“Làm sao, anh cảm thấy tôi tốt bụng quá mức?”

Bạch Ấu Vi hơi ngước cằm, ngạo nghễ cong khóe môi:

“Xin lỗi, tôi không rảnh như vậy, chỉ là tôi không hy vọng khi xuất hiện phiền toái, bởi vì bên người có hai gánh nặng mà làm anh rơi vào thế khó xử. Hiện tại anh không cần lo lắng, Thầy Thừa có Đàm Tiếu chiếu cố, lại có bùn ở trên người, anh có thể toàn, tâm, toàn, ý, hộ tống tôi đi Dương Châu!”

Nói xong, cô đánh giá Thẩm Mặc từ trên xuống dưới, giọng đầy châm chọc hỏi: “Hoặc là, anh cảm thấy mình không có giá trị bằng một khối bùn?”

Thẩm Mặc nhìn thần thái cô kiêu căng và ngạo mạn, không biết nói gì, sau một lúc yên lặng, anh nghiêm túc hỏi cô:

“Em cố ý lấy lời nói chọc tôi, là bởi vì chuyện đêm qua hay vì việc buổi sáng hôm nay?”

Tối hôm qua anh làm tổn thương lòng tự trọng của cô.


Sáng nay anh đánh thức giấc ngủ của cô.

Sắc mặt Bạch Ấu Vi tức khắc lạnh đi ba phần, âm u.

Thẩm Mặc nói: “Về sau trước khi làm chuyện gì, trước hết em hãy nghĩ đến cùng có đáng giá hay không.”

Giọng anh bình tĩnh song cũng chân thành, là anh thật sự không muốn lại nhìn cảnh cô hành động theo cảm tính.

“Anh không phải tôi, làm sao anh biết như thế không đáng?” Bạch Ấu Vi lạnh lùng cười, tay túm chặt khiến phần váy dài trên đùi tạo thành nếp uốn, giọng rất khẽ, “…… Chẳng qua cũng đúng, theo các người thấy, tôi đã như vậy, cách sống tốt nhất chính là ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, không gây thêm phiền phức cho bất kỳ ai khác, dù sao…… Tôi đã như vậy, sao còn tư cách yêu cầu những thứ khác? Đúng không?”

Thẩm Mặc nhíu mày: “Tôi không có ý này.”

“Ý của anh chính là như thế.” Cô khinh thường nhếch khóe môi, “Các người đều giống nhau, luôn lặp đi lặp lại mấy câu này, kêu tôi đừng giận lẫy, không cần tùy hứng, không cần phá hỏng thân thể của mình…… Nhưng các người không biết, với tôi mà nói, lòng tự trọng còn quan trọng hơn mạng sống! Tôi thà rằng phá hỏng bản thân, cũng không muốn bị cười nhạo, bị chà đạp, bị vũ nhục!”

Các người……

Trái tim Thẩm Mặc như bị gõ nhẹ một cái.

Anh nhớ lại một lần gia đình liên hoan, ba có mời dì Vương, uyển chuyển tỏ vẻ với anh ý định tái hôn, hơn nữa hy vọng đón Bạch Ấu Vi về nhà sống cùng nhau. Ba của anh vẫn luôn hy vọng dưới gối có một cô con gái ngoan ngoãn, đáng yêu.

Nhưng mà dì Vương lập tức phản đối, giải thích tình hình sức khỏe của Bạch Ấu Vi đặc thù, tương đối tùy hứng, không quen ở cùng một chỗ với quá nhiều người.

Ba Thẩm không cho là đúng, ông cảm thấy trẻ con luôn sống đơn độc ngược lại sẽ tạo thành tính cách ngày càng quái gở.


Nhưng dù sao ông cũng là người ngoài, hơn nữa ông và dì Vương còn đang trong giai đoạn tìm hiểu nên không tiện can thiệp quá nhiều, cuối cùng đành bỏ mặc chuyện này.

Cho tới bây giờ, tận thế……

Thẩm Mặc im lặng.

Bạch Ấu Vi nhìn anh, giọng điệu nguội lạnh: “Chuyện hôm qua coi như tôi mắt mù, đàn ông trên đời này nhiều lắm, anh đừng tự luyến cho rằng không phải anh thì không thể……”

Lúc này, Đàm Tiếu vừa vặn ôm một đống đồ đi ngang qua cửa ——

Thẩm Mặc thấy ánh mắt Bạch Ấu Vi lóe lên, trong lòng lạnh như băng.

“Đàm Tiếu!”

“Đàm Tiếu!”

Tiếng gọi của cô gái và người đàn ông gần như đồng thời vang lên.


Đàm Tiếu ngây ngốc, ngơ ngác nhìn “hai anh em” nhà này, “…… Làm gì thế?”

Thẩm Mặc tiến lên hai bước, che Bạch Ấu Vi ở phía sau, hờ hững nói: “Cậu đặt thêm hai thùng nước trên xe đi, trên đường cần dùng nước cũng tiện hơn.”

“À…… được, vừa may trong phòng ký túc chúng tôi nghỉ ngơi có thùng dùng để uống nước.”

Đàm Tiếu không nghĩ nhiều, quay đầu đi lấy thùng.

Thẩm Mặc nhẹ nhàng thở ra, lại xoay người, thấy Bạch Ấu Vi ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt đen láy trong suốt cười như không cười liếc anh, khóe miệng mỉm cười.

“Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi muốn chọn anh ta?” Ý cười của cô nhiều ẩn ý, “Anh vội vàng nhảy ra như vậy…… Là ghen tị ư? Hay là tối hôm qua từ chối tôi xong anh hối hận?”

Thẩm Mặc: “……”