Chát!

Trên mặt Liêu Tinh Tinh lập tức hiện lên vệt hồng, cô bất ngờ hai giây, rồi sau đó khiếp sợ nhìn về phía Trần Huệ: “Cậu đánh tôi?!!”

Liêu Tinh Tinh mở to hai mắt, sự ấm ức lên đến đỉnh điểm: “Đâu phải tôi làm cô Đồ biến thành như vậy! Là những con thú bông đó! Dựa vào cái gì cậu đánh tôi hả!!!”

Trần Huệ còn định đánh thêm, Trương Thiên Dương gọi cô lại: “Trần Huệ! Lại đây nhìn Cô Đồ!”

Trần Huệ cắn môi dưới, phẫn hận nhìn chằm chằm Liêu Tinh Tinh một lúc, rốt cuộc buông tay, xoay người trở lại bên người Đồ Đan.

Đồ Đan không hề phát hiện việc các học sinh tranh chấp.

Suy nghĩ của cô trở nên vô cùng trì độn, giọng điệu tùy theo thong thả, dùng ngữ khí bình thường nói: “Đã khuya…… Mọi người quay về lều nghỉ ngơi đi……”

Các học sinh bình tĩnh nhìn cô, không ai có động tĩnh.


Trần Huệ nâng nửa người trên Đồ Đan, một tay giúp cô lau nước trên mặt, nhẹ giọng hỏi: “Cô Đồ, hiện tại cô cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?”

“Không có……” Đồ Đan mệt mỏi rũ xuống mi mắt, tiếng nói dần dần nhẹ bẫng, “Chỉ không có sức lực…… Có chút buồn ngủ…… Cô muốn ngủ một lát, ngủ một lát……”

Đồ Đan nhắm hai mắt lại.

Học sinh của cô vây xung quanh, không ai rời đi, cũng không ai nói chuyện.

Mọi cảm xúc, toàn bộ chìm dần trong sự tĩnh mịch……

Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc nhìn trong chốc lát sau đó quay về lều của mình.

Còn Thừa Úy Tài và Đàm Tiếu ở lại bên ngoài, sợ đám học sinh đó xảy ra sai lầm.

Đồ Đan xảy ra chuyện, không khác nào sét đánh giữa trời quang đối với các học sinh. Chưa tìm được phương pháp ra khỏi mê cung, số lượng người từ từ giảm bớt, bọn họ bó tay, tấm gương trải rộng khắp nơi, khiến người ta khó lòng phòng bị, dù muốn che kín cũng không thể che hết toàn bộ!

Chỉ cần sống trong mê cung một ngày, họ sẽ gặp phải thú bông trong gương uy hiếp một ngày.

Chờ đến ngày mai, chưa biết sẽ thiếu mấy người.

Thẩm Mặc ngồi ở lều trại, không hề buồn ngủ. Anh cầm lấy tờ giấy Bạch Ấu Vi hí hoáy, thông qua vô số suy đoán, Bạch Ấu Vi đã phục hồi gần một phần ba bản đồ mê cung, nếu kế tiếp đẩy nhanh hơn tiến độ, nhiều nhất hai ngày, bọn họ có thể hoàn nguyên cả bản đồ mê cung.

Song Thẩm Mặc chẳng hề thấy nhẹ nhàng.

Bởi vì mục đích hoàn nguyên cả bản đồ mê cung cuối cùng để tìm được lối ra, nhưng lối ra đã hiện ra trước mắt bọn họ.


Nhưng mà hiện giờ bọn họ không thể nào phán đoán, lối ra nào là thật, lối ra nào là giả, hay…… Tất cả đều là giả.

“Mê cung, mê cung…… Xét đến cùng, vẫn là một trò chơi.” Bạch Ấu Vi cầm bút, suy tư, “Chỉ cần là trò chơi, nhất định có quy tắc giải quyết.”

Thẩm Mặc nhìn cô: “Nhưng vòng trò chơi này không hề đưa ra bất kỳ quy tắc cho chúng ta, thậm chí không sắp xếp một vị giám sát quan.”

“Không, quy tắc đã sớm đưa cho chúng ta, chỉ là chúng ta chưa chắc đã xem hiểu……” Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm bản đồ chưa thành hình trước mắt lẩm bẩm, “Nếu tôi là mê cung, tôi sẽ làm như thế nào?”

“Nếu tôi là mê cung……”

Cô vẽ trên giấy một vòng tròn.

“Đầu tiên, tôi phải cho người chơi một vị trí xuất phát.”

Cô lại vẽ thêm một vòng tròn bên ngoài vòng tròn đó.

“Tôi dùng gương để đánh dấu điểm xuất phát, làm người chơi biết nơi này là điểm xuất phát.”


Cô vẽ mấy điểm đen phân tán ở vị trí xa hơn.

“Sau đó, tôi muốn xác định vị trí kết thúc, mà điểm kết thúc thật sự chỉ có một, cũng chỉ có một con đường đi ra mê cung.”

“Nhưng mà phân biệt thật giả, loại khó khăn này không đủ để xứng đôi với trò chơi quy mô lớn như vậy, tôi yêu cầu tiếp tục chế tạo khó khăn cho người chơi, rốt cuộc tôi đã cho bọn họ đủ thức ăn nước uống ——”

Cô lại vẽ từng ký hiệu nguy hiểm một ở gần đó, lẩm bẩm tự nói:

“Tôi muốn đề cao khó khăn, cho nên chế tạo ra thú bông trong gương, người chơi cần thiết tìm được lối ra thực sự trong vô vàn nguy hiểm……”

Cô nói tới đây, thanh âm dừng lại.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mặc hỏi cô, “Em nghĩ ra cái gì?”

Bạch Ấu Vi ngẩn ngơ, “Gương có thể mang đến cái chết, cũng nên mang đến mạng sống, ngày mai tôi muốn đến lối ra đầu tiên để xem.”