Editor: Song Ngư
Mọi người đang đọc truyện tại https://selena613.wordpress.com/
ღღღ
Buổi công chiếu phim "Công Thành" được tổ chức tại khách sạn lớn ở trung tâm thành phố Di Thành, rất nhiều truyền thông phía chính phủ và các fans được mời đều phải kiểm tra nghiêm ngặt trước khi vào trường quay. Đêm đó, phần đầu tiên của chương trình là buổi họp báo, có không ít nhà tài trợ còn cung cấp miễn phí đồ ngọt thủ công tự tay làm là Hey Tea (1) và há cảo linh lung, bầu không khí rất sôi động.
(1) HeyTea có trụ sở chính tại Thâm Quyến. Năm 2012, HEYTEA có nguồn gốc từ một con hẻm nhỏ tên là Jiangbianli ở Giang Môn, Quảng Đông , tên ban đầu là ROYALTEA, do không đăng ký được nhãn hiệu nên đến năm 2015 mới nâng cấp thành nhãn hiệu đã đăng ký "HEYTEA" (nguồn Baidu).
Ngoài ekip chính ra thì còn có nhà sản xuất, nhà chế tác và nhà phát hành cũng lên sân khấu. Còn Phó Thời Dục với tư cách là người đầu tư thì ngồi ngay ngắn trên ở hàng đầu tiên.
Áo sơ mi bên dưới chiếc áo vest không dính hạt bụi nào, vừa nghiêm túc vừa quyến rũ. Đôi chân dài tuỳ ý vắt chéo lên nhau, thong thả ung dung.
Phó Thời Dục đang nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh, lúc anh cúi đầu, đường nét hai bên càng thêm rõ ràng, hai tròng mắt đen như mực lộ ra phần kiêu ngạo áp bức, nhưng mười ngón tay đan chéo nhau lại cho thấy sự thoải mái hiện giờ của anh.
Có một nữ diễn viên trong bộ phim ghé tai nói nhỏ với Vưu Ly: "Sếp Phó đúng là đẹp trai ngời ngời."
Vưu Ly không nói gì, không nói những chuyện khác nhưng đúng thật là không thể bắt bẻ gương mặt của Phó Thời Dục được.
Tiết mục xem phim là 12 giờ đêm, khi bắt đầu buổi họp báo thì có rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi về tuyến tình cảm của nam nữ chính trong phim.
Chu Bác Văn trả lời trước: "Mối quan hệ tình cảm của hai người là bao dung và rất yêu thương nhau, nhưng trước một quốc gia trọng đại, họ chỉ đành phải từ bỏ."
Có người lại đặt một số câu hỏi về vấn đề sau khi công chiếu, sau đó nhà sản xuất trả lời vài câu đơn giản đáp lại.
Các phóng viên chú ý nhất tất nhiên chính là vấn đề riêng tư. Tất cả micro đều đồng loạt chĩa sang Vưu Ly và Chu Bác Văn:
"Đây không phải là lần hợp tác đầu tiên của hai người, trải qua nhiều lần hợp tác như thế, bây giờ hai người có cảm giác nào sâu sắc không?"
Chu Bác Văn duỗi tay ra, làm một hành động nhường cho Vưu Ly trả lời trước.
Vưu Ly: "Đúng là tôi và thầy Chu cũng đã quen nhau lâu rồi, có lẽ vì thế mà chúng tôi vào trạng thái nhanh hơn."
Bởi vì vết sẹo trên cánh tay, Vưu Ly mặc một chiếc váy dạ hội tay dài màu xanh da trời nhạt với chiếc eo thon thả nhỏ nhắn. Mái tóc dài đen nhánh được chải chuốt cẩn thận xoã phía sau vai. Phấn mắt màu hồng càng khiến cô trở nên đoan trang hơn, trong sự tao nhã lại có vẻ thanh thoát, màu son đỏ càng tôn da, quyến rũ và gợi cảm.
Mỗi một nụ cười, mỗi một hành động đều lộ ra vẻ mê hoặc không thể cưỡng lại.
