Đêm nay Mạnh phủ cực kỳ yên tĩnh.
Mặc dù Mạnh gia có tiền, nhưng trong phủ ít chủ nhân, phu thê Mạnh Vân cũng không phải người xa hoa, người hầu trong phủ cũng không tính là nhiều, lại thêm được Mạnh phu nhân quan tâm, sáng nay đã phát một số tiền cho người trong phủ, từ quản sự cho đến gã sai vặt, để mọi người về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Bọn hạ nhân cảm kích mà đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy người lẻ loi hiu quạnh không có chỗ để đi, Mạnh phu nhân vẻ mặt ôn hòa bảo bọn họ ra ngoài tìm thú vui để khuây khỏa.
Vì thế trong phủ chỉ còn lại hai phu thê Mạnh Vân.
Cũng không biết là Mạnh phu nhân đã dùng lý do gì, dụ Mạnh Vân cùng ra đình nghỉ mát ngoài sân uống rượu.
Mạnh Vân có chút lo lắng: "Nàng vừa mới khỏi bệnh, gió tối nay có hơi lạnh, chi bằng chúng ta về phòng đi."
Tối nay Mạnh phu nhân cố ý trang điểm chải chuốt, chì kẻ mày son vi phấn, trâm ngọc khuyên tai, cổ tay đeo vòng ngọc, cả người trông rất xinh đẹp.

Nghe lời Mạnh Vân nói, nàng mỉm cười, không nói gì chỉ, chỉ khẽ lắc đầu.
Mạnh Vân nhìn nàng, trong thoáng chốc như trở về giây phút mới gặp nhau mấy năm trước, hắn có hơi hoài niệm, trên môi bất giác lộ ra chút tươi cười thật lòng thật dạ: "Thời gian trôi nhanh thật, phong thái của Khanh Khanh vẫn như năm đó."
Mạnh phu nhân mỉm cười nói: "Năm đó Mạnh lang đã hứa với thiếp là sẽ vẽ mày cài trâm bên nhau dài lâu với thiếp, thế mà chỉ chớp mắt một cái, đã trôi qua rất nhiều năm rồi."
Mạnh Vân sửng sốt trong nháy mắt, vẽ mày cài trâm?
Hắn nói mấy lời âu yếm này với Mạnh phu nhân hồi nào?
Mạnh Vân vắt óc suy nghĩ, không nhớ ra, chỉ tưởng rằng mình đã quên.

