Mạc Tư Nguyên vừa kết thúc cuộc họp dự án, bước ra khỏi phòng họp mở di động lên thì phát hiện đã đến giờ cơm trưa.

Lúc này nhân viên các bộ phận lớn của công ty đều tan làm, không biết cô có đến nhà ăn ăn cơm không. Sau khi chào hỏi qua một số đồng nghiệp cấp cao khác, anh lặng lẽ đi đến ngã tư của tòa nhà A và tòa nhà C, trực tiếp gọi điện cho Tang Noãn.

Loa âm thanh phát ra vài tiếng bíp, đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.

“Alo.”

“A Noãn.” Nghe thấy giọng nói của cô, Mạc Tư Nguyên bất giác cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt: “Đang làm gì vậy?”

“Vừa đi ký tờ đơn trả phép.”

Bên này.

Tang Noãn vội vã rời khỏi bộ phận thiết kế, đi xuống cầu thang, men theo nơi có ít người nhất từ từ đến lối đi giữa tòa nhà B và tòa nhà C.

Nhàm chán dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hoa văn trang trí trên ô cửa kính, cô thuận miệng hỏi: “Còn anh?”

“Anh vừa mới họp xong.” Giọng nói trong trẻo của anh khẽ truyền đến, dường như còn mang theo một chút âm vang, “Ăn trưa chưa?”

“Chưa ăn.”

“Vậy chúng ta đi ăn chung đi.” Mạc Tư Nguyên nói, tùy ý nhìn thoáng qua cửa sổ, đột nhiên dừng lại cố định vào một điểm nào đó trên hành lang giữa tòa nhà B và tòa nhà C: “Đến văn phòng của anh thì sao? Em yên tâm, văn phòng của anh lớn lắm, lại còn không có ai nữa.”

“Hay là thôi đi.” Tang Noãn bĩu môi, “Chạy đến tòa nhà A để ăn cơm với anh, là anh điên hay em điên đây?”

Anh không nhịn được cười, ánh mắt rơi vào trên người cô, chậm rãi đi dọc theo con đường dài, cách cô càng ngày càng gần.

“Đúng rồi! “Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Tang Noãn trong điện thoại đột nhiên nói, “Mạc Tư Nguyên, anh cũng thật là! Lấy lý do xin nghỉ phép cho em lại là ông nội em bị bệnh! Ông nội em đã mất gần mười năm rồi, anh không sợ nửa đêm ông nội em về báo mộng cho anh, dẫn anh đi du ngoạn âm phủ năm ngày à!”

Anh cúi đầu mỉm cười, chuyển điện thoại từ tai trái sang tai phải, nói: “Anh không sợ, hồi đó ông nội Tang thích nhất anh mà, ông cụ chắc chắn sẽ không trách anh đâu.”

Tang Noãn ở bên kia ‘Xí’ một tiếng đáp trả, sau đó trở nên im lặng.

Khi đến gần hơn, từ xa Mạc Tư Nguyên có thể thấy trên mặt cô lộ vẻ hơi cô đơn.

Yên lặng nhìn cô một lúc, anh có chút lo lắng, cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn hỏi: “Em không vui sao?”

“Không có.” Tang Noãn ở bên này lắc đầu, xoay người lại dựa vào lan can bên cửa sổ, trở thành quay lưng về phía anh.

Cô cúi đầu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự do dự trong lòng mình, thấp giọng nói: “Mạc Tư Nguyên, có một chuyện.”

“Hửm?”

“Chính là.”Tang Noãn mấp máy môi, thở dài nói: “ Vừa rồi giám đốc Cảnh đưa cho em phiếu đăng ký cuộc thi ‘JDE’, cô ấy nói muốn em tham gia.”

Mạc Tư Nguyên nghe xong, âm thầm mỉm cười rồi nói: “Đây là chuyện tốt mà.”

Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô,chân thành nói: “A Noãn, cố lên, anh tin tưởng em.”

Tang Noãn cắn môi: “Nhưng em có chút do dự.”

Mạc Tư Nguyên bên kia điện thoại im lặng, lại nhanh chóng nói: “A Noãn.”

“Em đang lo lắng về bệnh suy nhược màu sắc của mình, phải không?”

Tang Noãn đột nhiên im lặng, có chút thất vọng cúi đầu.

