Lữ Ngang không nhịn được thấp giọng nói với Nghiêm Thanh Văn: “Không phải họ mua súng và đạn ở trong tay chúng ta à? Sao không lấy ra dùng?”

Nghiêm Thanh Văn: “Khả năng… dùng hết đạn rồi!”

Người chưa trải qua huấn luyện chính quy, mặc dù lấy được loại vũ khí mang tính sát thương, họ chỉ biết bắn lung tung, khoảng cách hơi xa một chút thì tỷ lệ trúng mục tiêu không đáng kể.

Có điều việc này không liên quan tới bọn họ, vì vậy Nghiêm Thanh Văn dẫn người lui qua một bên, xem Thẩm Mặc xử lý như thế nào.

Anh ta chú ý tới, vẻ mặt Thẩm Mặc thản nhiên, thoạt nhìn rất bình tĩnh, trong lòng nắm chắc.

Còn cô gái ngồi xe lăn bên cạnh Thẩm Mặc, biểu cảm càng khiến người ta suy ngẫm, hoàn toàn biếng nhác, dáng vẻ chẳng thèm để ý.

Thật thú vị.


Đối phương bày cục diện lớn như vậy, không dọa được cô, sợ rằng ngoại trừ súng đồ chơi, trong tay cô bé này còn có chỗ dựa khác.

Ông cụ khá căng thẳng. Có điều căng thẳng đến mấy, ông ta vẫn cùng anh chàng nhuộm mái tóc xám tro kia che chở đứa bé.

Nghiêm Thanh Văn suy tư một lúc, cảm giác có phần vi diệu.

Đối phương thân là quan lớn ở cục quản lý an ninh quốc gia, mang một người tàn tật, một ông lão, một người không có học thức, cộng thêm một đứa bé theo người… Loại tổ hợp này đúng là…



Anh Phi thấy Phan Tiểu Tân lui về phía sau, cầm con dao cười mỉa mai:

“Thằng nhóc con, mày tránh đi đâu?! Bản lĩnh bẻ lái chạy theo gió không tệ nhỉ! Nhìn người ta có đạo cụ lợi hại, lập tức chạy đến ôm bắp đùi! Đồ láu cá!”

Hắn nhổ một bãi nước bọt, chỉ vào đám người Thẩm Mặc mắng: “Chúng mày cũng là một đám ngu xuẩn! Còn che chở nó?! Thật sự coi nó là món đồ chơi hay gì?! Không sai! Bọn tao nhăm nhe đạo cụ của chúng tay, nhưng con thỏ nhỏ chết bầm này cũng đồng ý phối hợp! Chúng mày nghĩ những vết thương kia trên người nó là thế nào? Là bản thân nó tự làm ra! Chẳng may bọn tao đi cướp thất bại, nó có thể dùng vết thương trên người nói mình bị uy hiếp! Tránh bị chúng mày giận chó đánh mèo! Thế nào? Có đủ ma mãnh không? Muốn lấy lòng cả hai bên! Nói dối không chớp mắt! Phan Tiểu Tân mày được lắm! Đợi ông đây thu thập những người này trước, sau đó sẽ xử lý mày!!!”

“Anh Nghiêm!”

Đằng sau vang lên tiếng la của Lý Lý.

Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang, Chu Xu nhìn sang, thấy hai người Lý Lý và Tô Mạn đã chạy tới, đoán là thấy bên này đông người, sợ bọn họ gặp chuyện không may.

Nghiêm Thanh Văn lắc đầu với cậu ta, đang định nói cậu ta đừng quá lo lắng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc —


“Keng! Hoan nghênh đi vào trò chơi thú bông! Chủ đề trò chơi lần này là ‘vấn đáp may mắn’, quy tắc như sau:

Một, từ chối trò chơi biến thành thú bông!

Hai, trò chơi thất bại biến thành thú bông!

Ba, trò chơi thông quan khen thưởng thú bông!”

Sắc mặt Nghiêm Thanh Văn biến đổi, không đợi anh ta mở miệng nói gì, ánh sáng trắng vụt sáng trước mắt!

Một giây tiếp theo, anh ta ngồi trên một bàn quay khổng lồ!

Những người khác có mặt!

Trò chơi tới quá đột ngột, cho nên tất cả mọi người không kịp phản ứng. Mọi người hoang mang nhìn cảnh tượng này, sau hai, ba giây chỉ có bối rối —


“Là trò chơi thú bông!” có người kêu lên đầy sợ hãi!

“Tại sao phát động trò chơi! Anh Phi! Xảy ra chuyện gì hả?!”

“Vì sao?! Gần đây không có thú bông, không nên có trò chơi mới đúng!”

Anh Phi hình như cũng tan vỡ, quát: “Đệt! Làm sao ông đây biết?! Tất cả là bị bọn người này làm hại!”

“Mắc mớ gì đến chúng tôi?! Đâu phải chúng tôi mời các người tới!” Đàm Tiếu không chấp nhận phải gánh ‘nồi’, ngồi trên ghế mắng, “Các người có vấn đề! Một đám xúi quẩy, liên lụy ông đây vào trò chơi!”

Anh Phi giận dữ không kiềm chế nổi, đứng dậy định cho Đàm Tiếu một bài học, lại phát hiện mình không đứng nổi!

“Tiết kiệm chút sức lực đi ~” Bạch Ấu Vi miễn cưỡng nói, “Ở mắt cá chân, phần eo, cái cổ mỗi người chúng ta đều bị vòng kim loại khóa chặt. Nếu anh thực sự muốn đánh cậu ta, bên này kiến nghị anh dùng tay phải bẻ gãy tay trái của mình trước, sau đó dùng tay trái đánh cậu ta chắc là đập trúng đấy! ~”