Dịch: A Ly

***

Tại phòng Nhân sự ở một công ty nọ.

"Cô là Quách Quả sao?"

"Vâng, là tôi ạ!"

Người phụ trách tuyển dụng nhân sự đọc qua hồ sơ lý lịch ở trên bàn một lần, mày lập tức nhăn thành hình chữ xuyên (川), nói với vẻ hơi không hài lòng, "Sao sơ yếu lý lịch của cô còn chưa điền hết thế?"

"Tôi điền hết rồi mà!" Quách Quả trả lời bằng vẻ mặt rất chân thành.

Người tuyển dụng nhân sự kỳ quái đọc lại sơ yếu lý lịch trên tay một lần nữa, sau đó chỉ vào dòng ở trên cùng, rốt cuộc không nhịn được mà hơi nổi nóng lên: "Lý lịch của cô chỉ có mỗi cái tên thế này thôi hả?" Làm HR bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa từng thấy cái sơ yếu lý lịch nào lại sơ sài tới mức này, cả một mặt giấy chỉ có đúng một cái tên, ngoài ra chẳng viết thêm gì, nếu không phải đối phương vẫn luôn cười rất thật thà, chắc anh ta đã không nhịn được mà quát bảo cô cút đi ngay rồi.

Quách Quả rụt rè nhìn anh ta một chút, nói hơi ấp úng: "À thì... Nếu tôi nói... tôi từng bị mất trí nhớ, nên chẳng nhớ gì về mình cả, thì anh có tin không?"

"..." Khóe miệng người tuyển dụng nhân sự giật nhẹ, mất em gái cô ấy mà mất, làm gì có ai mất trí nhớ mà đến giới tính của mình cũng quên luôn không hả?

Anh ta hít một hơi thật sâu, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Rất xin lỗi, chúng tôi thông báo tuyển dụng chức vị trợ lý Tổng Giám đốc, yêu cầu tối thiểu là phải am hiểu ba ngoại ngữ, có bằng Thạc sĩ trở lên, cũng phải có ít nhất hai năm kinh nghiệm ở vị trí tương tự. Tôi nghĩ là cô không phù hợp với chức vị này đâu, cảm ơn cô đã tới đây, tạm biệt!"

"Oh..." Nụ cười trên mặt Quách Quả lập tức tắt ngúm, cả người xám xịt đi vài độ. Rồi cô chậm rãi đứng lên, vừa xoay người định đi ra, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, bèn quay đầu nói: "Thế... Thông báo tuyển bảo vệ của các anh có còn thiếu người nữa không?"

Nhân viên tuyển dụng: "..."

***

Mười phút sau.

Quách Quả mang theo vẻ mặt mờ mịt đứng trên vỉa hè, vẫn còn đang chìm trong nghi ngờ bản thân sâu sắc. Cô không ngờ, ngay cả làm bảo vệ mà người ta cũng không cho. Sờ ba tờ năm đồng trong túi áo, trong lòng không khỏi co rút đau đớn, nếu vẫn không tìm được việc, e là ngày mai cô còn chẳng có đủ tiền đi xe đến nơi phỏng vấn ấy chứ.

Quách Quả nhìn dòng người không ngừng xuôi ngược trên đường, thở dài một tiếng, đành phải rảo bước tới cổng đồn công an quen thuộc ngay kế bên. Cô nhớ ngày xưa, thầy giáo đã từng dạy, có việc hãy tìm chú công an!

Cảnh sát nhân dân Từ Chính đã tất bật cả một ngày trời, khó khăn lắm mới có một chút thời gian nhàn rỗi để ăn mì tôm. Vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc đi vào, lập tức bị sặc vì nuốt quá nhiều mì cùng lúc, không nhịn được ho lên khùng khục.

"Anh Từ, anh không sao chứ?" Quách Quả lập tức chạy tới, nịnh nọt vỗ lưng giúp anh ta.

Từ Chính lùi lại phía sau một bước, vừa ho vừa trừng mắt với cô, nói: "Cô... Khụ khụ... Cô cô... sao cô lại quay lại đây rồi?" Cô ấy mới đi chưa tới một tiếng mà!

Từ Chính thấy hơi đau đầu. Bắt đầu từ một tháng trước, sau khi phát hiện ra cô nàng tự nói là mình bị mất trí nhớ này, cô ấy cứ như một hộ không chịu di dời, một ngày ba bữa chạy tới Sở của bọn họ, thiếu điều thường trú luôn tại đây mà thôi. Người trong Sở bị cô đeo bám tới phát sợ, nhưng cho dù bọn họ có điều tra thế nào cũng chẳng tra được một chút thông tin nào về cô ấy cả, "Chẳng phải lúc nãy cô nói là muốn đi tìm việc, phải đi phỏng vấn cơ mà?"

"Em đi rồi đấy chứ!"

"Kết quả thế nào?"

"Tạch rồi." Quách Quả lại trở nên ủ rũ.

Từ Chính sửng sốt một chút, bây giờ xin việc cũng khó thế cơ à?

Theo lý mà nói thì không phải như thế mới đúng, vừa sang năm mới, là thời điểm rất nhiều công ty tuyển dụng nhân sự mới đúng. Chỉ cần chân tay lành lặn, một công việc lương cao, vừa lòng thì thôi không nói, nhưng kiểu gì cũng có thể tìm được một công việc để sống tạm, chẳng lẽ do ánh mắt cô ấy quá cao à?