Bên tai trống rỗng một hồi lâu, âm thanh của từng tia điện như ngọn gió không biết phương hướng, nghe vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng anh nói, “A Noãn, em có muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức thực thụ không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

“Vậy được rồi.”  Mạc Tư Nguyên nói, “A Noãn, bệnh suy nhược màu sắc đúng thật là một khuyết điểm của em, nó vốn dĩ không thể thay đổi được, có thể em sẽ không bao giờ đảo nghịch hoặc đánh bại nó, nhưng, nếu như em muốn trở thành một nhà thiết kế thực thụ thì sớm muộn gì cũng có ngày em phải đối mặt với khuyết điểm này.”

“Đương nhiên hiện tại em có thể trốn tránh, nhưng trốn tránh chỉ có thể để cho em may mắn đi một đoạn đường dài thôi, còn muốn tiến xa hơn thì phải nỗ lực đối mặt với nó, vượt qua nó mới được.”

Tang Noãn sửng sốt, lông mi khẽ run run, trầm giọng nói: “Vậy nên anh mới đồng ý để em tham gia?”

“Đúng vậy.” Mạc Tư Nguyên nhanh chóng trả lời, trong giọng nói mang theo ý cười, “ ‘JDE’ đúng thật là một cơ hội tốt, chỉ cần em tham gia, cho dù không đạt được thành tích gì thì cũng sẽ có lợi cho tương lai của em, cũng sẽ có trăm lợi vô hại, tất nhiên là anh hy vọng em có thể tham gia rồi, anh cũng cảm thấy em nên tham gia.”

“Nhưng mà…” Cô vẫn cảm thấy do dự, lại mở miệng hỏi, “Vậy khi tham gia cuộc thi, em nên làm gì với sự yếu kém về màu sắc của mình?”

“Còn có anh.” Anh nói không chút do dự, trong âm thanh còn mang theo chút kiêu ngạo, “Mặc dù anh không thể tự mình giúp em vẽ hay giúp em thiết kế, nhưng anh sẽ nghĩ cách để em tận dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu. Em đừng quên anh là một cộng sự tuyệt vời, về thành tích, điểm số, nghệ thuật, tập thể dục theo đài, hay là lần này thì cũng chắc chắn khiến em tỏa sáng.”

Cô không nhịn được cười, cảm giác ám ảnh trong lòng lập tức biến mất, lúng túng nói: “Xí! Đây là cuộc thi quốc tế đấy! Đâu giống cuộc thi khiêu vũ ở trong trường như trước, anh đừng có nói khoác lác sớm vậy!”

Mạc Tư Nguyên mỉm cười, ngắm nhìn bóng lưng của cô hồi lâu, nhẹ giọng nói, “A Noãn, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, ủng hộ em, đồng hành cùng em.”

Trái tim của Tang Noãn khẽ rung động, trong ngực có chút ấm áp.

Cô cúi đầu cười trộm, lại ho nhẹ rồi cố ý dùng giọng điệu trêu đùa: “Thật vậy sao? Nếu như vậy, anh có thể lập tức xuất hiện bên cạnh em được không? Có thể không, có thể không? Hả? Không phải anh nói sẽ luôn ở bên cạnh em sao? Tại sao bên cạnh em vẫn chưa có anh? Hả?”

Cô muốn chọc ghẹo anh, nhưng không ngờ vừa dứt lời, trong điện thoại lại truyền đến một câu nhẹ nhàng: “Được.”

Tang Noãn khẽ giật mình.

Sau đó, giọng nói trong trẻo của anh vang lên bên tai: “Em quay người lại đi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.”

Nghe thấy lời chỉ dẫn của anh, cô không nhịn được lập tức quay lại.

Ánh mắt ngơ ngác trong giây lát…

Qua khoảng cách từ tòa nhà C, ở lối vào của tòa nhà A đối diện, Tang Noãn ngay lập tức nhìn thấy anh.

Anh đang cầm điện thoại, đứng ngay đối diện cô, lặng lẽ nhìn cô từ xa. Nắng trưa phủ một lớp vàng óng ánh lên người anh. Cả người anh đứng trong ánh sáng, đặc biệt chói mắt.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt ấy, Tang Noãn chợt nhớ đến trận mưa pháo hoa cách đây không lâu.

Lúc đó anh cũng như vậy, đứng trong ánh sáng muôn màu, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Nhịp tim của Tang Noãn bỗng chốc đập dồn dập, cô sững sờ nhìn anh một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tay siết chặt điện thoại, lúng túng mở miệng: “Anh…”

Cô rất muốn hỏi tại sao anh lại ở đó.

