Ngôi nhà thú bông này nhìn bề ngoài cũ kỹ và quỷ dị, nhưng vật dụng thường ngày đều ngăn nắp sạch sẽ.

Phòng tắm có bình nóng lạnh, bếp có nồi điện tử, ngoại trừ không có những thiết bị điện hiện đại như tủ lạnh, TV, điều hòa, về cơ bản phục dựng trang viên kiểu cổ của Anh Quốc.

Thầy Thừa xả nửa bồn nước nóng cho Bạch Ấu Vi.

Thẩm Mặc hỏi cô có muốn để Chu Xu hoặc Tô Mạn vào giúp mình không.

Bạch Ấu Vi từ chối. Cô không quen hai cô gái này, cô càng không thích ở gần người xa lạ, cho dù là cùng giới.

Huống hồ cô chỉ bị sốt, chưa suy yếu đến mức phải nhờ người khác tắm hộ.

Có điều, để một mình cô ở trong phòng tắm thì không được. Chẳng may xảy ra chuyện gì, với cơ thể nhỏ bé của cô, không bò lên bồn tắm được.

Bạch Ấu Vi đề xuất với Thẩm Mặc: “Có thể kéo rèm nhà tắm.”


Thẩm Mặc đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, hai người cùng ăn cùng ngủ suốt quãng đường, thực sự không cần thiết kiêng kỵ đối với chuyện nam nữ ở cùng như thế này.

Trong lòng Thẩm – chính nhân quân tử – Mặc thản nhiên, cho rằng an toàn đứng hàng đầu.

Lúc tắm, tiếng nước dội ào ào.

Anh đứng bên ngoài tấm rèm, nghe tiếng động bên trong.

Lúc không có tiếng động, anh sẽ gọi tên Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi càu nhàu: “Anh đừng có gọi tên em song không nói lời nào, thật là kỳ lạ. Nếu anh không yên tâm thì có thể nói chuyện phiếm.”

Thẩm Mặc cười, “Anh nghĩ em không muốn nói chuyện.”

Bạch Ấu Vi thở dài, âm thanh sột soạt kéo dài: “Quả thực không còn sức để nói… Thế nhưng không nói, em sợ mình vừa tắm vừa ngủ.”

“Cố chịu đựng, phòng bên cạnh có giường, tắm xong thì ngủ tiếp.” Thẩm Mặc nói.

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, hỏi: “Ở đây có mấy phòng ngủ?”

“Ba phòng ngủ.”

Anh thoáng dừng lại, mô tả sơ qua toàn bộ ngôi nhà cho cô biết.

“Ngôi nhà này tổng cộng có ba tầng, chuẩn xác mà nói là hai tầng rưỡi. Tầng một có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, nhà kho. Tầng hai có ba phòng ngủ và một phòng làm việc nhỏ, bên trên còn có gác xép, cao nửa tầng.”


“Có phải ở đây có rất nhiều thú bông?” Bạch Ấu Vi hỏi.

Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, nhớ ra cô không nhìn thấy, nói: “Cả hai tầng trưng bày không ít búp bê trẻ con, thú bông gấu, thú bông thỏ, thú bông mèo con chó con… có cả ếch vặn dây cót, đồ chơi chú lính chì vân vân.”

Cửa ở tầng dưới đột nhiên mở ra, kêu xoạt xoạt.

Ngay sau đó tiếng người nói chuyện đi vào cùng tiếng gió thổi tiếng mưa rơi.

Giọng Đàm Tiếu to rõ ràng: “Nếu không phải vì tìm kính mắt! Chúng ta đã sớm đến đỉnh núi!”

“Cậu nói bậy bạ gì thế! Rõ ràng là cậu không nhận ra phương hướng, đi lung tung trong rừng cây! Là tôi dẫn cậu ra khỏi rừng cây đấy!”

“Nếu không phải vì tìm kính mắt cho anh, tôi có chạy vào rừng cây không?!”

Giọng Lý Lý gần như tan vỡ: “Tôi đã nói chắc chắn kính mắt rơi ở gần đây! Ai bảo cậu vào rừng cây tìm hả!”

“Ôi chao được rồi, hai người bớt tranh cãi…”

Đây là giọng thầy Thừa.


Trong phòng tắm Thẩm Mặc nghe một lúc, thấp giọng nói: “Chắc là Nghiêm Thanh Văn tìm thấy người.”

“Nếu đã đông đủ, trò chơi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào…” Bạch Ấu Vi nhắm mắt một cái, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, “Em tắm xong, đỡ em đi ra ngoài đi.”

Thẩm Mặc chuyển khăn tắm vào trong rèm, đợi Bạch Ấu Vi quấn kĩ thì ôm cô.

Nửa phần dưới của khăn tắm ướt đẫm, gội đầu xong tóc cũng ướt đẫm, Thẩm Mặc bế cô nên người cũng ướt. Anh thả Bạch Ấu Vi trên ghế gỗ, tùy ý để cô mềm nhũn dựa vào người mình, sau đó dùng khăn khô nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô.

Lúc lau, Thẩm Mặc liếc nhìn cái váy cô đã thay.

— chiếc váy ướt sũng, lấm lem bùn đất, ở mép váy có chỗ bị tách ra giống như bị cái gì đó làm trầy xước.

“Lát nữa anh giặt giúp em, gác lên lò sưởi âm tường, chắc sẽ hong khô rất nhanh.” Anh nói.

Bạch Ấu Vi khẽ lắc đầu, “Không cần, em sẽ mặc đồ trong tủ quần áo!”