Trò chơi kết toán hoàn tất, quan giám sát và đĩa quay lớn biến mất.

Cái ghế kim loại đẫm máu đã biến mất.

Bọn họ một lần nữa trở về lối đi bộ, bầu trời xanh thẳm như trước, cây cối xanh um tùm như trước, đống lửa trại dựng trước lều cháy đôm đốp.

Điểm khác biệt duy nhất là có 16 búp bê hình người nằm trên đường phố.

Anh Phi ngẩn ngơ nhìn những con thú bông này.

Có vài người trong số đó gia nhập vào đội của hắn vì di chuyển sau khi Hàng Châu gặp chuyện không may, chưa nói đến có tình cảm sâu đậm cỡ nào. Nhưng bên trong cũng có vài người thật sự là bạn thân chí cốt của hắn!

Trong lòng không nói rõ có cảm xúc gì.

Phẫn nộ hoặc đau thương đều không đủ để hình dung.

Mắt hắn đỏ ửng, mệt mỏi vẫy vẫy tay để các anh em hỗ trợ, bê những con búp bê đó lên xe. Ít nhất tìm cho họ một chỗ, đừng để họ ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng.


Bên kia, Tô Mạn đợi lâu không kìm lòng được lao vào lòng Lý Lý, ôm anh ta thật chặt.

“Tại sao bây giờ mọi người mới ra ngoài!!!” Giọng cô hung dữ nhưng nghẹn ngào khóc nức nở.

Lý Lý bị dọa cho giật mình, nét mặt ngượng ngùng.

Cô gái này hung hãn, anh ta có thể đốp chát vài câu. Bây giờ cô tự dưng yếu đuối như thế khiến chân tay anh luống cuống.

Chu Xu vốn dĩ đứng bên cạnh Lý Lý, thấy hai người ôm nhau, im lặng không lên tiếng lùi sang bên cạnh hai bước.

Nghiêm Thanh Văn đi tới trấn an cảm xúc của Tô Mạn, Lý Lý giải thích mọi chuyện trong trò chơi cho cô nghe, Tô Mạn chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.

Lúc này, nhóm của anh Phi đã lên xe hết, chuẩn bị đi.

Nghiêm Thanh Văn nhắc nhở bọn họ: “Hàng Châu không có mê cung, trò chơi rất nhanh sẽ bị hấp dẫn qua đây. Đây không phải nơi ở lâu, mọi người nên lên kế hoạch sớm.”

Anh Phi gật đầu, không nói chuyện.

Có lẽ trong lòng đã chết lặng, biểu hiện sa sút tinh thần, chán nản.

Không ở lại Hàng Châu thì bọn họ có thể đi đâu? … Thế giới này chẳng có nơi nào an toàn…



Mọi người nhìn đoàn xe bỏ đi, tư vị trong lòng mỗi người phức tạp.

Trò chơi thật kỳ lạ, nó khiến người ta sinh ra nỗi hận thù cũng khiến người ta xóa bỏ ân oán.

Dù sao, còn cái gì quan trọng hơn mạng sống?


Lý Lý nhìn đoàn xe đi xa, suy tư một lúc, tiến đến bên cạnh Đàm Tiếu hỏi: “Vừa rồi quan giám sát cho cậu thứ tốt gì?”

Đàm Tiếu cảnh giác liếc anh ta: “Làm gì hả? Muốn không? – Không cho!”

Lý Lý không nói, có điều không nổi giận. Trải qua hơn ba mươi đề số học tiểu học gột rửa trong trò chơi, anh ta có cái nhìn mới về Đàm Tiếu!

Đường đường một tiến sĩ cấp cao của sở nghiên cứu, tại sao anh ta tức giận với học sinh tiểu học hả? Đúng hay không?

“Tôi muốn xem đó là thứ gì.” Lý Lý nói, “Bao nhiêu người ở đây, chẳng lẽ cậu sợ tôi cướp của cậu?”

Đàm Tiếu quan sát anh ta từ trên xuống dưới, cười khinh bỉ: “Haha! Người như mày, muốn cướp cũng không cướp được.”

Lý Lý: “…”

Cho nên anh ta ghét nhất học sinh tiểu học! Tất cả đều là đồ ranh con (1)!

(1) Nguyên văn Hùng hài tử (熊孩子): từ ngữ internet, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện. (đại loại như quỷ con, ranh con gì đó…).

“Ừm, để anh Tiếu cho chú em mở mang tầm mắt ~” Đàm Tiếu xòe bàn tay để lộ đồng vàng.

Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng chỉ là một đồng vàng nho nhỏ mà có sức hút khó diễn tả thành lời, cảm nhận nó rắn chắc, ánh vàng rực rỡ, dẫn tới mọi người xung quanh nhao nhao nhìn sang.


Bạch Ấu Vi đang xem nó, hiếu kỳ đồng vàng này mang lại lợi ích gì.

“Mặt trên hình như có chữ viết.” Lý Lý đẩy gọng kính, “Viết cái gì?”

Đàm Tiếu nheo mắt lại, “… Thật sự có chữ viết, chữ thật nhỏ…”

Anh giơ đồng tiền vàng lên trước mắt, cố gắng nhận ra mấy chữ vừa nhỏ vừa tinh xảo này, đọc lên từng chữ:

“Hoan nghênh… Đi tới… Nhà… Thú….”

Trong lòng Bạch Ấu Vi dâng trào dự cảm không tốt, sắc mặt cô trắng bệch, lên tiếng: “Đàm Tiếu! Đừng đọc nữa!”

“Bông…”

*Vì cách viết bên Trung khác VN nên bạn Lan đổi lại thứ tự từ nhé.

Chữ cuối cùng phát ra từ trong miệng Đàm Tiếu, đồng vàng đột nhiên sáng rực!