Có điều trước nay Mạnh phu nhân chưa từng lừa gạt hắn, hắn vì mình đã quên mà cảm thấy hổ thẹn, vội vàng bưng ly rượu lên, che giấu cười nói: "Đúng vậy, cũng đã nhiều năm rồi, đến, ta uống với Khanh một ly."
Hắn và Mạnh phu nhân cụng ly, hơi ngửa đầu, sạch sẽ lưu loát uống cạn ly.
Mạnh phu nhân ánh mắt sâu kín nhìn hắn uống xong, mới giơ tay kề ly rượu bên môi, lấy tay áo che đi, hơi hơi ngửa đầu, cũng uống cạn rượu.
Mạnh Vân ngắm nghía chén rượu, thưởng thức dư vị còn lại, chưa đã thèm nói: "Ta chưa từng uống loại rượu này, nhưng mùi vị của nó không tệ."
Ly rượu nhẹ nhàng đặt lên bàn nhỏ, phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, Mạnh phu nhân nhẹ giọng nói: "Cũng chỉ là rượu bình thường thôi." Bàn tay cầm lấy trục tranh bên cạnh, đưa cho Mạnh Vân: "Thiếp mời người vẽ bức tranh, Mạnh lang lại xem này, khá bắt mắt đó."
Mạnh Vân không cầm lấy tranh cuộn, chỉ cầm lấy tay nàng, nắm tay nàng cùng nhau mở cuộn tranh ra.
Đó là cảnh tượng khuê phòng, vẽ Mạnh Vân hơi khom lưng, giúp Mạnh phu nhân vẽ mày, bàn trang điểm có một đôi ngọc trâm, một đôi hoa tai bằng ngọc, còn có bao nhiêu là nữ trang, tinh xảo lại xinh đẹp.
Mà Mạnh phu nhân đang mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng rỡ, nhìn hắn vụng về cầm một cây chì kẻ mày, chân tay luống cuống giúp nàng vẽ mày.
Họa bì yêu không hổ là là yêu kiếm sống nhờ "Vẽ", vẽ tranh sinh động như thật, Mạnh Vân chỉ nhìn thôi, cũng như lạc vào cảnh trong tranh, không biết từ khi não đã buông tay Mạnh phu nhân ra, lẩm bẩm nói "Khanh Khanh", chạm vào Mạnh phu nhân trong bức tranh.
Đầu ngón tay của hắn chạm vào tranh cuộn, đột nhiên bức tranh cuộn sáng lên, hình vẽ trước mặt như mặt nước gợn sóng dâng trào, tạo nên vòng gợn sóng, kéo cả người hắn vào trong!
Nhưng thần sắc Mạnh Vân hoảng hốt, không phát hiện cảnh tượng kỳ dị này, hắn như lữ khách không tỉnh táo, tự mình đi vào vũng bùn mà không hề hay biết, đáy mắt có chút si mê: "Khanh Khanh thật là đẹp...!Ta giúp Khanh Khanh vẽ mày nhé..."
Mạnh phu nhân khẽ buông tay, bức tranh cuộn kia cũng không rơi xuống, mà lơ lửng trước mặt hai người, nuốt chửng nửa cánh tay của Mạnh Vân.
Mạnh phu nhân nhìn Mạnh Vân dáng vẻ chuyên chú trong tranh, lại nhìn Mạnh Vân vẻ mặt hoảng hốt thất thần ngoài tranh, đáy mắt ươn ướt, giữ ánh nước mơ hồ lững lờ chút tuyệt vọng, lát sau rốt cuộc nâng tay hướng về phía bức tranh.
Thời điểm nàng sắp chạm vào bức tranh, bỗng chốc có một đường kiếm khí đâm tới, không chút lưu tình bổ tách nửa bức tranh cuộn —— Cũng tách Mạnh Vân và Mạnh phu nhân trong bức tranh thành hai.
Ánh sáng trên cuộn tranh đột nhiên tiêu tan, tất cả trở lại bình thường, vội vàng rớt xuống dưới.
Vẻ mặt Mạnh phu nhân thay đổi, lạnh giọng quát: "Ai!"
Bức tranh cuộn kia nhả nửa cánh tay của Mạnh Vân ra, Mạnh vân bị sức lực vô hình kéo thả ra, lảo đảo một cái, suýt chút nữa là đụng đầu vào trụ của đình.
Mạnh Vân tỉnh táo lại, có điều hắn còn chưa kịp mờ mịt tự hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì, thì thấy sắc mặt Mạnh phu nhân tái nhợt, son phấn cũng không che nổi vẻ tiều tụy trên mặt nàng, môi khẽ mở, phun ra một ngụm máu!
"Khanh Khanh!" Cái lảo đảo vừa rồi, làm hắn cách xa Mạnh phu nhân hai bước, thấy Mạnh phu nhân đột nhiên hộc máu uể oải nằm trên đất, Mạnh Vân không kịp nghĩ, đã lập tức đi sang ôm người lên: "Nàng làm sao vậy?"
"Nàng ta muốn giết ngươi!"
Thẩm Tri Huyền đạp gió đến, kéo một đoạn ống tay áo của Mạnh Vân, kéo hắn về phía sau, trường kiếm chỉa xuống đất, ánh mắt sáng quắc nhìn Mạnh phu nhân: "Mạnh phu nhân giết hại vô số sinh linh, trộm mấy năm thời gian này, chắc cũng thỏa mãn rồi nhỉ?"
Mạnh Vân bị y dùng sức kéo, đầu óc choáng váng, bị Yến Cẩn theo sát phía sau thoáng đỡ, sau khi hắn đứng vững mới thấy rõ bộ dạng của hai người, nhất thời lại kinh nghi: "Các ngươi vào đây bằng cách nào? Các ngươi muốn làm gì?"
Hắn thấy máu trên môi Mạnh phu nhân, trong lòng sốt ruột, Thẩm Tri Huyền cũng không quay đầu lại: "Cản hắn lại."
Yến Cẩn duỗi trường kiếm ra, dù chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng khí thế cũng khiến lòng Mạnh Vân hoảng hốt, dừng chân lại.
Vừa rồi khi bức tranh rơi xuống, vừa hay đã đánh đổ bầu rượu và bếp lò nhỏ, cái bếp lò nhỏ đó dùng để hâm rượu, than lửa đang cháy, lúc này bị đánh ngả rồi đổ ra.


Nửa bức tranh vẽ Mạnh Vân thấm rượu, chạm vào than lửa, lập tức bốc cháy.
Giữa ánh lửa dần tắt, sắc mặt Mạnh phu nhân càng thêm tái nhợt, nàng ngơ ngẩng nhìn bức tranh Mạnh Vân biến mất giữa ngọn lửa, rốt cuộc nhịn không được nữa, rơi từng giọt nước mắt, nước mắt rơi trên mặt đất, như ngọc châu vỡ vụn.
"Mất rồi, mất hết rồi..." Nàng nghẹn ngào, một tay chống lên kỷ án, gian nan cúi người đi sang, muốn chạm vào cuộn tranh kia, nhưng nàng không có sức lực, đầu ngón tay cách tranh cuộn chỉ trong gang tấc, lại vẫn không với tới, trái lại tia lửa bắn lên mu bàn tay của nàng, khiến da thịt trắng nõn bỏng rất nhiều chỗ.
Nước mắt trong suốt, nàng tuyệt vọng nhìn Mạnh Vân, khi há miệng lại là giọng hát réo rắt thê lương: "Vẽ mày cài trăm hai ân ái, hứa bên nhau...!Chàng ơi..."
Cả người nàng run rẩy: "Chớ có phụ lòng Khanh Khanh..."
Giọng nàng thê lương, Mạnh Vân bị giọng nói này của nàng làm cho phát hoảng, nhất thời lại có chút sợ, do dự một chút, mới thử đi lên phía trước một bước: "Đây là làm sao vậy?"
Mạnh phu nhân như là không nghe thấy hắn nói chuyện, hát đi hát lại làn điệu mà con họa mi hát đêm đó, giống hệt như nhau.
Tro tàn của bức tranh cuộn bị gió thổi bay khắp nơi, Mạnh phu nhân nhìn tro tàn, giọng nói thấp dần.

