… Sản phẩm bị lỗi?

… Xuất hiện trục trặc?

Bên dưới áo choàng, mặt nạ tái nhợt, không gương mặt từ từ ngước lên, nhìn thẳng vị trí hiện tại của Bạch Ấu Vi.

Không khí như thể đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, thay đổi thành mức rất lạnh lẽo.

Bạch Ấu Vi không để bụng, nói một lần nữa: “Không phải tôi cố tình thêu dệt chuyện, không tin mi hỏi — Đàm Tiếu, thầy Thừa, lần trước quả cầu chúng ta gặp chẳng phải cố tình không nói rõ quy tắc à? Nửa đường còn đổi ếch thành thành nòng nọc, đúng hay không?”

“Đúng vậy!” Đàm Tiếu đặc biệt cổ động, nói phụ họa theo, “Nói cái gì mà thời gian đi tìm cầu 20 giây! Thực ra không phải 20 giây! Nói ếch sắp tới, cảm thấy không đã ghiền, lại cho thêm một đống nòng nọc cùng ra! Hoàn toàn là trêu đùa người chơi!”

Thừa Úy Tài trầm giọng thở dài: “Làm như thế thì hiểu rõ quy tắc trò chơi cũng chẳng cần thiết, thực sự làm trái với hai chữ công bằng.”

“Cho nên cần nói ra!” Bạch Ấu Vi trịnh trọng gật đầu một cái, “Chẳng may ra toàn đề chúng tôi không biết, hỏi chúng tôi thuyết tương đối, lượng tử học, vũ trụ bí ẩn, chúng tôi khẳng định đang ngồi chờ chết!”

Cô vừa nói vậy, những người khác cũng luống cuống.


“Không hỏi mấy câu khó như thế chứ!?!”

“Đậu xanh! Ông đây chưa từng tốt nghiệp tiểu học, hỏi mấy câu kia chẳng bằng hiện tại giết luôn tao đi!”

“Trò chơi này nói cái gì mà công bằng, thực ra cố tình dằn vặt người chơi!”

“Thật có bệnh! Muốn giết cứ giết, kiếm lý do đường hoàng cho ai xem!”

“Kẻ sát nhân luôn tìm lý do cho mình…”

“Tôi không muốn bài thi! Thả tôi đi! Tôi muốn đi! …”

— Rầm!

Cơn lốc đột nhiên kéo tới, mọi người lập tức bị ổn định trên ghế ngồi!

Cuồng phong càn quét qua gương mặt khiến làn da, tóc tai xiết chặt! Càng nói không ra lời! Ngay cả hô hấp cũng bị áp chế!

Giằng co hơn mười giây, gió êm sóng lặng, mọi người thở bình thường.

Giọng điệu quan giám sát nói rất bình thường: “Tất cả đề bài được xây dựng nên từ tri thức trong não bộ của 36 người chơi ở đây, tuyệt đối không vượt qua cái các vị không biết! Mọi quy tắc, tại hạ sẽ giải thích rõ từng cái với các vị?”

Giọng trầm thấp, lại hùng hồn mạnh mẽ, như thể kìm chế cơn giận, nói từng chữ rất rõ ràng! Mang theo độ nảy nhất định!

Dưới lớp áo choàng gió nổi mây phun, góc áo tung bay đánh trống reo hò, như thể cảm xúc tức giận của quan giám sát lúc này.

Nó khàn khàn hỏi: “Giai đoạn cướp quyền trả lời sắp bắt đầu, các vị, chuẩn bị xong chưa?”


Không ai nói chuyện.

Quan giám sát có vẻ rất hài lòng với hiên trạng này, ngồi trên trục xoay kim đồng hồ, đọc lên đề thứ nhất —

“Đệ 1, bốn mùa trên địa cầu biến đổi do cái gì gây nên?”

Đề mục được đọc lên đồng thời Bạch Ấu Vi phát hiện trước mặt của mình xuất hiện màn hình tinh thể lỏng vuông vắn. Trên màn hình hiển thị chữ số 4, phía bên phải màn hình có một nút màu đỏ, chắc là nút trả lời.

Đương nhiên cô biết đáp án, nhưng cô không động đậy.

Bạch Ấu Vi nhìn khắp bốn phía, phát hiện tất cả mọi người không có động tác, ánh mắt mang theo cảnh giác và tìm tòi nghiên cứu, không đơn giản là tranh nhau trả lời.

Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn cũng vậy.

Cho dù câu hỏi này vô cùng đơn giản.

Không ai cướp quyền trả lời, ông lão áo choàng xám không sốt ruột, ngồi yên lặng không nhúc nhích.

Qua mấy giây, vang lên một tiếng “tít” —

Quan giám sát: “Người chơi số 1 xin trả lời.”


Bạch Ấu Vi quay đầu xem.

Người chơi số 1 là Phan Tiểu Tân.

Lúc đó nhóm họ đứng cùng một chỗ, cho nên chỗ người lần lượt cùng một hàng theo thứ tự từ số 1 đến số 8 là: Phan Tiểu Tân, thầy Thừa, Đàm Tiếu, Bạch Ấu Vi, Thẩm Mặc, Lữ Ngang, Nghiêm Thanh Văn, Chu Xu.

Người số 36 là Lý Lý.

Ngoài ra tất cả là nhóm của anh Phi.

Phan Tiểu Tân căng thẳng nuốt nước miếng, trả lời: “Bốn mùa trên địa cầu biến đổi là do… Địa cầu quay xung quanh đưa tới.”

“Trả lời chính xác, cộng 1 điểm.” quan giám sát nói.

Trước người Phan Tiểu Tân đột nhiên xuất hiện một trái tim, vừa vặn dừng trước vị trí trái tim của cậu, màu đỏ nhạt, giống như một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng treo giữa không trung.