Phó Thời Dục không tiếng động dời mắt, bên tai là tiếng chụp hình liên tục và câu hỏi của phóng viên,
"Sau này hai người sẽ cùng hợp tác CP tiếp chứ?"
Vưu Ly nghịch ngợm trả lời: "Chuyện này phải xem đạo diễn Tào lần sau có định tìm tôi không nữa."
Cả trường quay đều bị cô chọc cười, Phó Thời cụp mắt xuống, ánh mắt lười biếng.
Hầu hết các diễn viên ở trường quay đều bị hỏi một lần, có một người hỏi Vưu Ly: "Bởi vì hiện tại cánh tay cô đang bị thương, vậy có cần phải tạm dừng công việc tiếp theo một khoảng thời gian không? Hiện tại sẽ có sắp xếp gì?"
Vưu Ly cầm lấy micro, khẽ giải thích: "Hiện tại vết thương đã được cắt chỉ, cũng đã gần như lành hẳn rồi, tôi sẽ dần trở lại hoạt động với các công việc tạm đình chỉ lúc trước."
Bởi vì Phó Thời Dục cũng có mặt nên tất nhiên không ai dám trực tiếp hỏi đề tài liên quan tới Duệ Tinh.
Lúc chuyển sang phần hỏi đáp của fans, đúng như dự đoán, có người hỏi về video lần trước của cô.
"Em muốn hỏi Ly Muội một chuyện," Một cô gái đeo mắt kính đứng lên, bởi vì căng thẳng mà sắc mặt đỏ ửng, nhưng biểu cảm đầy kích động: "Là về em họ của Ly Muội đó, em muốn biết cậu ấy có đẹp trai không ạ?"
"A a a a a!"
Cả trường quay đầy tiếng vỗ tay, ai nấy cũng nháo nhào lên, "Bọn em cũng muốn biết!"
*
MC giơ tay bảo mọi người yên lặng, Vưu Ly hơi bất đắc dĩ. Ánh mắt của Phó Thời Dục nhìn cô đăm đăm khiến mặt cô đỏ bừng.
Vưu Ly không nói gì, dưới cái nhìn chăm chú của cả trường quay thì khẽ gật đầu.
Mộ Dư Khanh đúng thật là đâu có thua kém.
Phó Thời Dục thả tay ra, khoé miệng không tự chủ được giương lên.
"Vậy em họ của Ly Muội có định vào giới giải trí không?"
Vưu Ly cố gắng nụ cười: "Nếu có cơ hội thì tôi sẽ hỏi giúp mọi người!"
"Có phải Chu Bác Văn anh cũng quen với em họ Ly Muội không?"
Có fan tiếp tục đứng lên hỏi.
Trong video lần trước, thái độ của Chu Bác Văn rõ ràng là có quen biết, khiến fans dưới sân khấu hâm mộ quan hệ thân thiết của Ly Muội và ảnh đế không thôi.
Chu Bác Văn dịu dàng nhìn về phía Vưu Ly, ánh mắt đầy ý cười như muốn nói: "Tôi có quen sao?"
Anh ấy gật đầu, đáp: "Ừm, trước đó tôi cũng tình cờ gặp cậu ấy, còn ăn chung một bữa nữa."
Vưu Ly: "....."
Mấy người đúng thật đã ăn chung một bữa.
Khoảng 11 giờ, MC tuyên bố kết thúc họp báo, sau đó mọi người đứng dậy.
Địa điểm xem phim là ở rạp chiếu phim bên cạnh, đoàn phim cũng đã bao mấy rạp dành cho fans xem.
Đến 12 giờ 01 phút, âm nhạc vang lên, xung quanh chỉ còn lại ánh sáng xanh nhạt phát ra từ màn hình.
Vưu Ly và Phó Thời Dục cách nhau mấy ghế, cùng ngồi hàng đầu tiên, nhà sản xuất và đạo diễn ngồi hai bên của Phó Thời Dục, thỉnh thoảng cũng trò chuyện dăm ba câu.