Nhưng khi cô mở miệng, không hiểu sao lại không thể nói được một chữ nào.

Mạc Tư Nguyên mỉm cười với cô.

Anh nói: “A Noãn, cố lên.”



“Tư Tư nói tối nay có chuyện muốn mời chúng ta đi ăn cơm, bảo anh nói với em một tiếng.”

Giọng nói trong loa đặc biệt rõ ràng, Mạc Tư Nguyên nhẹ giọng nói, “Buổi tối chúng ta gặp lại.”

Địa điểm mà Lạc Tư Tư hẹn tối nay chính là quán ăn Nhật Bản mà lần trước cô ấy và Tang Noãn đã ăn cùng nhau.

Sau khi tan làm, Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên đi riêng, mãi đến khi đi tới con phố có quán ăn Nhật Bản mới tụ tập lại một chỗ.

“Anh! A Noãn!”

Ngay khi bước vào quán, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Lạc Tư Tư đã ngồi sẵn trong quán ăn. Nhìn thấy hai người họ, cô ấy lập tức đứng lên, vẫy tay kêu lớn về phía bọn họ.

“Tư Tư.”

Hai người nhìn nhau rồi lập tức đi về phía cô ấy, một người ngồi bên cạnh cô ấy, người còn lại ngồi đối diện.

La Tư Tư lập tức kéo lấy cánh tay Tang Noãn, híp mắt nhìn qua nhìn lại hai người họ, cười nói: “Anh, A Noãn, không ngờ hai người lại cùng nhau tới đây.”

Tang Noãn thoáng giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Tư Nguyên, sau đó cười ôn hòa với Lạc Tư Tư, “À, đi đến nửa đường tớ tình cờ gặp được giám đốc Mạc, vậy nên.”

“Yên tâm yên tâm, tớ hiểu mà!” Lạc Tư Tư đĩnh đạc quơ quơ tay, lật xem thực đơn nặng trịch trên bàn, “Nhìn xem muốn ăn gì rồi nhanh chóng gọi món đi. Anh, hôm nay em mời khách, nhưng anh trả tiền nhé!”

“Tại sao lại là anh trả tiền?” Mạc Tư Nguyên cảm thấy quái lạ nhìn cô ấy: “Rõ ràng là em gọi bọn anh đến, em phải là người làm việc đó mới đúng chứ.”

Lạc Tư Tư lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước nhìn Mạc Tư Nguyên: “Anh à, anh đành lòng để cho người em gái vừa lên đại học, trên người không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi trả tiền sao! Mỗi tháng chỉ có một ít chi phí sinh hoạt, giờ còn phải bỏ ra một phần lớn để mời bữa tối này ư? Anh à, anh là người anh tốt nhất mà, anh.”

Ai nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô ấy đều cảm thấy xương cốt gần như muốn giòn tan, Tang Noan đang ở bên cạnh lật xem thực đơn cũng rùng mình, mang theo ánh mắt đồng cảm cười trộm nhìn Mạc Tư Nguyên.

“Em cầm lấy đi!”

Mạc Tư Nguyên hiển nhiên không thích dáng vẻ này của cô ấy, vì vậy anh trực tiếp lấy bóp tiền từ túi trong của áo khoác âu phục ra, rút ​​ra một tấm thẻ ném tới trước mặt cô ấy: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được như thế nữa.”

“Vâng!”

Lạc Tư Tư vui mừng, cầm lấy thẻ lập tức muốn chạy ra ngoài, mới vừa đi được vài bước, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, quay trở lại, vẻ mặt nịnh nọt: “He he! Anh, mật khẩu.”

Ánh mắt anh không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Tang Noãn ở bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên, đọc ra một dãy số: “960726.”

Tang Noãn đang lật xem thực đơn bất ngờ ngẩng đầu lên.

“960726? 96..” Lạc Tư Tư dường như cũng nhận ra điều gì đó, thấp giọng đọc lại dãy số này hai lần, giật mình nhớ ra: “Này, A Noãn, đây không phải là sinh nhật của cậu sao?!”

Tim Tang Noãn loạn nhịp trong phút chốc, cô kinh ngạc nhìn Mạc Tư Nguyên.

Lạc tư Tư hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía cô, kinh ngạc nói: “Anh, sao anh lại lấy sinh nhật của A Noãn làm mật khẩu?”