Có rất nhiều hình ảnh thổi qua trước mắt nàng, có mấy năm nay, còn có rất nhiều năm trước.
Rất nhiều năm về trước, khi nàng chỉ mới là một con hoa mi tu thành người, bị một cô nương trên thuyền hoa nuôi dưỡng, ngày ngày đêm đêm nghe cô nương đó hát, cũng học được hai giọng nói.
Nàng mới tu thành người, nên hiếu kỳ với rất nhiều thứ.

Có điều nàng cũng biết mình không giống với người thường, không thể tùy ý hóa hình, chỉ có thể chờ cô nương kia ra cửa thì mới có thể lặng lẽ biến thành người.
Ngày nọ thừa dịp cô nương kia đi vắng, nàng lại biến thành người.

Lông chim trên người mô phỏng theo các cô nương mình thường thấy, biến thành một cái váy xinh đẹp.
Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, cô nương kia đã ra ngoài từ sớm, đến tận lúc chạng vạng cũng chưa về, họa mi nhỏ cảm thấy nhàm chán, bèn lén lút đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ cần không phải là yêu quái có hình dáng lạ kỳ, lúc hóa thành hình người sẽ không xấu, lúc họa mi còn là chim non vẫn rất xinh đẹp, biến thành hình người thì lại càng đẹp, cả người lộ ra linh khí, ngây thơ nơi đáy mắt càng khiến người không tự chủ được sinh ra lòng thương tiếc.
Rốt cuộc là nàng vẫn sợ người, né tránh, trốn ở góc phòng nhìn tất cả, ai ngờ đụng phải một chàng công tử uống say đi tới, nàng tránh không kịp, vừa vặn đụng phải vị công tử kia.
Chàng công tử kia thấy cô nương vừa xinh đẹp lại sợ hãi lúng túng, dừng bước chân, cũng không biết là do uống nhiều rượu hay là do đột nhiên thông suốt, giật mình buột miệng thốt: "Tiên nhân mờ ảo đến, nhan sắc mềm mại xinh đẹp."
Nếu là cô nương khác, có lẽ lúc này sẽ cười thầm nói hắn bằng trắc không thông vần chân không giống, nhưng hắn lại gặp trúng họa mi nhỏ không hiểu chuyện đời, họa mi nhỏ ngây thơ mờ mịt nhìn hắn, ngoại trừ hiểu rằng đối phương khen nàng đẹp, thì mấy cái khác có nghe cũng không hiểu gì.
Khi còn bé họa mi được khen rất nhiều, nhưng đây là lần đầu được khen trong hình người.

Họa mi rất vui, lập tức có rất nhiều thiện cảm với vị công tử này, có điều rất nhanh nàng đã nhìn thấy cô nương nuôi họa mi kia lả lướt về phòng.
Trong lòng nàng hoảng hốt, bất chấp tất cả, xách váy xoay người chạy.
Hiển nhiên là vị công tử kia chưa từng thấy cô nương thuyền hoa nào nhát gan như vậy, sửng sốt một chút, thấy nàng chạy mất mới la lên: "Còn chưa thỉnh giáo quý tính của cô nương, ta tên Mạnh Vân, không biết ngày sau có ——"
Họa mi nhỏ hoàn toàn chạy mất dạng, giọng của công tử dừng lại, lúc lâu sau lại bật cười lắc đầu, men say bốc lên đầu, hắn đứng hồi lâu, rồi đi về nhà.
Từ nay về sau đủ loại sự tình, như nước chảy hành sông.
Sau khi họa mi nhỏ trở về thành chim thì vẫn luôn nhớ thương vị công tử kia, tai của nàng rất thính, ngày đó cũng nghe thấy tên của công tử, cũng nghe thấy câu "Ngày sau" của hắn, nàng nhảy nhót trong lồng chim, mỗi ngày đều đợi cô nương thuyền hoa ra cửa sớm chút, để nàng lại biến thành hình người đi tìm Mạnh Vân.
Không có ai phát hiện con họa mi đó có gì khác thường, mà Mạnh Vân cũng cho rằng nàng là cô nương thuyền hoa mới đến, hắn lưu luyến bụi hoa đã quen, đối với họa mi nhỏ, ngoài miệng cũng không cân nhắc, uống say rồi thì cái gì cũng nói được.
Mấy cô nương hắn thường thấy đều có đầy kinh nghiệm phong nguyệt, hiểu được ai thật lòng ai giả vờ, nên từ trước đến nay chưa từng để ý mấy lời đùa vui của mình, nhưng họa mi nhỏ lại không giống vậy, họa mi nhỏ đều coi mấy câu rượu vào lời ra của hắn là thật.
Loại chuyện cảm tình này, luôn đến rất đột ngột, không thể nào khống chế được.