Trong phim, Vưu Ly và Chu Bác Văn không có cảnh diễn thân mật nào cả, thứ khiến cả rạp bồi hồi vẫn là cái ôm tạm biệt trước khi đi. Có điều khi trên màn hình chiếu tới cảnh đọc sách mà lần trước cô diễn lại qua video, thì Vưu Ly cứ cảm thấy hình như có tầm mắt nào đó từ phía bên phải cứ nhìn cô, giống như là đang nhắc nhở điều gì.
Khoảng một giờ rưỡi bộ phim kết thúc, fans và truyền thông ở rạp nối tiếp nhau rời đi.
Vưu Ly ký tên cho vài fans, lúc cô rời đi thì cũng không còn nhiều nhân viên đoàn phim ở trên sân khấu.
Cô xách váy đi vào hậu trường, nói với hai người đằng sau: "Anh Vương, anh đi lấy xe trước đi, Quả Quả em dọn đồ giúp chị đi, nhanh chóng về cho sớm."
Từ nãy tới giờ cô mệt lắm rồi.
Nhân viên ra ra vào vào trên hành lang ở hậu trường, phòng nghỉ của Vưu Ly ở bên trong, không biết có phải do người đó không mà nhân viên xung quanh thì đang bận rộn, còn cánh cửa phòng nghỉ của cô thì lại rất yên ắng.
Phó Thời Dục đang cởi nút tay áo, tuỳ ý dựa vào cạnh cửa, động tác thong thả, trên gương mặt tuấn tú là vẻ không tập trung.
Lúc anh thấy Vưu Ly thì chợt nhướn mày lên, sau đó lại dừng động tác trong tay lại.
Bộ lễ phục này quá dài, làn váy dài quét đất, bởi vì Vưu Ly muốn tránh nhân viên đang đi tới đi lui nên cô đi hơi chậm.
Nghiêm Quả Quả đã dọn đồ xong xuôi, đi ra nói với Vưu Ly: "Chị Ly, em ra cửa chờ chị nhé."
Vưu Ly gật đầu, hai hàng mày xinh đẹp khẽ cau mày: "Sếp Phó tìm tôi sao?"
Ánh đèn ấm áp vàng phản chiếu lên hai chiếc nút đã được cởi ra trên ống tay áo dưới, toả ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Phó Thời Dục ngước mắt lên nhìn cô, hai tay chầm chậm bỏ vào trong túi tiền, vẻ mặt lười biếng: "Không phải em nói muốn hỏi tôi sao?"
"Hỏi anh cái gì?"
Vưu Ly dừng lại trong giây lát, sau đó nhớ tới câu nói khi nãy ở trên sân khấu, hai hàng mày càng cau chặt lại: "Tôi nói muốn nói em họ tôi, chứ có nói hỏi anh đâu?"
Hiển nhiên Phó Thời Dục không hề ngạc nhiên với đáp án của cô, anh yên lặng một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Ồ."
Đôi mắt của Vưu Ly sáng lên, không nhịn được mà bật cười: "Sếp Phó thật sự nghiện làm em họ của tôi rồi hả?"
Phó Thời Dục đã quen với phong cách được voi đòi tiên này của cô rồi, vì vậy chỉ khẽ cụp mắt liếc cô một cái, không lên tiếng.
Nhân viên công tác đi tới đi lui xung quanh, Vưu Ly không muốn đứng đây bị người ta nhìn ngó, lúc cô định bước vào trong thì bỗng chợt dừng lại, khẽ mím môi nghiêng đầu ra hiệu cho Phó Thời Dục đang đứng ở cửa.
"Anh không thể có tí ánh mắt sao?"
Phó Thời Dục cụp mắt nhìn hai cánh tay đang xách váy của cô, chợt suy nghĩ một lúc rồi khẽ khom lưng, giơ tay giữ lấy làn váy của cô.
Vưu Ly sửng sốt, lùi về sau theo bản năng, ".....Anh làm gì đấy?"
