đó, sau đó đặt nó ở trong lòng bàn tay mình xoan nắn, “Vậy bây giờ anh phải làm thế nào?”

Tang Noãn có chút xấu hổ, cô rụt tay lại, nói: “Tiếp theo có thể nói ra điều ước rồi! Mạc Tư Nguyên! Anh có thể ước ba điều. Hai điều ước đầu tiên anh có thể nói ra, điều ước thứ ba là quan trọng nhất. Anh không thể nói với bất cứ ai, nếu không nó sẽ không linh nghiệm nữa! Được rồi, anh mau bắt đầu đi! “

“Được.” Mạc Tư Nguyên suy nghĩ một chút rồi lại nhíu mày, “Nhưng anh không muốn cái gì cả.”

“Làm sao có khả năng!” Tang Noãn nhíu mày, chu môi nói, “Anh nghĩ lại đi! Có những điều mà anh rất muốn nhưng chưa bao giờ có được chẳng hạn. Nhanh lên! Nếu không, anh có thể nói ra điều ước: ‘Chúc cho những điều ước của Tang Noãn đều trở thành hiện thực’! Ha ha ha ha. Nói chung những điều ước trong ngày sinh nhật rất quý giá, không nên lãng phí! Nhanh lên, nhanh lên, em ngồi nghe đây.”

“Vậy thì quên đi.” Mạc Tư Nguyên khinh thường nhìn cô, nói, “Lấy điều ước của anh cho em có khác gì lãng phí điều ước của anh đâu chứ. Anh sẽ tự ước!”

“Dừng!” Tang Noãn tức giận đến nghẹn lời, “Nhanh lên, quỷ hẹp hòi! Em sắp chết đói rồi!”

Anh cười khẽ, nhẹ nhàng chắp tay và nhắm mắt lại nói: “Điều ước đầu tiên, tôi mong thế giới luôn được hòa bình.”

Phụt!

Tang Noãn sững sờ, cô trượt chân suýt ngã xuống gầm bàn vì buồn cười: “Mạc Tư Nguyên! Anh làm trò gì vậy? Bây giờ các lão thành cách mạng cũng không còn ước như vậy nữa rồi. Sao anh không ước các gia đình đều trở nên giàu có giống như anh luôn đi?”

Mạc Tư Nguyễn lườm cô một cái rồi nói: “Em nghĩ là ai cũng giống như mình sao? Suốt ngày em chỉ biết ăn uống, vui chơi. Bây giờ nhiều nơi nổ ra chiến tranh ác liệt, anh ước cho những đứa trẻ phải sống lang thang ở những nơi đó thì có gì sai không?”

“…” Tang Noãn không nói nên lời, cô gật đầu một cách cứng ngắc,  “Đúng! Đúng! Đúng! Anh là người vĩ đại, anh thật tuyệt vời! Được chưa? Anh tiếp tục đi!”

Mạc Tư Nguyên từ từ nhắm mắt lại.

“Thứ hai, tôi ước mọi nhà đều có cuộc sống đầy đủ.”

“…” Khóe miệng giật giật, vẻ mặt của Tang Noãn như bột nhão vậy.

Hưmmmm, không sao! Dù sao với hoàn cảnh của gia đình anh, ước muốn này là một điều thiết thực.

Cô gật đầu, sau đó lại nghe thấy Mạc Tư Nguyên ở đối diện nói: “Thứ ba, tôi muốn thực hiện một điều ước.”

Lời nói của anh cũng nhỏ dần, cuối cùng thì im lặng.

‘Tôi muốn thực hiện một điều ước: Mong những điều ước của A Noãn sẽ thành hiện thực.’

Anh khẽ nhếch môi, sau đó mở mắt ra thoải mái nói với cô: “Xong rồi! Anh đã ước xong.”

Tang Noãn tò mò đến gần anh, hỏi: “Này, Mạc Tư Nguyên, anh đã ước gì vậy?”

Mạc Tư Nguyên thờ ơ nói: “Em đã nói điều ước quan trọng nhất thì không thể nói ra, cho nên tất nhiên anh không thể nói cho em biết.”

Tang Noãn cảm thấy tò mò: “Ai nha, anh cứ nói cho em biết đi! Em hứa sẽ không nói với ai cả! Này, Mạc Tư Nguyên!”

Mạc Tư Nguyên không bị cô lừa gạt, anh hỏi: “Sau đó thì sao? Anh phải làm gì nữa?”