Từ Chính lại quan sát vẻ mặt ủ dột của Quách Quả lần nữa, sau đó khụ một tiếng, nghiêm trang khuyên nhủ: "Quách Quả này, giờ vẫn chưa điều tra ra được thông tin gì về cô, cũng chẳng khác nào là không có hộ khẩu. Bây giờ, việc quan trọng là phải tìm một chỗ để ổn định cuộc sống đã, tìm việc ấy mà, giờ không thích thì sau này đổi cũng được, đừng quá kén chọn."

"Em có kén chọn đâu!" Quách Quả tỏ vẻ vô tội, "Em đều thử ứng tuyển tất cả các vị trí tuyển dụng rồi, nhưng đều tạch hết."

"Sao có thể chứ." Từ Chính cảm thấy hơi khó tin, "Nói xem, công việc cô ứng tuyển gần đây nhất là gì nào?"

"Bảo vệ."

"..."

Từ Chính nghẹn lời, đúng là không kén chọn thật, chẳng qua, công việc này có phải rất không phù hợp không? Anh ta nhìn cô nàng nhỏ thó còn thấp hơn mình một cái đầu ở đối diện, "Cô có chắc là mình hợp với công việc bảo vệ này không?"

"Rất hợp mà!" Quách Quả tự tin gật đầu, lại giơ tay lên như muốn chứng minh điều gì.

Từ Chính lập tức ngắt lời, nói: "Được rồi, được rồi, cô là con gái, bắt chước người ta đi làm bảo vệ làm gì cơ chứ! Hay là cô thử nghĩ xem mình biết làm gì, thế thì mới tìm được việc." Nghĩ một chút lại nói thêm, "Cho dù là mất trí nhớ thì bản năng thân thể của cô vẫn còn đúng không. Cô nghĩ lại cho kỹ xem, có khi lại nghĩ ra được sở trường của mình đấy chứ."

Quách Quả sửng sốt, một tay chống đầu đăm chiêu suy nghĩ, lại mở miệng thăm dò: "Cái gì cũng được ư?"

"Nghề nghiệp đâu phân biệt đắt rẻ sang hèn!" Cái gì cũng được.

"Thế... xem khí đoán mệnh được không?"

"..." Con mẹ nhà cô đùa tôi chắc!

"Hay là... trừ tà trấn yêu cũng được."

"... Nhắc cô một chút, đây là đồn công an đấy!"

"Em biết chứ, đúng rồi, anh cảm thấy phân kim điểm huyệt thế nào, cái này em cũng chuyên nghiệp lắm!"

"... Quách, Quả!"

"Nếu không thì làm thuật sĩ ngũ hành cũng được!"

"Cút!"

"..."

Sao bảo không phân đắt rẻ sang hèn cơ mà?

***

Quách Quả bị Từ Chính đuổi ra khỏi đồn công an, lúc đi ra thì mặt trời đã lặn rồi, phố cũng đã lên đèn.

Cô xoa cánh tay hơi lạnh, giờ chắc mấy công ty tuyển dụng đều đóng cửa cả rồi, đành phải về phòng trọ vậy.

Tiền phòng là do Từ Chính hỗ trợ, lúc cô tỉnh lại vốn không một xu dính túi, mấy vấn đề như thân phận, bối cảnh, địa chỉ gia đình, bạn bè thân thích các kiểu, hỏi gì cũng không biết. Từ Chính thấy cô đáng thương nên tự bỏ tiền túi ra thuê phòng giúp cô, để cô tạm thời có nơi ăn chốn ở, cũng tiện cho bọn họ điều tra thân thế của cô, ngay cả tiền sinh hoạt một tháng qua cũng là nhờ anh ta giúp đỡ.

Không thể không nói, Từ Chính quả xứng đáng là đầy tớ của nhân dân. Mấy công việc mà cô nói lúc nãy hẳn cũng thật sự làm anh ta tức giận rồi, vì thế mới ngồi giáo dục tư tưởng cho cô suốt hai tiếng đồng hồ, chỉ sợ cô trượt chân đi lên con đường lừa đảo không đứng đắn. Cô đành phải khiêm tốn nhận sai, cam đoan đi cam đoan lại sẽ tuyệt đối không làm những việc lừa đảo đó, cũng viết một bản cam kết dài ba nghìn chữ, thế mới được anh ta thả về.

Quách Quả không ngờ, ở thế giới này lại khó sống như thế. Nhìn ánh mắt vừa lo lắng, vừa thương xót, lại vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của anh ta, câu "Thực ra em còn tu tiên mấy trăm năm rồi cơ" liền bị cô nuốt lại vào trong bụng, không nói nữa.

Không phải cô chém gió gì, với tu vi hiện tại của cô, đừng nói là mấy kỹ năng cơ bản của cơ bản như trừ tà trấn yêu, xem khí đoán mệnh, cho dù có một đám yêu ma cấp cao nhất cùng nhau lên, cô cũng hoàn toàn chẳng sợ. Điều cô lo lắng duy nhất chỉ là, đây không phải Tu Tiên Giới, có lẽ kỹ năng của cô không hợp với tình hình ở thế giới này.

Đúng thế, Quách Quả xuyên không tới đây, hơn nữa còn không phải lần đầu tiên xuyên không.