"Không phải em bảo tôi có tí ánh mắt xách váy cho em sao?"
"...."
Vẻ mặt của Vưu Ly một câu khó nói thành lời: "Ý tôi là muốn bảo sếp Phó đứng dịch sang một chút, tôi muốn đi vào trong."
Kêu Phó Thời Dục xách váy cho cô á, cô vẫn có chút tự giác chớ.
Trên hành lang càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về hướng này, Phó Thời Dục buông tay, cằm hơi bạnh ra, vẻ mặt lạnh nhạt: "Em không thể bớt chọc tức tôi một lần được sao?"
????
Đây cũng là lỗi của cô sao?
Được rồi, anh nói sao thì là vậy.
Sau khi Vưu Ly đi vào cầm túi xách của mình thì lập tức rời đi, lúc gần đi cô còn thân thiện chào Phó Thời Dục một tiếng: "Sếp Phó, tôi đi trước nhé."
Anh vẫn giữ tư thế dựa vào cạnh cửa như ban nãy, đầu hơi cúi thấp, vài sợi tóc mái màu đen khẽ xoã xuống trán, đôi mắt bịn rịn sâu hút.
Anh nghe thấy Vưu Ly nói xong thì động tác vuốt mũi khẽ dừng lại, nghiêng mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói có hơi mệt mỏi, "Ừm, trên đường cẩn thận."
Dáng vẻ này của anh khiến Vưu Ly nhớ tới bữa tiệc sinh nhật lần trước của Giang Miên, lúc cô định quay đi thì Phó Thời Dục bỗng kéo tay cô, biểu cảm của anh như có điều gì muốn nói rồi lại thôi.
Vưu Ly cũng không còn sức suy nghĩ nhiều nữa, chỉ gật đầu rồi xoay người đi.
Bây giờ cô thật sự rất mệt.
**
Buổi công chiếu kết thúc, lịch trình tiếp theo của Vưu Ly chỉ còn lại chương trình tạp kỹ cô đã đồng ý với Quý Linh Nhi.
Tiết mục mà Quý Linh Nhi tham gia có tên là "Tổ cho người sống một mình", chủ yếu kể về hoàn cảnh sinh hoạt và trạng thái của ba nghệ sĩ trong cuộc sống đời thường.
Hai tập trước là quay ở trong nhà ba MC, bắt đầu từ tập số ba thì bổ sung thêm một điều đặc biệt, đó chính là tổ tiết mục sẽ thuê đồng thời một căn hộ ba tầng ở một khu. Quý Linh Nhi sẽ ở tầng chính giữa, Lâm Gia Diễn ở trên lầu và Ôn Trăn ở dưới lầu.
Lần này Vưu Ly nhận lời mời đến làm khách của Quý Linh Nhi, sau đó hai người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Vì để thể hiện tính chân thực của cuộc sống sinh hoạt của diễn viên, tiết mục sẽ được quay xong trong một ngày, rồi ngay sáng ngày hôm sau sẽ được cập nhật trên mạng.
Đúng như Phó Thời Dục nói, khách mời của Lâm Gia Diễn chính là Giang Miên. Còn Ôn Trăn thì mời nữ diễn viên 30 tuổi nổi tiếng trên đầu đề tin tức suốt cả năm nay với phong cách gợi cảm - Đường Thơ Thơ.
Ba cặp chỉ vừa gặp mặt nhau ở dưới, không chỉ tổ tiết mục mà ngay cả hai khách quý kia cũng rất ngạc nhiên khi biết khách mời của Quý Linh Nhi là Vưu Ly, sau đó mọi người cũng rất khiêm tốn sang chào hỏi.
Đương nhiên ngoài cô ả Giang Miên không ưa cô mấy thì lúc Lâm Gia Diễn kéo cô ta sang cũng xem như biết kiêng kị ống kính, thân thiết chào hỏi cô.