“Mạc Tư Nguyên!”

“Nhanh lên! Hôm nay là sinh nhật của anh, anh là lớn nhất, em phải nghe theo anh.”

Không còn cách nào khác, Tang Noãn đành chịu thua, cô tức giận lườm anh, nói: “Cuối cùng thì thổi nến! Sau đó chúng ta sẽ cắt bánh!”

“Thổi tắt nến sao?”

“Ừm.” Tang Noãn đáp.

Nhìn thấy anh đang chuẩn bị thổi khí vào chiếc bánh một cách tượng trưng, ​​cô đảo mắt, nhanh chóng ngăn anh lại, nói: “Này Mạc Tư Nguyên! Anh đợi một chút!”

Mạc Tư Nguyên nhìn cô, không hiểu có chuyện gì.

Cô lấy điện thoại của hai người bật đèn flash lên, đồng thời chuẩn bị sẵn cả hai tay rồi nói: “Được rồi Mạc Tư Nguyên, lần này anh có thể thổi được rồi!”

Mạc Tư Nguyên mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi thổi vào bánh.

Hơi thở vừa được thổi ra, Tang Noãn vội tắt đèn flash, cả căn phòng bỗng tối om chỉ trong chốc lát.

“Được chưa?”

“Được rồi!” Đặt điện thoại xuống, Tang Noãn hào hứng vỗ tay: “Bây giờ tôi xin trịnh trọng tuyên bố: Anh Mạc Tư Nguyên đã thành công tiến vào hàng ngũ thanh niên 25 tuổi! Chúng ta có thể dùng bữa tối được rồi!”

Vừa nói cô vừa cầm đũa gắp miếng thịt to nhất cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Mạc Tư Nguyên lắc đầu cười bất lực, dùng dao cắt bánh thành hai miếng, đặt một miếng trước mặt cô, nói: “Ăn thử đi.”

Sau khi cắn một miếng, nét mặt của Tang Noãn hơi sững lại.

Ngay sau đó, Mạc Tư Nguyên nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của cô mở to, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ăn ngon không?” Anh hơi lo lắng nhìn cô, hỏi.

“Ừm!” Tang Noãn vội vàng gật đầu, ăn thêm hai miếng nữa mới nói: “Rất ngon! Mạc Tư Nguyên! Anh thật lợi hại! Với tay nghề này của anh nhất định có thể xuất đạo được rồi! Công ty chỉ cần mở một cửa hàng bánh ngọt, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

“Thôi đi!” Anh đưa tay gõ đầu cô, trêu chọc,“Chỉ sợ chưa kiếm được tiền đã bị em ăn hết rồi.”

“Này! Mạc Tư Nguyên! Anh lại gõ đầu em…”

“Ăn đi.” Anh cắt một nửa bánh của mình rồi đặt vào đĩa của cô, “Vừa rồi ai mới kêu chết đói đấy?”

Tang Noãn bĩu môi, khi nhìn xuống miếng bánh trên đĩa, cô lại không nhịn được cười, vui vẻ vùi đầu tập trung ăn.

Mạc Tư Nguyên nhìn cô.

Nhìn thấy cô đang vui vẻ, môi anh khẽ giật giật, cuối cùng anh cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt.



Ăn uống no nê xong, Tang Noãn nằm dài trên sofa.

Ung dung nghỉ ngơi một lúc, cô nhanh chóng đứng dậy, chủ động dọn dẹp sạch sẽ cơm thừa rượu cặn còn lại ở trên bàn rồi lao vào phòng bếp rửa chén. Mạc Tư Nguyên nhớ đến tình trạng trước kia khi cô rửa chén, sợ cô lại làm ra chuyện rắc rối gì nên chỉ giao cho cô nhiệm vụ đơn giản nhất là ra ngoài đổ rác, còn bản thân mình thu dọn toàn bộ chén đũa cho xong, lại quét dọn nhà cửa sạch sẽ.

Tang Noãn ở trong ngõ nhỏ khá chật hẹp của khu nhà trệt này, xe rác không vào được, chỉ có bên ngoài ngõ nhỏ mới có thùng rác lớn. Cô vừa khẽ hát vừa đi vứt rác, đến lúc quay về thấy Mạc Tư Nguyên đang ở trong phòng ngủ của cô, vô cùng chuyên chú lật xem cái gì đó.