Ngày nọ khi Mạnh Vân mỉm cười nói rằng hắn muốn thành thân, nàng mới bừng tỉnh phát hiện rằng tâm tư của mình đã thay đổi.
Tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng nhiều, họa mi nhỏ hiểu được càng nhiều, đặc biệt là nơi như thuyền hoa này, cái nên hiểu và cái không nên hiểu, nàng đều biết.

Họa mi nhỏ cẩn thận hỏi: "Có thể không thành thân không?"
Vì nàng, có thể đừng thành thân được không?

Câu sau nàng không thể nói ra, bởi vì rất nhanh Mạnh Vân đã đáp: "Thời gian đã định, gần đây bận rộn không thể ra ngoài, ta cũng không thể đến đây mỗi ngày.

Khanh Khanh à, nàng ở đây cho tốt nhé, nếu có thiếu bạc, thì cứ phái người đến Mạnh phủ tìm ta nói một tiếng."
Họa mi nhỏ mím môi, nàng nhìn thấy kiên định không được xía vào trong mắt Mạnh Vân, trong lòng biết chỉ dựa vào mình khuyên bảo, sẽ không thể nào làm Mạnh Vân hồi tâm chuyển ý.
Trước kia Mạnh Vân từng nói với nàng, muốn lấy một vị hiền thê có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Nàng thấy mỗi ngày Mạnh Vân đều lưu luyến bụi hoa, nên tưởng rằng hắn nói đùa, nhưng nào ngờ...
Nàng rầu rĩ đáp được, nhìn Mạnh Vân vội vàng rời đi, đáy mắt xẹt qua tia chần chờ.
Sau hai ngày yên lặng, rốt cuộc họa mi nhỏ cũng hạ quyết tâm, rời khỏi thuyền hoa.
Họa mi nhỏ náo loạn hồi lâu.
Từ chỗ của Mạnh Vân, nháo đến chỗ vị hôn thê của hắn, nháo đến chấn động, cuối cùng còn suýt chút nữa là không thể cứu vãn được.
Gia đình đứng đắn nào có nhìn trúng cô nương thuyền hoa, dưới áp lực, Mạnh Vân không thể không làm trò lạnh giọng trách cứ họa mi nhỏ, khiến nàng hết hy vọng.
Họa mi nhỏ nén nước mắt, nhìn Mạnh Vân rời đi mà không quay đầu lại dù chỉ một cái, nhìn Mạnh Vân thành thân, vẽ mày cài trâm cho nữ nhân khác, tim đau như cắt, cuối cùng suýt chút nữa lầm đường lạc lối.
Sở dĩ không lầm đến đường cùng, là vì vào một khắc trước khi nào chuẩn bị ra tay, người của thành Bất Tử đã đến mang nàng đi.
"Đừng lảng vảng nơi trần thế này nữa, cùng về thành Bất Tử với chúng ta đi.

Ở nơi đó, ngươi sẽ được hạnh phúc."
"Hạnh phúc ư..." Họa mi nhỏ trăm nước trước ngẩn ngơ hỏi, "Tất cả hạnh phúc bây giờ của ta, đều có liên quan đến một người, thành Bất Tử...!Thật sự sẽ có hạnh phúc của ta ở đó ư?"
"Hạnh phúc ư..." Mạnh phu nhân trăm năm sau lẩm bẩm, "Đều là giả cả...!Ta chạy từ thành Bất Tử ra đây, tìm được chàng ấy khi chuyển thế, vì để có thân phận gặp chàng ấy, mà ta không tiếc tạo nhiều tạo nghiệt như vậy..."
Trên người nàng có ấn ký của thành Bất Tử, chỉ cần nàng còn là yêu một ngày, thì thành Bất Tử vẫn có thể lần theo ấn ký đến tìm nàng.