“Trùng hợp thôi.” Vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên không chút thay đổi, ánh mắt hờ hững liếc nhìn khuôn mặt cô ấy, đưa tay muốn lấy lại tấm thẻ từ trong tay cô ấy, “Cuối cùng em có muốn hay là không?”

“Muốn muốn muốn.” Lạc Tư Tư vội vàng giấu thẻ ra sau lưng, lè lưỡi cười hì hì, “Hai người gọi món trước đi, chờ em một lát! Sẽ về ngay.”

“Em đi đâu?”

“Đi mua hai chai rượu đỏ, em không quen uống rượu sake!”

Lạc Tư Tư vừa mới rời đi, Tang Noãn lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Mạc Tư Nguyên, thấp giọng nói nhỏ: “Chuyện mật khẩu của anh là thế nào?”

“Thì là thế đó.” Giọng điệu của Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng bình tĩnh, nụ cười có chút dịu dàng, ”Em không thích sao?”

Tang Noãn mím mím môi, hai má mất tự nhiên ửng đỏ, cụp mắt xuống, “Nếu để Tư Tư biết chuyện thì làm sao bây giờ.”

“Biết thì biết thôi. Anh không sợ.” Anh thản nhiên nói, vươn tay nắm nhẹ bàn tay đang buông hờ trên bàn của cô, xoa nhẹ lòng bàn tay cô: “Không phải anh đã hứa với em rằng sau này quyền lực tài chính đều thuộc về em sao?”

Cô không nhịn được cười, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh lại, nói: “Vậy anh không sợ em sẽ mang tiền của anh chạy đi mất, không để lại cho anh đồng nào sao?”

“Không sợ.” Mạc Tư Nguyên lắc đầu, nhếch môi giễu cợt, “Thẻ của anh là phổ thông, cứ cho là em cao chạy xa bay thì anh chỉ cần kiểm tra là có thể điều tra ra được, đến lúc đấy anh sẽ đưa em đi ăn cơm tù, nhìn em còn chạy đi chỗ nào được nữa.”

“Mạc Tư Nguyên, anh!” Cô trừng mắt, cầm khăn giấy lau bàn ném về phía anh, bĩu môi bất mãn, “Anh đáng ghét!”

Mạc Tư Nguyên một tay nắm lấy khăn giấy, cười nhẹ.

Hai người nói chuyện một hồi, Lạc Tư Tư đi mua rượu cũng nhanh chóng chạy về.

Có thể thấy Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên đường như đang trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí Mạc Tư Nguyên còn nở nụ cười chưa từng thấy trên mặt, điều này khiến cô ấy tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là về công việc thôi.” Mạc Tư Nguyên là người đầu tiên lắc đầu, khẽ mỉm cười nói.

Không đợi Lạc Tư Tư tiếp tục hỏi, anh lập tức nói: “Đúng rồi, không phải em nói hôm nay tới tìm bọn anh là có chuyện muốn bàn bạc sao? Chuyện gì vậy?”

“À! Đúng rồi.” Lạc Tư Tư đột nhiên nhớ tới, thần bí vẫy tay với hai người, đồng thời tuyên bố, “Em nói cho hai người biết, lần này em có một kế hoạch lớn! Quyết định lớn! Hai người nhất định phải giúp em!”

Kế hoạch lớn? Quyết định lớn?

Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn bối rối liếc nhìn nhau, không hiểu gì.

Lạc Tư Tư bày ra vẻ mặt quyết đoán: ”Em kể cho hai người nghe.”

Hai phút sau…

“Tỏ tình ư?!”

Tang Noãn cau mày, quay đầu  hìn chằm chằm Lạc Tư Tư, trên mặt lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy!” Hai mắt Lạc Tư Tư sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Thế nào thế nào? Kế hoạch này của tớ có được không?”

Mạc Tư Nguyên ở một bên dường như không mấy ngạc nhiên, mỉm cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

“Anh, vẻ mặt này của anh là có ý gì!” Lạc Tư Tư thấy vậy rất bất mãn, phẩy tay với anh, thúc giục, “Anh mau lên! Anh biết rõ Đại Đề Tử nhất, anh nói thử kế hoạch này có được không!”

“Em cứ làm loạn đi.” Giọng điệu của Mạc Tư Nguyên nhàn nhạt, rót một tách trà nóng, nhẹ nhấp một ngụm, “Đó là sinh nhật của Tống Đề, nếu em náo loạn như thế, xem cậu ấy có mắng em không.”