“Mạc Tư Nguyên, anh xem cái gì vậy?”

Cô tò mò bước vào, vào trong rồi mới nhìn thấy đó là bảng kẹp giấy vẽ của cô.

Anh đang lật xem mấy bức tranh phác thảo trong đó, tất cả đều cùng một thiếu niên, hoặc tĩnh hoặc động, hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ là không có khuôn mặt.

Nghe thấy giọng cô, anh xoay người, tự nhiên giơ bức tranh trong tay về phía cô, “Cái này.”

Sắc mặt Tang Noãn chợt nóng bừng lên, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, bèn rút bức tranh lại, giấu ở sau lưng, “Trời ạ! Anh, anh không được xem!”

Mạc Tư Nguyên cười bỡn cợt, đứng dậy dừng lại trước mặt cô, mở tay ra, “Cho anh, để anh xem.”

“Không cho!” Tang Noãn bĩu môi, cầm bảng kẹp giấy vẽ muốn tránh đi. Nhưng lại bị Mạc Tư Nguyên nắm eo lại, va vào trong lòng anh lần nữa.

“Mau cho anh, để anh xem xong.” Anh cúi đầu dịu dàng nói, “Người trong bức tranh của em là anh, tại sao không thể để cho anh xem?”

Gương mặt Tang Noãn ửng hồng, ngón tay ma sát trên bảng kẹp giấy vẽ, mạnh miệng nói, “Ai nói người trong tranh là anh hả, tự luyến!”

“Anh thấy tên của anh rồi đấy!”

“Tên của anh cái gì chứ, cái nào là tên anh hở!”

“M4 đấy.” Mạc Tư Nguyên cười khẽ, đầu ngón tay bỗng nhiên chạm vào chóp mũi cô, “Lúc trước anh không thừa nhận, nhưng cái cô Tang ngốc nào đó cứ nói đó là tên của anh, bây giờ lại không thừa nhận sao?”

“Đó không phải là tên của anh!” Tang Noãn rũ mắt, ánh mắt rối loạn, vẻ mặt kiêu ngạo, “Đó là tên của con chó nhỏ! Một con chó nhỏ nào đó đã ngoéo tay với em đồng ý ăn sinh nhật với em, trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là wangwang(*). Anh nói xem đó có phải là tên của chó không?”

(*)Tên chung của con chó: theo thuật ngữ Internet của Trung Quốc, [wang] hoặc [wangwang] dùng để chỉ chó.

Mạc Tư Nguyên bỗng chốc vui vẻ, bất thình thình dang hay tay ôm lấy cô, đồng thời cúi đầu để môi kề sát bên tai cô, khe khẽ nói tiếng, “Gâu.”

Tang Noãn ngẩn người.

Sau đó, cô không nhịn được mà bỗng nhiên phì cười một tiếng, nhưng vẫn mím môi giả vờ nghiêm túc.

“Lần này được rồi chứ?” Mạc Tư Nguyên buông cô ra, có chút cưng chiều lại có chút cầu xin nhìn cô.

Tang Noãn ho khụ khụ, nhẹ nhàng đảo mắt xem thường, “Ừm, cũng bình thường thôi.”

Mạc Tư Nguyên cười lắc đầu, thử duỗi tay ra sau lưng cô thăm dò, cầm lấy cái bảng kẹp giấy vẽ kia.

Lần này Tang Noãn không ngăn cản nữa, để mặc anh cầm cái bảng kẹp giấy vẽ. Anh lùi về sau rồi ngồi lên giường lần nữa, đồng thời vòng tay kéo cánh tay cô để cô ngồi lên chân anh.

Lật bảng kẹp giấy vẽ ra lần nữa, Mạc Tư Nguyên lật từng trang xem, ôm cô hỏi: “Những cái này là vẽ lúc nào?”

“Rất nhiều lúc!” Tang Noãn cười tủm tỉm trả lời, thuận theo từng trang anh lật qua mà giải thích từng cái một.

“Bức này chắc là nghỉ hè năm lớp 8, vẽ xấu nhất. Lúc đó anh mới đi không bao lâu, em vẽ theo ảnh của anh.”

“Bức này, là lúc học lớp 10. Lúc đó kỹ thuật vẽ của em đã rất tốt rồi đó! Anh xem cách sắp xếp các đường nét đi, rất ngay ngắn tinh tế.”