Bởi vì quay ở trong nhà nên Vưu Ly cởi áo ngoài ra, bên trong là chiếc áo mỏng màu xám, bên dưới là chiếc váy đen, khoác lên người cô càng tăng thêm vẻ thanh lịch và phóng khoáng.
Đầu tiên là giới thiệu với những khán giả đang ngồi trước ống kính, sau đó tổ tiết mục bắt đầu giao nhiệm vụ.
Nhiệm vụ nghe thì đơn giản, đã cung cấp sẵn nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn và cả thời gian nấu. Hai người chỉ cần hoàn thành hai món đồ ăn thì xem như xong, cũng không yêu cầu khắt khe là phải nấu món gì.
Sau đó, hai món ăn đã nấu xong sẽ được đạo diễn nếm thử tại chỗ, cuối cùng ai có điểm số cao hơn thì sẽ thắng.
PD cầm loa nói: "Còn một quy tắc nữa sẽ tuyên bố sau, bây giờ mọi người phải xác định thực đơn từ những nguyên liệu nấu ăn có sẵn trước mặt rồi nấu hai món ăn."
Có thể nói, đây là nhiệm vụ đơn giản nhất trong số các tập đã quay của Quý Linh Nhi.
Nhưng mà ngay lúc này, hai người đứng trước ống kính, một người quyến rũ, một người ngây thơ, hai người cứ ngồi yên tại chỗ nhìn nhau chằm chằm, không ai cử động.
Từ sau khi tuyên bố nhiệm vụ xong thì thời gian ở phim trường gần như dừng lại.
Một lát sau, VJ không nhịn nổi nữa mà chỉ vào chân máy quay ý bảo đang ghi hình, Vưu Ly và Quý Linh Nhi đồng thời quay đầu hỏi:
"Có thể bỏ cuộc được không?"
"....."
PD cầm kịch bản ngồi sau ống kính, hết sức vô tình lắc đầu: "Không được."
Vưu Ly thở dài thườn thượt, nói với Quý Linh Nhi: "Cô mời chị là sai lầm rồi, tới giúp cô lấy hạng nhất từ dưới đếm lên."
Ai mà biết được hoá ra nhiệm vụ lại là hố đen nấu ăn của cô cơ chứ.
Kinh khủng hơn chính là Quý Linh cũng rất vụng về, thật sự không biết nấu nướng tí nào.
Nguyên liệu nấu đã được đặt sẵn lên bàn gồm gà, thịt, cá, cần tây, cà tím, khoai tây, cà chua, rau và các loại thịt gì cũng có, nhưng Vưu Ly cảm thấy cô chỉ thích hợp để đứng nhìn mà thôi.
Cuối cùng, trong tiếng thở dài bất lực liên tục của mọi người trong phòng, Vưu Ly lẳng lặng nhìn sang Quý Linh Nhi,
"Nếu không cô chịu thua đi, sau khi kết thúc chị sẽ dẫn cô đi ăn một bữa thịnh soạn?"
Hai mắt Quý Linh Nhi sáng rực, "Có thể chịu thua không ạ?"
PD và FD lại lắc đầu: "Không thể."
Thôi được rồi!
Vưu Ly đứng lên, cầm khoai tây và cà chua ước lượng trên tay và nói: "Hai loại này chắc đơn giản, không bằng làm hai loại này đi."
Quý Linh Nhi cũng đứng lên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy làm một món xào khoai tây và một món trứng xào cà chua nhé ạ?"
Vưu Ly suy nghĩ, nói: "Làm canh trứng cà chua đi, rồi một món xào khoai tây nữa, một món mặn một món canh, chế độ ăn uống rất cân bằng."
Quý Linh Nhi: "Hình như cũng đúng nhỉ."
Nhân viên trong phòng rất đồng tình mà lắc đầu, may mà người nếm thử không phải là bọn họ.
Mặc dù nói là hai món ăn đơn giản nhưng với Quý Linh Nhi và Vưu Ly mà nói thì cũng phải mất khoảng 1 tiếng.