“Cũng bởi vì sinh nhật của anh ấy nên em mới muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ! Nếu đổi thành một ngày khác thì chẳng phải sẽ bớt lãng mạn hơn sao?”

“Làm sao em biết được nó sẽ là một bất ngờ? Nếu nó là một cú sốc thì sao?” Mạc Tư Nguyên không chút khách khí bác bỏ.

“Anh, anh…” Lạc Tư Tư tức giận đến mức không thể giải thích cho anh trái phải, dứt khoát không để ý tới anh nữa, quay mặt về phía Tang Noãn:”A Noãn, thế nào? Cậu có thấy kế hoạch này của tớ được không?”

“Việc này,” Toan Noãn miễn cưỡng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên, cố gắng để lời nói của mình tế nhị nhất có thể, “Tư Tư, cậu có chắc chuyện này sẽ không dọa anh ấy không? Mà trong tình huống trước mặt mọi người như vậy, nếu như anh ấy không đồng ý thì cậu phải làm sao bây giờ, không phải lần trước cậu nói anh ấy có người mình thích rồi sao?”

Sinh nhật lần này của Tống Đề, nhà họ Tống dự định sẽ tổ chức tiệc rượu rất lớn cho anh ấy. Anh ấy đã du học bên ngoài nhiều năm, cuối cùng cũng trở về nước, năm ngoái sinh nhật anh ấy đúng lúc trùng với ngày đi công tác, vậy nên tranh thủ cơ hội năm nay, nhà họ Tống dự định lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho anh ấy.

Nhưng Tống Đề không muốn làm to chuyện, vậy nên chỉ định mời những người bạn tốt tổ chức một bữa tiệc riêng, ăn một bữa cơm hoặc đi KTV. Dựa theo kế hoạch của Lạc Tư Tư, Lạc Tư Tư quyết định thiết lập địa điểm tỏ tình tại KTV, đến lúc đó cô ấy sẽ hối lộ các nhân viên của KTV, một số người trong bọn họ sẽ viện cớ rời đi, chỉ để Tống Đề lại một mình.

Sau đó màn hình LCD của KTV sẽ bắt đầu chiếu video tỏ tình của Lạc Tư Tư, đợi đến khi Tống Đề xúc động đến rơi nước mắt thì cô ấy sẽ mang chiếc bánh sinh nhật vào, bắt anh ấy làm tù binh ngay tại chỗ.

Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn chỉ cảm thấy khó nói nên lời.

“Sẽ không đâu!” Cái đầu nhỏ của Lạc Tư Tư đột  nhiên ngẩng lên, nói với vẻ chắc chắn, “A Noãn, tớ đã tìm hiểu rồi, không phải lúc trước cậu còn nói người anh ấy thích rất có thể là tớ sao? Dạo gần đây tớ đã tìm mọi cách để theo dõi điện thoại của Đại Đề Tử rồi! Tớ phát hiện anh ấy thực sự không liên lạc với các cô gái khác ngoại trừ mấy cuộc trò chuyện với chúng ta! Vậy nên tớ thấy, lần đó nói không chừng anh ấy cố tình tiết lộ cho tớ, muốn xem phản ứng của tớ! Nói tóm lại, lần này tớ thật sự có cơ hội thắng, hai người nhất định phải giúp tớ!”

“Cái này…” Tang Noãn đột nhiên không nói nên lời.

Mạc Tư Nguyên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tư Tư.”

“Ai da, hai người thực sự không phải lo lắng! Hai người yên tâm, lần này em thực sự rất rất thích hợp! Yên tâm yên tâm!”

Cô ấy đĩnh đạc đưa ra một quyết định, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó, chớp mắt nhìn Mạc Tư Nguyên: “Anh, nhân dịp đó em sẽ giúp anh dò đường! Nếu như thuận lợi, chờ đến lần sinh nhật tiếp theo của chị Chỉ Huyên anh cũng có thể làm vậy! Có phải không có phải không? Ha ha ha!”

Những gì cô ấy nói chỉ là một trò đùa, nói không suy nghĩ.

Nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn đồng thời sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhau.

Trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ, Tang Noãn khẽ siết chặt ngón tay, cúi đầu xuống.

Lạc Tư Tư ở bên cạnh vẫn đang lên kế hoạch, cúi đầu tự lẩm bẩm, một mình vui vẻ.

Điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, Tang Noãn vô thức cầm lên xem, chỉ thấy WeChat mới nhất đến từ m4O. Cô khẽ giật mình, kinh ngạc ngước nhìn anh.

Mạc Tư Nguyên lẳng lặng mỉm cười, chỉ vào điện thoại di động của mình, rồi chỉ vào điện thoại di động của cô, sau đó nháy mắt về phía Lạc Tư Tư, làm một động tác ra hiệu với cô.

Màn hình mở ra, tin nhắn mới lập tức xuất hiện, chỉ một dòng chữ: Đừng để ý, về nhà để cho em đánh, được không?

Cô không nhịn được cười, lại ngẩng đầu lên oán trách liếc nhìn anh, chút mất mát vừa mới nổi lên trong lòng cũng biến mất.

Sau khi không thể thuyết phục được Lạc Tư Tư, Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn cũng không còn gì để nói, chỉ có thể để cô ấy tùy ý chơi với kế hoạch của mình.



Không lâu sau, sinh nhật của Tống Đề cuối cùng cũng đến.

Sinh nhật của Tống Đề vừa đúng vào thứ Sáu. Ngày đó sau khi tan ca, Tống Đề, Mạc Tư Nguyên, Tang Noãn và Cảnh Chỉ Huyên, bốn người đã hẹn nhau đến một địa điểm, cùng nhau chạy từ D-King đến khách sạn. Lúc đó Lạc Tư Tư đã đợi sẵn trong phòng bao của khách sạn, nhìn thấy bốn người cùng nhau bước vào cửa, lập tức đứng lên chào đón.

“Anh, chị Chỉ Huyền, A Noãn!”

“Tư Tư.” Sau khi chào hỏi với Lạc Tư Tư xong, Tang Noãn híp mắt mỉm cười với cô ấy.

Vừa nhìn thấy Tang Noãn, Lạc Tư Tư vội vàng kéo cô tới bên cạnh mình, nháy mắt đầy ẩn ý với cô.

Tang Noãn đại khái đã hiểu, chỉ gật đầu lia lịa với cô ấy, ý bảo cô sẽ đi theo kế hoạch mà cô ấy đã vạch sẵn, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy.

Lạc Tư Tư cảm thấy yên tâm.

Mạc Tư Nguyên và Cảnh Chỉ Huyên đi theo sau Tang Noãn, nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt Lạc Tư Tư nhịn không được đảo quanh một vòng, như thể phát hiện ra vấn đề, cô ấy bỗng nhiên phá lên cười, chỉ vào hai người bọn họ nói một cách thật bí: “Ái chà! Anh, chị Chỉ Huyền, có phát hiện ra không, hôm nay hai người ăn mặc rất giống đồ tình nhân!”

Hai ngươi nghe thấy vậy thì sững sờ, có chút giật mình kinh ngạc cúi đầu nhìn.

Hôm nay Mạc Tư Nguyên mặc một bộ tây trang màu đen phối với áo sơ mi trắng, vốn dĩ đây là kiểu dáng rất cổ điển, nhưng chiếc cà vạt màu đen xám ở cổ lại là điểm nhấn. Mà Cảnh Chỉ Huyên cũng là váy trắng áo khoác đen, chi tiết ở cổ áo cũng có màu xám, thoạt nhìn giống như đồ đôi.

Vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên đột nhiên có chút mất tự nhiên, anh nhìn Tang Noãn bên cạnh, mím môi có chút lo lắng.

Cảnh Chỉ Huyên hơi xấu hổ cười, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia mừng thầm: “Chuyện này thực sự là trùng hợp.”

Người bước vào cuối cùng là Tống Đề, anh ấy đưa tay vỗ đầu Lạc Tư Tư, thẳng thừng phản bác: “Con nhóc này cả ngày không làm được việc gì nên hồn, chỉ có ghép đôi lung tung là nhanh thôi.”

Lạc Tư Tư “ơ” một tiếng, bất mãn xoa xoa trán, hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy: “Em làm loạn chỗ nào! Đề Tử chết tiệt!”

Mọi người rốt cuộc cũng đến đông đủ.

Mắt thấy sắp đến giờ, Lạc Tư Tư gọi nhân viên phục vụ dọn món ăn lên.