Vì rời khỏi thành Bất Tử, nàng không tiếc vứt bỏ sinh mệnh dài lâu, để đổi lấy thời gian mấy năm, để thoát khỏi yêu thân, nàng sẵn lòng giao dịch với ma vật, ma vật kia trấn áp nguyên thân của nàng, nàng thì tìm đồ ăn cho ma vật kia.
Mấy năm nay tay nàng nhiễm không ít tội nghiệt, đếm cũng đếm không hết, rốt cuộc nàng cũng đắp nặn bản thân thành hình tượng hiền thê mà Mạnh Vân kỳ vọng nhất, rốt cuộc cũng thành thân với Mạnh Vân như ý nguyện, thành người bên gối hắn...
Nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn, vẫn không hạnh phúc.
Nàng từng hy vọng mình có thể gả cho Mạnh Vân, bây giờ nàng lại hy vọng Mạnh Vân có thể hoàn toàn thuộc về nàng.
"Vì sao lúc nào cũng đến những nơi đó...!Lúc nào chàng cũng vậy." Rốt cuộc Mạnh phu nhân cũng nắm chặt được nửa cuộn tranh còn dư lại, nữ tử trong tranh cũng bị lửa thiêu nửa cơ thể, Mạnh phu nhân siết chặt cuộn tranh, đau khổ chật vật lại tuyệt vọng, "Cùng thiếp vào tranh không tốt sao? Nơi đó chỉ có hai chúng ta, vĩnh viễn yên bình, sẽ không bao giờ tách rời..."
Dù rằng vứt bỏ yêu thân, nhưng Mạnh phu nhân vẫn có thể cảm nhận được vị cô nương Đào Hoa trên thuyền hoa kia không phải là người thường, không biết vì sao trong bức tranh nàng ta vẽ có sức mạnh, cho nên Mạnh phu nhân mới đi xin nàng ta vẽ, xin nàng ta vẽ xong, lại cộng với thứ nàng học trong thành Bất Tử, nhốt hai người trong tranh cũng không có gì khó, đáng tiếc...!Nửa đường có chướng ngại vật nhảy ra, thất bại trong gang tấc, hủy hoại tất cả.
Mạnh phu nhân phát ra tiếng la thê lương nghẹn ngào, đột nhiên nửa bức tranh cuộn phát sáng, một đoàn tia sáng rực rỡ bao phủ lên người nàng, cả người Mạnh phu nhân dần nhỏ lại, cuối cùng bị nuốt vào bức tranh.
Mạnh Vân khiếp sợ hoàn hồn, như ý thức được gì đó, rốt cuộc cũng là mấy năm phu thê, tình nghĩa không cạn, hắn tạm thời vứt bỏ sợ hãi, không màng hai người Thẩm Tri Huyền cản trở, nhào qua muốn nhặt nửa bức tranh kia.
Nhưng nửa bức tranh kia đã bốc cháy, không biết một đoàn bóng chim từ đâu bên đến, hoàn toàn hòa vào ánh lửa.
Mạnh Vân nhào qua, lửa đốt tay cũng mặc kệ, nhanh chóng nhặt nửa bức tranh kia phủi phủi, muốn dập lửa, nhưng cuộn tranh ấy vốn dính rượu, rất nhanh đã cháy không còn một mảnh gì ngoài tro tàn.

Gió thổi qua, tro tàn bị gió cuốn bay lên, giữa làn khói mơ hồ hiện lên bóng dáng của Mạnh phu nhân, còn có một con chim nhỏ, như ẩn như hiện lơ lửng giữa không trung, yên lặng nhìn hắn.
"Khanh...!Khanh Khanh?" Mạnh Vân mờ mịt duỗi tay chạm vào bóng dáng ấy, lại một làn gió thổi qua, hoàn toàn thổi tan bóng dáng ấy.
"Người đâu? Phu nhân của ta đâu?" Mạnh Vân mờ mịt một lát, đột nhiên quay đầu chất vấn.
Thẩm Tri Huyền đang định nói chuyện, thì Sương Hồi trong tay bỗng chấn động kịch liệt, sắc mặt y khẽ đổi, nhanh chóng nói với Yến Cẩn: "Đưa hắn đi đi, nếu trong phủ còn người thì cũng đưa đi hết đi."
Y nhìn về hướng sân nhỏ, vẻ mặt nghiêm trọng: "Thứ kia muốn ra ngoài."
Bản lĩnh của ma vật này thế nào, y không biết rõ, Thẩm Tri Huyền định tự mình đi xem thử, để Yến Cẩn mang người ra ngoài trước, nhưng Yến Cẩn không muốn, bị y cau mày sắp xếp một lần, mới không tình nguyện xách Mạnh Vân đang không ngừng giãy dụa rời phủ.

