Giống với lần trước, rõ ràng mọi người cùng đi ra, bốn phía chỉ có một mình cô.

Bạch Ấu Vi ngồi ở xe lăn, đối mặt với màn sương trắng mịt mờ quen thuộc, tâm trạng bình tĩnh.

Chờ một lúc, không trung vang lên âm thanh của hệ thống:

“Chúc mừng người chơi thông quan mê cung số 7.”

“Hiện tại bắt đầu kết toán phần thưởng của vòng chơi này.”

“Người chơi là nhóm người thứ ba thông quan mê cung số 7, thứ tự sắp xếp thông quan trong vòng chơi này là Ba, nhận được mảnh ghép trò chơi thú bông, 0 mảnh.”

Cái gì? 0 mảnh?

Bạch Ấu Vi nhíu mày.


Không phải họ đi ra nhanh một chút à, luyến tiếc phát phần thưởng cho họ hả?

“Bây giờ tiến hành thăng cấp số liệu đối với người chơi… Keng, lần thăng cấp này kết thúc.”

“Kết toán phần thưởng hoàn tất, mời người chơi tiếp tục chơi trò chơi, nỗ lực thông quan –“

Lời nói kết thúc, sương trắng tan biến.

Thẩm Mặc, Đàm Tiếu, thầy Thừa, Phan Tiểu Tân, mỗi người đều xuất hiện bên cạnh cô.

Mọi người khiếp sợ nhìn phía sau.

Sương mù biến mất.

Màn sương mù dày đặc bao phủ trung tâm thành phố không còn nữa!

Phan Tiểu Tân nhìn đường phố và kiến trúc quen thuộc phố, không dám tin vào hai mắt của mình, “Là Hàng Châu… Hàng Châu đã quay về!”

Cậu chạy về phía trước mấy bước, mở rộng cánh tay ra sức vung vẩy. Không có cục thịt, bầu trời xanh trong vắt, không khí trong lành, nhà cửa san sát nhau, hàng cây xanh um tùm ven đường, tất cả, toàn bộ đã quay lại!

Phan Tiểu Tân ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, trong mắt mang theo chờ đợi: “Có phải chỉ cần thông quan mê cung, mê cung sẽ biến mất không?!”

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi nhìn nhau, đều cảm thấy nghi ngờ.

Lần trước họ thông quan mê cung số 2, sương mù không tiêu tan, mê cung vẫn ở đó.

Vì sao?


Đàm Tiếu sờ gáy, nhìn đường phố sạch sẽ, nhủ thầm: “Thật kỳ lạ, sương mù không có, cũng không có phần thưởng.”

“Không kết toán phần thưởng cho cậu à?” Bạch Ấu Vi hỏi.

“Kết toán nhưng không cho tôi mảnh ghép trò chơi.” Đàm Tiếu không nghĩ ra, “Lần trước chúng ta lấy được ba mảnh.”

Lần trước, Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, Trương Thiên Dương và Trần Huệ theo thứ tự lấy được một mảnh ghép trò chơi, tổng cộng năm mảnh ghép.

Nhưng mà lần này…

“Em… chỗ em có một mảnh.” Phan Tiểu Tân mở bàn tay nho nhỏ, để lộ một mảnh ghép trò chơi màu xám bạc.

“Chỉ có 1 mảnh?” Đàm Tiếu nhìn về phía Thừa Úy Tài, “Lão Thừa, ông có lấy được mảnh ghép không?”

Thầy Thừa lắc đầu, “Không có.”

“Oa, lần này mê cung keo kiệt thế.” Đàm Tiếu rất thất vọng, “Chúng ta tốn bao nhiêu công sức vất vả ra khỏi mê cung, không ngờ nó chỉ cho một mảnh ghép trò chơi.”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||


Thẩm Mặc hỏi Phan Tiểu Tân: “Vừa nãy khi hệ thống kết toán nói như thế nào, em còn nhớ không?”

Phan Tiểu Tân suy tư một lúc, từ từ thuật lại: “… Người chơi là nhóm người thứ ba thông quan mê cung số 7, thứ tự sắp xếp thông quan trong vòng chơi này là Một, nhận được mảnh ghép trò chơi thú bông, một mảnh. Đại khái là thế.”

Bạch Ấu Vi: “Lần trước ở Dương Châu, hệ thống kết toán nói với chúng ta là lần đầu tiên thông quan.”

Giọng nói nhấn mạnh một chút ở mấy từ “Lần đầu”.

Thẩm Mặc suy nghĩ, “Lần đầu thông quan thưởng cho 5 mảnh ghép trò chơi, lần thứ ba chỉ thưởng cho 1 mảnh, hơn nữa mê cung biến mất… Cứ suy luận như vậy, có phải mang ý nghĩa, số lượng mảnh ghép trò chơi một mê cung sản xuất có giới hạn, khi tiêu hao hết mảnh ghép trò chơi, mê cung cũng sẽ tan biến?”

“Phải biến mất.” Bạch Ấu Vi nói tiếp, “Chắc chắn mảnh ghép trò chơi không phải vô hạn, nếu như không có mảnh ghép trò chơi, tiếp theo lại có người chơi mới đi vào mê cung, kết quả không được nhận mảnh ghép trò chơi làm phần thưởng, đây là điều không bình thường đối với cả hệ thống trò chơi.”

Thẩm Mặc như có điều suy nghĩ, nhìn cô: “Em cảm thấy một mê cung tối đa có thể sinh ra bao nhiêu mảnh ghép trò chơi?”

“9 mảnh.” Bạch Ấu Vi trả lời, “Lần đầu thưởng cho 5 mảnh, lần thứ hai thưởng cho 3 mảnh, lần thứ ba 1 mảnh.”