Phan Tiểu Tân có phần căng thẳng.

Từ lúc vào mê cung, cậu bị nhóm người này (nhất là Bạch Ấu Vi) sai tới sai lui.

Không phải cậu không muốn bị đưa ra mệnh lệnh… Nhưng mà, nhưng mà… Ồ, nói như thế nào nhỉ, cảm giác là lạ, tại sao bọn họ yên tâm để một đứa trẻ làm vậy?

Không sợ cậu làm hỏng việc à?

Phan Tiểu Tân chăm chú quan sát bản đồ, chỉ vào một chỗ, do dự nói: “Ở đây… Ở đây được không? Đường Khải Toàn nằm ở sát phần rìa mê cung, hơn nữa có rất nhiều khu dân cư, nếu như rắn tham ăn tới, chúng ta cũng có chỗ trốn…”

“Vậy chỗ đó đi!” Bạch Ấu Vi giải quyết dứt khoát, quay đầu hỏi Thẩm Mặc, “Anh, anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Mặc gật đầu, “Ừm, được.”

Phan Tiểu Tân tròn mắt nhìn hai người.

Quyết định qua loa thế à?

Thực sự?


Xác định?

Không đùa giỡn hả?

“Lo lắng làm gì?” Đàm Tiếu vỗ vai Phan Tiểu Tân, “Cậu nhóc, dẫn đường đi ~”

“…” Phan Tiểu Tân im lặng xốc lại quai cặp sách, cầm bản đồ đi về phía mục tiêu.

Đi đường thuận lợi.

Thỉnh thoảng gặp phải quái vật nhỏ, đều là mấy con tản mát, tranh thủ nó chưa sinh sôi nẩy nở, rất dễ giải quyết.

Có lúc gần đó truyền đến cơn chấn động, mọi người trốn vào căn nhà ở ven đường ẩn nấp, thông thường rắn chỉ kiếm ăn dọc theo con phố, chưa hẳn sẽ vào trong phòng.

Vừa đi vừa nghỉ, khoảng cách đường Khải Toàn càng ngày càng gần.

Nói thật, Bạch Ấu Vi rất khâm phục cậu nhóc này. Bởi vì dưới cái nhìn của cô, kiến trúc trong thành phố biến thành dáng dấp này, thoạt nhìn chẳng khác nhau mấy, nhưng mà Phan Tiểu Tân có thể phân biệt chính xác mỗi con đường, mỗi tòa nhà, cảm giác không gian và cảm giác phương hướng vượt qua người bình thường.

Có vài lần cô cũng hoài nghi đứa bé này đi nhầm đường, dùng ánh mắt hỏi Thẩm Mặc, Thẩm Mặc chuyển cho cô một ánh mắt “Yên tâm”.

Cô rất ngạc nhiên.

Có điều, nghĩ lại một học sinh tiểu học có thể tồn tại trong hoàn cảnh ác liệt này đến tận bây giờ, ngoài vận may, bản thân cậu cần có năng lực nhất định.

Người tàn tật như cô gặp được Thẩm Mặc đương nhiên nhờ may mắn, song cô không biết làm gì ư?

Đương nhiên không phải!

Bạch Ấu Vi không tiếng động cong khóe môi.

Đây chính là nguyên nhân cô thích trò chơi. Nó không vứt bỏ bạn vì bạn nhỏ tuổi hay lớn tuổi hay què chân hay nguyên nhân nào khác.

Trò chơi thú bông mang đến đau khổ đồng thời mãi mãi đưa ra cơ hội.


Người khác xem trò chơi là tuyệt vọng và giết chóc;

Cô xem trò chơi, là hoa tươi, là sương sớm, là ánh mặt trời, là đối mặt với biển rộng, chỗ vui chơi ngày xuân ấm áp.

… Không phải, chờ đã.

Ngoại trừ thứ này.

Bạch Ấu Vi ghét bỏ chun mũi một cái.

Mê cung này thật buồn nôn!



Khi đến đường Khải Toàn, Phan Tiểu Tân hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, tiếp theo do Thẩm Mặc thăm dò địa hình.

Thẩm Mặc chọn một khu tập thể, có vẻ bên ngoài khu vực cây xanh chính là tầng ngoài cùng của mê cung.

Bọn họ dùng dây thừng trong cặp sách của Phan Tiểu Tân làm thòng lọng trói một con quái vật lột da nhỏ, ném nó đến gần bức tường để gặm thịt, người đứng ở ban công tầng hai, nắm sợi dây giống như dắt chó từ xa, muốn nó gặm chỗ nào thì kéo chỗ đó.

Quái vật vừa gặm thịt vừa phân liệt.

Số lượng càng lúc càng nhiều, cái lỗ nát vụn trên bức tường càng lúc càng lớn.


Tất cả cực kỳ thuận lợi, điều bọn họ cần cảnh giác duy nhất là con rắn tham ăn quanh quẩn trên đường phố —

Rắn rất dễ bị mùi tanh của quái vật lột da kéo tới.

Thẩm Mặc vĩnh viễn là người nhạy bén nhất.

Anh nhận ra cơn rung động đến gần, bèn thu lại dây thừng, bắt đầu xách quái vật lột da ra cửa tiểu khu làm mồi dụ.

Anh rất am hiểu chiến thuật dương đông kích tây. Mỗi khi rắn tham ăn ngửi thấy mùi định vào tiểu khu kiếm ăn, anh sẽ cầm quái vật lột da đi trêu nó làm nó lượn vòng vòng, xoay nửa ngày mà không ăn được một con, càng đói càng gầy.

Mà bức tường trong tiểu khu đã bị quái vật lột da gặm nát vụn, gặm xuyên qua!

Mơ hồ có thể thấy được ánh sáng trắng.

Bạch Ấu Vi cảm thán: “Hóa ra dễ dàng như vậy.”

Nhưng vấn đề bây giờ là…

Bọn họ đi xuyên qua hơn một trăm con quái vật để đến lối ra như thế nào?