Ngay sau đó, nhân viên phục vụ bước vào với từng đĩa món ăn tinh tế. Các món ăn được sắp xếp gọn gàng quanh bàn tròn, có người chịu trách nhiệm rót rượu đỏ cho từng người một. Cuối cùng, một chiếc bánh sinh nhật socola hai tầng được đẩy vào.

Đặt chiếc bánh sinh nhật vào giữa bàn tròn xong, nhân viên phục vụ lễ phép lui xuống.

“Đại Loa, em được đấy!”

Dù bận nhưng nhìn một bàn thức ăn ngon cùng với chiếc bánh sinh nhật to ở giữa, Tống Đề không khỏi bật cười: “Chuẩn bị khá đầy đủ đấy! Coi như em còn chút lương tâm.”

“Đương nhiên, không phải anh cho rằng ai cũng giống anh đấy chứ?” Lạc Tư Tư kiêu ngạo nâng cằm, cầm ly rượu lên triệu hồi, “Đến đây đến đây đến đây, trước uống cạn một ly, chúc mừng Đại Đề Tử thêm một tuổi, sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ!”

“Cạn ly!”

Ly thủy tinh chạm nhau vang lên âm thanh thanh thúy, năm người cùng nhau một hơi uống cạn ly rượu vang đỏ.

Sau khi hát bài chúc mừng sinh nhật theo quy trình cơ bản nhất, Tống Đề ước một điều ước tốt đẹp rồi thổi nến, cắt từng miếng bánh một. Mấy người nói chuyện phiếm về một số chủ đề bình thường, bầu không khí rất yên bình và vui vẻ.

Lạc Tư Tư là người thích thú nhất, hầu như không ngừng nói chuyện trong cả bàn ăn, cho dù hiểu chủ đề nói chuyện hay không thì cũng chen miệng vào nói. Tống Đề thỉnh thoảng lại nói những câu vô nghĩa với cô ấy, còn lại đa số theo chân Mạc Tư Nguyên và Cảnh Chỉ Huyên thảo luận một số vấn đề nội bộ của công ty.

Lạc Tư Tư nghe không hiểu, lại không có cách nào chuyển chủ đề được, chỉ có thể quay đầu nói chuyện phiếm với Tang Noãn, thỉnh thoảng dùng tay lấy kem trên bánh sinh nhật rồi bôi lên mặt của đối phương, cười nghiêng ngả.

Trong một bữa cơm này Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn hầu như không nói gì với nhau.

Sau bữa ăn tối, bọn họ cùng nhau vào KTV.

Nhìn thấy sự kiện chính sắp diễn ra, trái tim Lạc Tư Tư bắt đầu đập loạn xạ, kéo lấy Tang Noãn thảo luận hồi lâu, nhưng vẫn quyết định kích hoạt bầu không khí trước, rồi đợi đến khi bầu không khí nóng lên thì thực hiện kế hoạch tỏ tình. Tang Noãn không thích ca hát, cô ngồi im lặng trong góc giống như team building lần trước, Mạc Tư Nguyên ngồi ở một góc đối diện cô, vừa vặn là khoảng cách xa nhất với cô trong phòng bao.

Cảnh Chỉ Huyên hát một vài bài hát giai điệu chậm, thấy điện thoại đổ chuông thì lập tức ra ngoài nhận máy, chỉ còn Lạc Tư Tư và Tống Đề đều tự nhận mình là Mạch Bá, tranh giành micro vừa khóc vừa hú.

Bầu không khí quả nhiên được hai người bọn họ dần dần hâm nóng lên. Bên trong phòng KTV ồn ào, tiếng nhạc pop mạnh mẽ, nghe vào tai khiến tim đập loạn nhịp. Dây đèn trong phòng mờ ảo, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ nhấp nháy qua lại làm bầu không khí trở nên mập mờ.

Cảm thấy buồn chán, Tang Noãn ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

Khi đang ngả ngớn lướt Weibo thì một tin nhắn WeChat mới đột nhiên xuất hiện, đến từ m4O.

Tang Noãn khẽ giật mình, vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, chỉ thấy chiếc sô pha phía chéo mình đã trống trơn từ lâu.

Không biết Mạc Tư Nguyên đã rời khỏi phòng bao từ lúc nào.

Thấy anh không còn ở đó, đáy lòng cô vô thức hoảng hốt, cúi đầu ấn mở WeChat.

…A Noãn, ra khỏi cửa, đi thẳng sang bên phải rồi vượt qua một cánh cửa phụ.

Lên sân thượng, anh đợi em.