“Bức này là kỳ nghỉ đông lớp 11, lúc đó em còn nhớ vừa có tuyết rơi, trong tiểu khu có đứa nhỏ nặn người tuyết vô cùng đẹp. Em nghĩ, nếu anh đứng bên cạnh người tuyết chắc chắn càng đẹp hơn, cho nên em tưởng tượng ra!”

“Còn bức này!” Cô chỉ cận cảnh vào một trong những bức tranh, nói, “Bức này chắc là lớp 12 thì phải? Hì hì, em còn nhớ bức tranh này, thật là xui xẻo! Lúc đó em đang vẽ ở trong phòng, ba mẹ em còn tưởng em đang học nữa chứ, kết quả em quên khoá cửa, bọn họ vào phòng mới phát hiện em đang vẽ. Lúc đó ba em tức giận quát, ‘Tang Noãn! Bây giờ đã là lúc nào rồi hả! Con không ôn tập cho tốt mà còn muốn vẽ à!’ Sau đó muốn đi qua xé bức tranh này, kết quả ông ấy đi qua nhìn thấy là vẽ anh, ha ha ha, ông ấy không nỡ xé luôn. Sau đó chưa được mấy ngày ông ấy qua nói chuyện với em, ‘A Noãn, con vẽ xong bức tranh này đi! Ảnh của Tư Nguyên ở trong nhà không có nhiều lắm, vẽ thêm mấy bức cũng rất tốt, khỏi cho mẹ con lúc nào cũng nhớ đến thằng bé!’.”

Từng bức từng bức được lật qua, Tang Noãn càng nói càng cảm thấy phấn khởi, Mạc Tư Nguyên thì lại im lặng suốt. Không biết tại sao, trong lòng lại có chút cảm giác khác lạ, khiến anh có hơi buồn bực.

Anh hơi dùng sức ôm cô chặt hơn, đầu tựa lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao em không có mặt trong các bức tranh?”

Tang Noãn bỗng nhiên im lặng.

Yên lặng một lúc, cô có hơi mất mát cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Em sợ em vẽ không đẹp sẽ làm hỏng dáng vẻ của anh trong trí nhớ.”

Trong lòng Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên chua xót, vậy mà có chút đau âm ỷ.

Im lặng một lúc, anh thấp giọng nói: “A Noãn.”

“Dạ?”

“Vẽ chúng ta ra đi em.” Cái trán nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, giọng anh dịu dàng, “Anh không cần cái khác, em vẽ chúng ta ra đi, tặng cho anh, xem như làm quà sinh nhật mấy năm nay cho anh, được không?”

Tang Noãn hơi ngớ ra, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng nếu em vẽ không đẹp thì làm sao bây giờ?”

“Vẽ không đẹp cũng không sao.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, “Dù sao bây giờ anh đã trở về rồi, sau này em không cần vẽ cũng có thể nhìn thấy anh. Một ngày nào đó em sẽ vẽ đẹp.”

“Có được không em?” Anh khẽ chạm lên đầu cô, dịu dàng hỏi.

Trong lòng Tang Noãn hơi xao động, sắp xếp lại toàn bộ bức tranh xong, cắn môi suy nghĩ mới yếu ớt gật đầu, “Vậy được.”

Mạc Tư Nguyên cười khẽ, cánh tay hơi vòng qua, vùi mặt vào hõm vai cô nhắm mắt lại.

“Nhưng mà,” Tang Noãn hình như lại nhớ ra cái gì, bỗng chốc ngồi thẳng lên, “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh! Anh không nói thì xém chút nữa em quên mất, anh đợi em chút!”

Nói xong cô đột nhiên nhảy xuống khỏi chân anh, đi đến bên cạnh lật lật, tìm thấy túi quà lúc đầu định mang đến bữa tiệc sinh nhật, quay lại đến trước mặt anh.

“Hì hì.”

“Cái gì vậy?” Hào hứng tràn trề nhìn cô chằm chằm, Mạc Tư Nguyên tò mò hỏi.

Tang Noãn cười cười, đút tay vào túi lấy ra thứ gì đó cầm trong tay rồi đưa ra sau lưng, cười tủm tỉm về phía anh, “Mạc Tư Nguyên, anh cho em mượn tay!”

Mạc Tư Nguyên nhướng mày, ngập ngừng duỗi tay ra để ở trước mặt cô.

“Anh nhắm mắt lại!” Tang Noãn lại ra lệnh.