Thẩm Tri Huyền đề khí nhảy lên, lên xuống mấy cái đã đến trước sân nhỏ, cái ổ khóa kia đã nứt toang rơi xuống đất, hoa văn còn lại trên phù vẫn còn tác dụng, Thẩm Tri Huyền không nói hai lời liền một kiếm chém nó thành vụn.
Linh khí đang kích động bốn phía bỗng nhiên đình trệ.
Thẩm Tri Huyền một chân đá văng cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, bấm quyết che cho chính mình, sao đó liền xông vào.
Bên trong chướng khí mù mịt, xác chết khắp nơi, đa số đều là một số yêu quái nhỏ, một đám khí đen sền sệt gần như thực chất lơ lửng trên mặt đất, thay đổi thành đủ loại hình dạng, khàn giọng rống lên một tiếng, đáng sợ tột cùng.
Đại khái là Mạnh phu nhân làm giao dịch với ma vật, Thẩm Tri Huyền nhìn ma khí cuồn cuộn quanh thân nó, không dám khinh thường, cẩn thận nhìn chằm chằm nó.
Thẩm Tri Huyền suy đoán trước đó Mạnh phu tách yêu thân ra khỏi người mình, thật ra con chim họa mi kia là bản thể của nàng, nghĩ đến con họa mi nhỏ đó bò ra khỏi sân...!Hơn phẩn nửa là Mạnh phu nhân đã làm giao dịch gì đó với ma vật, nàng giúp ma vật tìm đồ ăn, ma vật giúp nàng khống chế yêu thân.
Sương Hồi hưng phấn vô cùng, kiếm linh vừa mới giật mình chấn động không lâu trước đây lại có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Tri Huyền cầm kiếm, hít sâu một hơi, cổ tay run lên, kiếm chiêu tùy theo lòng mình xuất ra, nghiêng nghiêng đâm về phía khí đen.
Kiếm khí lạnh thấu xương, dường như ma vật kia cũng nhận ra lợi hại, chợt vội vàng lui về phía sau, phát ra âm thanh nước nóng sôi ùng ục ùng ục.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Huyền thực chiến, dù trong đầu có rất nhiều ký ức, xưa nay cũng luyện kiếm cùng Yến Cẩn, nhưng rốt cuộc vẫn không giống nhau, y vốn tưởng rằng lần này mình sẽ bỡ ngỡ một lát mới thích ứng được, nhưng ai ngờ sau khi kiếm rời vỏ thì kiếm chiêu lại như nước chảy mây trôi, không cảm thấy xa lạ chút nào.
Trong lòng Thẩm Tri Huyền dâng lên tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh đoàn ma vật kia đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y.
Cũng không biết ma vật này là gì, thực lực không yếu, thậm chí còn có thể nói là rất mạnh, Thẩm Tri Huyền chịu bệnh tim quấy nhiễu đã lâu, tuy rằng cảnh giới còn đó, nhưng linh lực theo không kịp, chiến đấu với nó một hồi, vậy mà vẫn không phân cao thấp được.
Lại nói Yến Cẩn xách Mạnh Vân ra khỏi phủ, sợ y tự tiện xông vào bỏ mạng và lo lắng y ầm ĩ kinh động người khác, chỉ có thể nhanh chóng xách Mạnh Vân tới thuyền hoa ném cho họa bì yêu, rồi chạy như bay trở về.
Trước khi vào phủ, hắn còn khởi động trận pháp thiết lập trước đó xung quanh Mạnh phủ, khiến người khác không thể tùy ý ra vào Mạnh phủ.
Một lần trì hoãn này, qua tận một khắc.

Yến Cẩn theo cảm ứng của khế ước, khi tìm được Thẩm Tri Huyền, một người một ma vật đánh đến say sưa, hắn không nói hai lời, rút kiếm gia nhập trận chiến.
Vốn dĩ hai người cùng là một môn, lại tâm ý tương thông, liên thủ đối địch gần như không cần suy nghĩ, mũi kiếm của Thẩm Tri Huyền run lên, Yến cẩn liền biết y muốn ra chiêu gì, không chút do dự ra kiếm chặt đứt sơ hở có khả năng là đường lui của ma vật.
Ma vật bị hai người liên thủ đánh như vậy, nhất thời có chút chịu không nổi.

Hai ngày này ánh trăng yếu linh khí loãng, dựa theo lệ cũ, con họa mi nhỏ kia nên đến đây giúp nó tìm đồ ăn, nhưng bây giờ không biết tiểu yêu kia đã đi đâu, ngược lại lại có hai oắt con hung dữ đến đây, gián đoạn nó bồi bổ.
Nó tức giận trong lòng, lòng biết trọng thương trên người mình chưa lành, nếu đánh tiếp sợ là sẽ chịu thiệt.