Ngay từ đầu, củ khoai tây được cắt thành hai nửa, trứng gà bỏ trong chén rồi đánh lên, dầu và nước phun khắp nơi.......
Đạo diễn không nỡ nhìn thẳng.
Cũng may cuối cùng một đĩa ớt đỏ xào khoai tây và một tô canh trứng cà chua cũng xem như ra hình ra dạng.
Có điều khoai tây đen thui không nhìn rõ rốt cuộc là ớt hay là khoai tây, cà chua thì được thái nhỏ hạt lựu, còn trứng gà thì như được trộn với nước lã, ước chừng không thể vớt lên được.
FD muốn nếm thử cũng không thể không đặt đũa xuống được.
Sau khi nếm thử hai miếng qua loa, đúng là thật sự không thể giả vờ cho hai món mỗi món 50 điểm trên tổng điểm 100 được.
PD đẩy cậu ta hỏi là mùi vị thế nào, cậu ta thắng thắn lắc đầu: "Tôi vốn không nếm ra được đó là muối hay là đường nữa!"
Vưu Ly, Quý Linh Nhi: "......"
Được rồi, bọn cô còn rưới dầu mè lên cho thơm nữa đấy.
Quý Linh Nhi nhìn chằm chằm hai món ăn nóng hổi, chớp mắt: "Nếu không chúng ta dọn đồ ăn lên nhé?"
VJ thò đầu ra từ sau camera: "Cơm hai người nấu đâu?"
Vưu Ly: "......Á, quên nấu cơm rồi."
Vẻ mặt PD cạn lời, vẫy tay: "Được rồi, nhanh chóng xem hai tổ khác làm sao rồi, sau đó sẽ thông báo quy tắc còn lại."
FD: "Hai tổ còn lại đã làm xong từ lâu rồi ạ, chỉ chờ mỗi chúng ta thôi."
Hai người vốn định ăn vài miếng, nhưng không nghĩ tới quy tắc chưa được tiết lộ lại là:
"Sau đây, mỗi tổ phải đưa hai món đồ ăn mà mình đã nấu cho hai tổ còn lại, điểm số sẽ được tính dựa vào hai món cuối cùng được đặt trước mặt."
Vì vậy, nói cách khác là bọn cô sẽ không ăn hai món này mà phải đưa lần lượt cho Lâm Gia Diễn và Ôn Trăn?
Ngược lại bọn cô nhận được món ăn từ hai đội kia?
Chuyện này......
Con mẹ nó???
Vưu Ly khó tin giơ ngón cái cho tổ tiết mục: "Mọi người.......thật sự là biết cách chơi."
Không hề ngạc nhiên, sau khi đưa hai món ăn đi thì trước mặt hai người bây giờ là dĩa "Cá chép hấp" và "Gà Cung Bảo" với màu sắc hết sức rực rỡ và trông rất ngon miệng.
Thời gian bỗng yên ắng như hồi đầu, Vưu Ly và Quý Linh Nhi liếc mắt nhìn nhau, hai người có thể nhìn được vẻ phức tạp "Một lời khó nói hết" từ ánh mắt của đối phương.
Nghĩ lại hai món bọn cô nấu còn không được xem là đồ ăn, canh không ra canh, thật sự không đành lòng để người khác nếm thử. Vưu Ly hỏi: "Mọi người có thể gọi đồ ăn giao tới đổi cho bọn họ được không?"
PD lắc đầu vô tình lần thứ ba: "Không thể."
Cuối cùng, bởi vì Lâm Gia Diễn và Ôn Trăn mỗi người chia sẻ một món của đội Quý Linh Nhi, vì thế tổng điểm đạt được cũng bị kéo xuống, không còn nghi ngờ gì khi Quý Linh Nhi và Vưu Ly giành được hạng nhất.
Kết quả này đúng là khiến ai nấy phải kinh ngạc.
Hai người không biết nấu ăn, nhắm chuẩn là đứng bét rồi mà ai ngờ lại giành được hạng nhất.
