*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Dưa chuột nhìn bề ngoài không tốt lắm, hơi cong vẹo, không đẹp như loại trồng trong nhà kính. Nghĩ đến thầy Thừa vừa nói định muối dưa chuột, Thẩm Mặc tạm thời để dưa chuột qua một bên, rửa mấy quả cà chua bi và quả sơn trà.

Cà chua nho nhỏ, khoảng hai mươi quả, vừa vặn đựng đầy một cốc thủy tinh.

Quả sơn trà là anh tranh thủ hái lúc đêm tối, khi hái không để ý, hiện tại lấy đèn pin chiếu sáng, anh mới phát hiện không ít quả chưa chín, trong màu vàng nhạt có mấy chỗ màu xanh.

Thẩm Mặc gạt bớt, để lại mấy quả chưa chín, bê về phòng.

Bạch Ấu Vi lập tức muốn ăn.

“Lau tay trước đã.” Thẩm Mặc đưa khăn ẩm cho cô.

Cô lau vài cái rất nhanh, sau đó không kịp chờ đợi chọn quả sơn trà to nhất để cắn.

“Ăn cà chua trước! Buổi tối không nhìn rõ, những quả sơn trà này chưa chín, sẽ hơi chua.” Thẩm Mặc nói.


Bạch Ấu Vi đã cắn rồi. Nhai! Nhai! Phun ra vỏ và hạt, “… Không chua mà, rất ngọt, anh vừa nói nó gọi là quả sơn trà à? Ăn thật ngon.”

“Em chưa ăn à?” Thẩm Mặc bóc một quả vỏ ngoài hơi đỏ, đưa cho cô.

“Em từng ăn, nhưng đều là trong đồ hấp cách thủy… Quả lê hấp cách thủy với quả sơn trà, hoặc là đào sơn trà sấy khô, chưa ăn quả tươi.” Bạch Ấu Vi lại cắn một miếng, con mắt cong thành vầng trăng khuyết, “Quả này ngọt hơn quả trước!”

Lê hấp sơn trà đây:



“Ngọt đến thế à.” Thẩm Mặc thấy cô yêu thích, mình cũng bóc một quả, cắn một miếng, “… …”

“Ngọt không?” Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm hỏi anh.

Thẩm Mặc: “…”

… Vốn tưởng rằng cô lại lấy anh làm trò cười, song nụ cười trên mặt cô không giống giả vờ, đôi mắt sáng long lanh, giống như trăng sáng chiếu rọi vào vũng nước đọng, trong suốt, thuần túy.

Cô thật sự cảm thấy ngọt.

Vị quả sơn trà chua lè trong miệng, anh yên lặng nhai kĩ vài lần, phun ra hạt, đứng dậy đi uống nước.

Khi trở về anh lấy đi tất cả quả sơn trà cô cầm trong tay.

“Làm gì thế?” Bạch Ấu Vi không hiểu nhìn anh chằm chằm, “Em muốn ăn nữa.”

“Quả sơn trà tính hàn, ăn nhiều không tốt.” Thẩm Mặc bỏ quả cà chua bi vào tay cô, “Ăn cái này.”


Bạch Ấu Vi bĩu môi, “Cà chua có ai chưa ăn, có gì ngạc nhiên, ta chỉ muốn ăn quả sơn trà.”

Thẩm Mặc nói: “Ngày mai anh hái chỗ ngọt hơn cho em.”

Lúc này Bạch Ấu Vi mới thoả mãn, không lộn xộn.

Ăn xong cà chua bi cô vẫn đói, Thẩm Mặc ôm cô xuống lầu, làm nóng bát mì ban nãy cô không ăn, lại làm trứng ốp la cho cô.

Ngày xưa cô không thèm ăn loại mì ăn liền này, hôm nay cô uống cạn sạch nước mì.

Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ cô cầm bát ăn, trong thời gian ngắn đáy lòng cảm thán: Tính khí con nhím này rất lớn, thích thù dai, nổi giận lên khiến người ta bó tay. Nhưng chỉ cần bạn tình nguyện dỗ cô, một chút ngọt có thể bị cô biến thành mật ong.

… Thật ra, cô vẫn dễ nuôi.

Anh tự tay xoa vài cái trên đỉnh đầu Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi buông bát, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh cứ xoa đầu em mãi thế?”

Thẩm Mặc cười hỏi: “Không phải em luôn sờ tay anh à?”

Bạch Ấu Vi: “Bởi vì cứng rắn, rất thú vị.”


Thẩm Mặc học cô: “Ồ, vì anh cảm thấy mềm nhũn, rất thú vị.”

Bạch Ấu Vi nghe xong, ánh mắt sáng ngời chớp chớp, liếc Thừa Úy Tài và Đàm Tiếu đi rửa bát gần đó, cô đưa hai tay ôm lấy tay Thẩm Mặc, nhòm anh nhỏ giọng hỏi: “Còn có chỗ này mềm hơn, anh muốn sờ thử không?”

Thẩm Mặc: “…”

Nửa giây sau anh rút tay, tiện tay búng một cái vào trán cô.

“Ối!” Bạch Ấu Vi bị đau, ôm trán lườm anh, “Tại sao anh đánh em!”

Thầy Thừa và Đàm Tiếu cùng quay sang, thấy hai anh em không sao lại quay đầu làm chuyện của mình.

Thẩm Mặc chỉ cảm thấy buồn cười, nhéo hai má bầu bĩnh của cô: “Về sau đàng hoàng một chút.”

Bạch Ấu Vi dẩu môi, định mắng anh!.. Nhớ tới quả sơn trà vừa ăn, lại hơi thèm, cô nhẹ nhàng liếm môi một cái, nghĩ thầm bỏ đi, nể tình anh đối xử với mình tốt như vậy, hai ngày này cô nhường anh!