Sương mù gần như bao trùm toàn bộ trung tâm thành phố Dương Châu.

Khu vực này, có tòa nhà văn phòng hiện đại hoá, cũng có kiến trúc cổ đại chịu bảo hộ, ngân hàng, khách sạn, trung tâm thương mại, đại học, bệnh viện, sân vận động, chùa cổ Đại Minh, khu phong cảnh Tây Hồ Gầy cùng với công viên, tất cả nằm trong đây!

Nếu tính toán con số, có bao nhiêu người?

Nhưng trong mê cung im ắng, không nghe được tiếng người, cũng không nhìn thấy nửa bóng người.

Trong lòng mọi người biết rõ ràng: Trong mê cung chắc chắn tồn tại mối nguy hiểm nào đó không biết.

“Vào đi thôi.” Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đi vào con đường.

Thầy Thừa đuổi kịp.

Đàm Tiếu cuối cùng.

Một đường gió êm sóng lặng.


Thẩm từ đầu đến cuối đi theo con đường chính, coi như không thấy lối rẽ phân nhánh hai bên đường.

Như thế liên tục đi hơn mười phút, rốt cuộc bắt đầu cảm thấy không thích hợp, trên mặt tường hai bên, gương hình như càng ngày càng nhiều.

Đường chia nhánh trải qua mặt kính phản xạ và chiết xạ, thị giác trở nên càng thêm rắc rối phức tạp.

“Là gương mê cung sao?” Đàm Tiếu nhìn hai bên, “Trước đây tôi từng chơi một lần ở bảo tàng Khoa học và công nghệ, bên trong tất cả đều là gương, còn nhiều hơn nơi này, đi tới đi lui có thể trông thấy vô số chính mình, nhìn một lúc đầu óc đã choáng váng.”

Bạch Ấu Vi kinh ngạc: “Anh còn từng đi bảo tàng Khoa học và công nghệ?”

Đàm Tiếu thật sự gật đầu, “Ừm, lúc thiếu tiền đi đến đó phát truyền đơn và bóng bay cho trẻ con.”

Bạch Ấu Vi không tiếng động bĩu môi.

Phía trước, không biết là cả tòa cao ốc nào nằm ngang, toàn bộ mặt kính thủy tinh công nghiệp phản chiếu bóng dáng họ đang di chuyển, cũng phản chiếu trời xanh và mây trắng.

Lại đi về phía trước, là hai bồn rửa của nhà vệ sinh công cộng, phía trên mỗi cái bồn rửa tay đều có một tấm gương, kéo rất dài, ít nhất có một trăm mét.

Tuy rằng bọn họ chưa đi đến cuối cùng, nhưng xem tình hình này, chỉ sợ phía trước tất cả chằng chịt đều là gương.

Thẩm Mặc dừng lại.

Những người còn lại cũng dừng theo, mặt lộ vẻ khó hiểu.

“Xem gương.” Thẩm Mặc nói.

Ba người còn mơ hồ, quay đầu xem tấm gương hai bên.

“Xem gương làm gì?” Đàm Tiếu đánh giá chính mình trong gương.


Vẫn là áo thun quần jean, vẫn là mái tóc màu xám của bà ngoại, vẫn là…… Anh cảm thấy hình như có phần không đúng, nghi ngờ đến gần gương hai, ba bước, đột nhiên hoảng sợ, liên tục lui về phía sau!

“Trời ạ!” Đàm Tiếu thiếu chút nữa són ra quần, “Mọi người mau xem gương!!!”

Trong gương, bọn họ vẫn là bọn họ, nhưng lại không phải bọn họ.

Bọn họ ở trong gương, biến thành thú bông hình người!

Bạch Ấu Vi theo bản năng sờ mặt mình, cô trong gương cũng sờ mặt, cô sờ sờ tóc, cô trong gương cũng sờ tóc.

Bạch Ấu Vi không xem gương, cúi đầu xem đôi tay mình, lại véo véo.

Véo đỏ, hơi đau.

Cô rõ ràng vẫn là người sống, nhưng trong gương phản chiếu lại là thú bông!

Cái này làm cho cô cảm giác ghê tởm.

“Tiếp tục đi về phía trước.” Thẩm Mặc lạnh lùng lên tiếng, “Mặt gương có vẻ quái lạ, mọi người cố gắng cách xa một chút.”


Gương dị thường, xem như sóng gió nho nhỏ đầu tiên từ khi bọn họ tiến vào mê cung, hữu kinh vô hiểm (bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm) trải qua.

Bọn họ đi khoảng hai mươi phút đến một mặt đất trống trải ——

Vuông vức, bằng phẳng, ở giữa có một đài phun nước hình tròn, giống một biển báo giao thông bắt mắt.

“Là quảng trường giải trí của thành phố.” Thầy Thừa nhìn bốn phía, giọng điệu từ tốn mà nặng trĩu, “Là nơi này không sai…… Nhưng không có cây cối, hoa cũng không có, gần quảng trường có kênh đào, nơi này cũng không có sông……”

Nơi này chỉ có bức tường bằng kính đếm không hết, mà giữa các tấm gương là các lối rẽ đi thông bốn phương tám hướng mê cung.

Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đến gần đài phun nước, phát hiện trong mặt nước cũng phản chiếu bóng dáng của mình: Một thiếu nữ thú bông ôm con thỏ nhung.

Cô duỗi tay muốn khiêu khích mặt nước, bị Thẩm Mặc cầm tay, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Bạch Ấu Vi hậm hực từ bỏ.

Thẩm Mặc nhìn về phía Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài: “Tuy rằng nơi này không có giám sát quan và quy tắc thuyết minh, nhưng trước mắt xem ra, điều kiện thông quan hẳn là tìm được lối ra của mê cung. Hai người có ý tưởng gì, có thể nói thử xem.”