Quý Linh Nhi nhận được thẻ trợ giúp, quơ trước mặt Vưu Ly và nói: "Vưu Ly, chị đúng là phúc tinh của em, tìm chị đúng là chuẩn rồi."
Vưu Ly: "....."
Cô không nói nên lời mà cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Hai người sau đấy cũng ngại kêu người đến dọn dẹp nhà bếp, đợi khi Lâm Gia Diễn và Ôn Trăn đi tới thì Vưu Ly và Quý Linh Nhi đã quét dọn nhà bếp sạch sẽ.
Giang Miên đi theo sau Lâm Gia Diễn, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không biết nấu sao không nói sớm, hại bọn tôi vất vả hồi lâu sau lại cho bọn cô ăn hết."
Lâm Gia Diễn kéo áo cô ta lại, cười áy náy với Vưu Ly, "Ngại quá chị Vưu."
Anh ta cũng không biết Giang Miên bị lên cơn gì nữa, rõ ràng lúc trước cầu xin anh ta muốn đến tiết mục này, sao bây giờ lại dám giở giọng trước mặt Vưu Ly.
Vưu Ly khẽ liếc nhìn cô ta, ống kính vẫn còn đang quay, cô không ngốc đến nỗi thiếu não như người nào đó.
Cô cười dịu dàng: "Không sao cả, hôm nay đúng thật là lỗi của bọn tôi."
Đường Thơ Thơ với mái tóc dài lượn sóng xoã bên vai, lớp trang điểm trên mặt rất thành thục, nghe thấy câu này thì đáp: "Ôi trời, có gì đâu, vui vẻ là chính mà, thứ tự không quan trọng."
Ôn Trăn như không hề có cảm giác xa cách với Vưu Ly, cũng kinh ngạc gật đầu: "Không sao cả, cô đừng để trong lòng."
Quý Linh Nhi khá thân với hai người họ, bèn bước đến vỗ vai hai người: "Sao, khoai tây và canh trứng cà chua ăn có ngon không?"
Lâm Gia Diễn và Ôn Trăng đều ăn ý im lặng.
Giang Miên nãy giờ vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt chả mấy vui vẻ, trên lớp trang điểm kỹ càng là vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
Sau khi quay xong, Vưu Ly nhìn thời gian, mới 7 giờ cũng không tính là trễ, vì thế cô dọn đồ rồi nói với mọi người:
"Nếu tiện thì tôi mời mọi người một bữa, lần đầu gặp mặt cũng xem như làm quen luôn."
Ở phương diện này thì Vưu Ly không hề keo kiệt, huống chi đúng thật là cô nên mời người ta một bữa thịnh soạn mới đúng.
Vưu Ly đã lên tiếng, mọi người tất nhiên cũng nói "Được", sau đó ai nấy bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Chỉ có mình Giang Miên không mấy tình nguyện đứng ở phòng khách, đang ương ngạnh ra vẻ với Lâm Gia Diễn, "Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi."
Lâm Gia Diễn quen cô ta vào nửa năm trước vì một tin tức, lúc đó cô ta là người viết bài báo về vai diễn của anh ta trong bộ phim truyền hình đầu tiên. Hai người cũng không liên lạc nhiều, chỉ là cô ta nghe được gần đây Lâm Gia Diễn cần một vị khách mời tham gia chương trình và thế là bỗng dưng liên lạc với anh ta.
Vưu Ly vừa dặm phấn xong, nghe vậy thì cất son vào rồi nở nụ cười hỏi cô ta: "Cô thật sự không đi sao?"
Giang Miên không thèm quay mặt lại: "Không đi."
"Được rồi," Vưu Ly vẫy tay với Quý Linh Nhi kêu cô ấy tới. Lúc đi tới cửa thì cô ngoái đầu lại nhìn cô ta, đôi môi đỏ gợi cảm cong lên:
"Chi bằng tôi đưa cô tiền cơm của riêng mình cô để bà cô già cô tự ra ngoài ăn Ma Lạt Thang, thế nào?"