Không dám ngẩng đầu, không cần đoán cô cũng biết mọi người sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ thế nào nhìn cô.

Nhưng cô không có cách nào!

Cô lựa chọn “Lời thật lòng”, nhất định phải nói ra lời thật lòng! Nếu không cô sẽ chết!

Cô không muốn bị thú bông tha đi!

Cho dù lúc này bị ánh mắt mọi người lăng trì, cô cũng không muốn biến thành thú bông!

Im lặng giằng co hai, ba giây.

Cô nghe quan giám sát bình tĩnh nói: “Đến lượt anh, vị tiên sinh này, anh muốn chọn lời thật lòng hay mạo hiểm lớn?”

… Hả?

Tại sao không ai nói cô?


Vì sao không ai chỉ trích cô?

Còn có Bạch Ấu Vi, không phải mồm miệng cô ta luôn lanh lợi à? Vì sao không nói tiếng nào?

Ngô Lệ Lệ không hiểu ngẩng đầu, lại phát hiện không ai chú ý tới cô.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đều nhìn Trương Kỳ.

Bạch Ấu Vi nói: “Trương Kỳ, chọn mạo hiểm lớn.”

“Vì sao?!” Ngô Lệ Lệ ngạc nhiên, “Không phải đã nói mọi người đều chọn ‘Lời thật lòng’ à?”

Lần thứ hai mắt Bạch Ấu Vi trợn trắng, “… Chẳng lẽ cần tôi giải thích một lần nữa à? Ở đây chẳng có nổi một cốc nước, tôi cũng thấy khát nhé? Tôi đâu phải NPC phụ trách trò chơi giải đố!”

Trương Kỳ chỉ chỉ lá bài trắng trên bàn, nói với Ngô Lệ Lệ: “Ban nãy Chu Hiểu Phân chưa triệt tiêu lá bài, hiện tại có thêm một lá.”

Ngô Lệ Lệ sửng sốt.

Lời thật lòng, mạo hiểm lớn.

Chỉ có nói ra lời thật lòng, làm được mạo hiểm lớn mới tiêu hao lá bài tương ứng.

Chu Hiểu Phân không làm được, cho nên lá bài của cô ta vẫn còn, bây giờ trên bàn còn thừa lại hai lá bài trắng, nếu như Trương Kỳ lại tiêu trừ một tấm, như vậy… Lúc đến lượt quan giám sát, còn một lá!

Kế hoạch thông quan của bọn họ bị Chu Hiểu Phân làm rối loạn!

Coi như Trương Kỳ dùng lá bài trắng sống sót, nhưng ở vòng kế tiếp, đợi chờ bọn họ là năm lá bài đen liên tục!

Sắc mặt Ngô Lệ Lệ trắng bệch, triệt để nói không nên lời.


Cô không nhìn thấy hy vọng.

Trò chơi này không thắng nổi nữa!

Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm vào mắt Trương Kỳ, nói: “Nếu như bây giờ anh chọn lá bài trắng, vòng kế tiếp chúng ta chắc chắn phải chết. Bởi vì trước khi quan giám sát rút lá bài, bốn người chúng ta cũng ngẫu nhiên bốc phải lá bài đen mà bị loại khỏi cuộc chơi. Thế nhưng nếu như anh chọn lá bài đen, chúng ta còn có cơ hội ở vòng kế tiếp.”

Trương Kỳ im lặng một lúc, hỏi: “Cơ hội lớn bao nhiêu?”

Bạch Ấu Vi lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau cô đáp: “Anh và Ngô Lệ Lệ, chỉ một người có thể sống.”

Đầu tiên mặt Trương Kỳ không có biểu cảm, sau đó khóe miệng cười lạnh một cái, mang theo tự giễu và căm hận, cùng với vài phần điên cuồng.

“Nói như vậy, chọn lá bài đen có lợi hơn.” anh nhìn về phía quan giám sát, “Nè, người quái dị! Tôi chọn mạo hiểm lớn! Lá bài đen!”

Vẻ mặt Quan giám sát bình tĩnh: “Lúc con người sắp tử vong, dường như tâm trạng luôn dễ dàng phấn khích, bước tiếp theo sắp bị hủy diệt, không biết lựa lời nên nói.”

Bạch Ấu Vi chê cười nó: “Đây là kết luận mi đã tổng kết ra sau khi bị mắng bao nhiêu lần hả? Có phải chưa quen bị chửi không?”

Quan giám sát: “…”

Không phải lần một lần hai nó bị Bạch Ấu Vi khiêu khích. Là rất nhiều lần!


Nó hít một hơi thật sâu, dù cho nó không cần hô hấp. Số liệu của hệ thống chưa đồng bộ được biểu cảm tức giận đến đỉnh điểm, không kiềm chế nổi hiện tại của nó!

Bởi vì tức giận, một gương mặt cực kì đẹp trai hiện ra dữ tợn.

Bạch Ấu Vi căn bản không sợ nó, lạnh lẽo nói: “Tức cái gì chứ, mi có thể coi lời tôi nói như sắp bị hủy diệt, không biết lựa lời nên nói ~”

Không phải!

Nó tức giận nghĩ:

Không phải không biết lựa lời nên nói!

Rõ ràng cô ả cố tình chọc giận ta!!!

Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, kề tai thì thầm với Thẩm Mặc ở bên cạnh: “Anh nói xem, nếu tôi khiến nó tức giận đến mức ra tay cho người chơi một bài học, hệ thống có thể giết chết nó không?”

Quan giám sát đang tức giận: “…”