Nó khàn giọng gào rú một tiếng, khí đen đột nhiên biến lớn, khí kình vô hình hút hết hài cốt xung quanh.
Thật ra trong hài cốt còn có một ít linh khí, chỉ là trước đó nó ghét ăn mấy thứ cộm răng, lúc này không còn cách nào khác, mới không thể không nhai nuốt chúng, ép lấy linh khí còn lại.
Thẩm Tri Huyền phát hiện có gì đó không ổn, quát một tiếng chói tai: "Mau lui lại!" Nhưng đã muộn, ma vật răng rắc gặm hài cốt xuống bụng đột nhiên bộc phát sức mạnh cực lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía hai người!
Khí thế quá đủ, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Tri Huyền liền biết hai người bọn họ không thể nào toàn thân lui xuống —— Đây là cái thứ gì thế! Sao lại mạnh như vậy!
Yến Cẩn bên cạnh y, nếu Thẩm Tri Huyền lui ra sau, ma vật kia liền sẽ làm Yến Cẩn bị thương.
Thẩm Tri Huyền cắn răng một cái, đem linh lực tụ trên thân kiếm, lạnh giọng bảo Yến Cẩn lui ra sau, còn mình thì chuẩn bị đánh chính diện với nó, nhưng giữa đất đèn và ánh lửa, Yến Cẩn không chỉ không nghe lời y, mà còn tiến lên một bước, trường kiếm chém ra, mang theo khí thế kiên quyết lạnh thấu xương, dẫn đầu cản ma vật kia!
Hai luồng sức lực hùng mạnh chạm vào nhau, cả sân tức khắc như chịu nghiền áp, gạch tường lần lượt vỡ vụn, sân tường bốn phía đều bị san bằng thành đất phẳng, uy thế còn lại lan ra cỏ hoa cây cối bên ngoài, mấy cây Hòe nhổ tận gốc ngã rầm xuống đất, lộ ra vô số xương trắng lạnh lẽo ở dưới.
Yến Cẩn bị ép lui về sau một bước, chỉ bằng một mình hắn thì không thể nào chống cự với trạng thái bùng nổ của ma vật.

Một tay Thẩm Tri Huyền để sau lưng hắn, truyền linh lực qua.
Linh lực vừa truyền vào cơ thể Yến Cẩn, Thẩm Tri Huyền liền cảm nhận được trạng thái của Yến cẩn không được tốt lắm, khí huyết cuồn cuộn, kinh mạch đi ngược chiều, nghiễm nhiên là bị thương nặng.

Trong lòng y căng thẳng, trường kiếm vẽ ra nửa vòng tròn, cùng Yến Cẩn, đánh ma vật kia nặng nề lùi về sau một bước.
Vừa rồi ma vật kia cưỡng ép thăng cấp bản thân, thời gian liên tục rất ngắn, tuy nói là làm Yến Cẩn bị thương, nhưng chính nó cũng không chiếm được gì tốt, mấy năm nay điên cuồng bồi bổ khó khăn lắm mới nuôi được chút khí đen đã bị Yến Cẩn một kiếm chém cho không còn một nửa, uổng phí tất cả công sức mấy năm nay.
Nó tức giận vô cùng, nhưng lại không dám kéo dài, thừa dịp hai người không chú ý, nhanh chóng trốn vào trong đất, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, chỉ còn lại tiếng rống căm giận không cam lòng trong lòng đất: "Oắt con vô tri! Làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Giọng nói khàn khàn đứt quãng, rất khó nghe.
Quả thật là Thẩm Tri Huyền bị nó chọc tức giận đến bật cười, e là con ma vật này là chuột Túi Má rồi, thích đào đất làm hang thế cơ mà!
Nhưng Yến Cẩn bị thương, y cũng không yên tâm bỏ Yến Cẩn ở đây rồi đuổi theo nó, chỉ có thể tạm thời áp ý nghĩ xuống, bấm quyết lập lá chắn, đỡ Yến Cẩn ngồi xuống tại chỗ, lập tức giúp hắn điều tức linh lực hỗn loạn trong cơ thể.
Yến Cẩn bị thương không nhẹ, điều tức hồi lâu, mới thở dốc một tiếng, ho ra một ngụm máu, thở phào một cái, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hắn ngồi dựa vào Thẩm Tri Huyền, vẻ mặt mỏi mệt, khó giấu được dáng vẻ yếu ớt.

Thẩm Tri Huyền còn tưởng nên truyền độ chút linh lực cho hắn, nhưng bị hắn từ chối, khàn khàn nói: "Ta không sao.

Tuế Kiến không sao chứ?"
Tuy rằng Thẩm Tri Huyền tạm thời được nửa phiến vảy giao bảo vệ tâm mạch, nhưng rốt cuộc vẫn còn thầm lo lắng, ngược lại Yến Cẩn càng lo lắng trận đánh nhau vừa rồi, có thể khiến bệnh tim của Thẩm Tri Huyền phát tác hay không.

Đáy lòng Thẩm Tri Huyền có luồng nhiệt nóng hổi chảy qua, cười cười với hắn, đáy mặt hiện lên dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Ta không sao." Y nửa ôm Yến Cẩn một hồi, đỡ hắn đứng dậy: "Nơi này hỗn loạn, vẫn còn ma khí, không hợp để chữa thương, chúng ta về thuyền hoa trước thôi."
Trận pháp ngoài Mạnh phủ còn đó, chỉ có một sơ hở nho nhỏ, đại khái là vừa rồi lúc ma vật kia chạy trốn đã phá hư một chỗ.