Mạc Tư Nguyên lưỡng lự nhắm mắt lại.

Tang Noãn từ từ duỗi tay ra.

Anh vừa mới khép mi lại, nhớ tới trò đùa dai bột mì vừa nãy của cô, đột nhiên lại mở mắt ra doạ Tang Noãn giật mình rụt mu bàn tay lại.

“Sao anh lại mở mắt ra, nhắm lại!”

“Nói trước đã,” Mạc Tư Nguyên nghiêm nghị cảnh cáo, “Em không được phép bôi vẽ cái gì cho anh nữa, nếu không anh không tha cho em đâu.”

“Biết rồi mà!” Tang Noãn bĩu môi, tay kia nhanh chóng phẩy phẩy trước mắt anh, giục, “Mau nhắm mắt lại mau nhắm mắt lại!”

Anh khẽ cười, hít sâu rồi nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi.

Dừng một hồi lâu, mãi đến khi Tang Noãn xác định anh không mở mắt bất thình lình nữa mới dè dặt đưa tay ra, sau đó để đồ đang cầm trong tay lên tay anh.

Vì nhắm mắt nên Mạc Tư Nguyên chỉ cảm thấy trên tay mình hình như có đồ gì đó, cảm giác hơi hơi lạnh chạy từ lòng bàn tay đến cổ tay anh.

Mãi đến khi Tang Noãn nhẹ nhàng nói ra câu kia, “Được rồi”, anh mới từ từ mở mắt ra, rũ mắt nhìn.

Trên cổ tay có thêm một chuỗi tràng hạt, chất liệu bằng gỗ tử đàn, đến gần còn ngửi thấy có mùi hương gỗ thoang thoảng. Trong đó có một viên còn được khắc một chuỗi chữ cái: Seanmo. Chính là tên tiếng Anh của anh.

Anh hoang mang nhìn cô.

Tay Tang Noãn căng thẳng túm lấy góc váy, cúi đầu không nhìn anh, nhỏ giọng nói: “À thì, đây là chuỗi tràng hạt lần trước đi chùa Phổ Đà em đã yêu cầu trì chú, nghe nói có thể phù hộ người khác. Em không có khả năng tặng anh món quà giống mấy người Tư Tư, nghĩ anh bận như vậy, có thể sau này phải đi công tác bằng máy bay thường xuyên, cho nên, cho nên…”

Gương mặt Mạc Tư Nguyên hơi nhúc nhích.

Không đợi cô nói xong, anh duỗi tay ra, bỗng nhiên kéo cô ôm thẳng vào trong lòng.

Tang Noãn hơi giật mình, bị anh ôm chặt trong lòng, cô nhẹ nhàng trừng mắt kêu: “Mạc Tư Nguyên.”

“A Noãn.” Giọng nói khàn khàn của Mạc Tư Nguyên rất thấp, ở bên tai cô nói, “Cảm ơn em.”

“Anh rất thích.”

Tang Noãn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngây ngốc cười hai tiếng, “Hì hì, dù sao em cũng đã tặng quà cho anh rồi, anh không thích cũng chẳng có cách nào.”

Khoé môi Mạc Tư Nguyên hơi cong lên.

Đột nhiên ánh mắt anh loé lên, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, nói, “A Noãn, chúng ta bỏ trốn đi.”

“Hả?” Tang Noãn thoáng chốc sửng sốt, bỗng nhiên rời khỏi lòng anh, ngạc nhiên nói, “Bỏ, bỏ trốn?”

“Ừm.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, “Chúng ta bỏ việc một tuần, đi ra ngoài chơi đi! Chúng ta quen nhau lâu như vậy nhưng hình như chưa đi chơi riêng với nhau bao giờ, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi, thế nào?”

“Nhưng…”

“Muốn đi chỗ nào?”

Không cho cô không gian lưỡng lự, anh trực tiếp mở miệng hỏi, đề nghị một vài gợi ý có tính hướng dẫn, “Trong nước? Nước ngoài? Chuộng đô thị hoá hơn? Hay là du lịch thành phố? Hoặc là…”

Lời nói của anh hơi dừng lại một chút.

Dường như trong phút chốc Tang Noãn cũng nghĩ đến gì đó, từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía anh.

“Thành phố Thanh Thành?” Hai người đồng thanh nói.

Sau đó lại không ai bảo ai mà cười rộ lên.