Thẩm Tri Huyền thuận tay sửa lại, phòng cho ma khí còn lại bay ra ngoài, rồi chậm rãi đi về phía thuyền hoa.
Trong thuyền hoa, họa bì yêu đang đối phó với Mạnh Vân hoàn toàn suy sụp, thấy hai người trở về nàng ta cũng không rảnh bận tâm, chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt bảo hai người đi mau.
Hai người lén lút tránh Mạnh Vân, tìm phòng trống đi vào.
.....
Ma vật kia chạy thoát rồi cũng không quay lại, Dương Châu cứ thế bình yên hai ngày.
Đại khái là rốt cuộc Mạnh Vân cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, khí chất cả người thay đổi lớn, suy sụp không ít, râu ria xồm xoàm.
Mạnh phu của hắn đã không thể nào vào cũng không thể nào ở được nữa, cũng may là hắn còn chỗ ở khác, họa bì yêu khuyên hắn bố trí nhà mới lần nữa, sắp xếp chúng hạ nhân, cố gắng giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống con số nhỏ nhất.
Yến Cẩn đóng cửa chữa thương, Thẩm Tri Huyền một mình đi xử lý rất nhiều việc kế tiếp của Mạnh phủ.
Vài cây Hòe trong sân đều đã ngã đổ hết, khô héo chỉ trong một đêm, lá khô đầy đất, rễ cây tàn lụi, Thẩm Tri Huyền thấy cái hố sâu dưới rễ cây, đều là hài cốt của yêu quái, lẫn lộn trong đó là phù gỗ sứt mẻ, thở dài.
Cây Hòe là cây quỷ, âm khí rất nặng, là cây gọi quỷ đậu hồn, dùng cây Hòe để dẫn linh, làm ít được nhiều.
Nếu nói con chim họa mi kia, cũng coi như là yêu đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nàng vì ham muốn cá nhân, mà giết hại vô số sinh linh, bây giờ rơi vào kết cục thân chết hồn tiêu, cũng không tính là quá đáng.
Bởi vì chết oan, lại bị ma vật trấn áp hồi lâu, những bộ xương đó ít nhiều đều có ám khí bám vào, Thẩm Tri Huyền sợ để lại sẽ sinh ra hậu hoạn, nên lấy một ngọn lửa thiêu sạch chúng nó, giúp chúng niệm khúc An Hồn Vãn Sinh, sau đó tiêu diệt hết đám ma khí kia, trước sau bận việc hết năm sáu ngày, mới coi như kết thúc.
Ngày rời khỏi thuyền hoa là ngày đầy mây, ban ngày thuyền hoa không mở cửa, các cô nương và thiếu niên khác tự mình nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có họa bì yêu là ê ê a a hát một giai điệu nào đó.
Dưới đài không có ai nghe.
Thẩm Tri Huyền dừng chân nghe nàng ta hát.
"...! Tiếng trống lớn chưa dứt, quấy nhiễu người trong giấc lành.

Tháo trang sức hỏi gương đồng, một hồi ca ngâm ngân nga, hạ màn người người phân tán, có ai yêu dung nhan thật của ta..."
Họa bì yêu lại thay thành một gương mặt diễm lệ, cầm ống tay áo thật dài, tay niết lan hoa, hát đến mê say.

Họa bì yêu không muốn đi thành Bất Tử, nàng nói đối với nơi hư vô mờ mịt làm người ta sa vào hư ảo, nàng ta càng tình nguyện ở lại nơi trần thế sinh động này hơn.
Cho dù có ngày sẽ chết, cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.
Thẩm Tri Huyền không quấy rầy nàng ta, dừng chân nghe nàng ta hát một hồi, rồi lặng yên không tiếng động nắm tay Yến Cẩn cùng nhau rời đi.
.....!
Rời khỏi Dương Châu, hai người không vội vã đi tìm thành Bất Tử.
Trải qua chuyện Mạnh phủ, Thẩm Tri Huyền bỗng phát hiện ra một vấn đề, bề ngoài thì nói là Yến Cẩn đi lịch luyện, nhưng trên thực tế, một đường này chưa gặp cái gì gọi là trắc trở thăng trầm
Tuy rằng ngày nào Yến Cẩn cũng chăm chỉ tu luyện, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ —— Kinh nghiệm thực chiến quá ít, nếu thật sự phải đối chiến với người, sợ là sẽ ăn không ít thiệt.
Thẩm Tri Huyền dứt khoác giải quyết: "Thành Bất Tử không vội, tìm mấy chỗ bí cảnh vào trước đi." Nghe ý tứ của họa bì yêu và chim họa mi, thành Bất Tử này cũng không phải là nơi đơn giản gì, bọn họ vẫn là nên nâng cao thực lực của bản thân trước đi.
Tu tiên ở thế giới này chia làm mười ba cảnh giới, trước khi Thẩm Tri Huyền mắc bệnh tim đã đạt tới bậc thứ mười [2], có thể nói là thiên tài, chỉ là sau đó không thể nào vận chuyển linh lực được, cũng không thể nào tu luyện tiến thêm bước nữa.
[2] Chỗ này là thập giai (bậc mười), sau này các cảnh giới như nhất giai nhị giai gì gì đó tui sẽ edit thành bậc một bậc hai nhé! Nếu các cô thấy có chỗ nào tui edit sai thì nhớ hú tui với nha (OvO)
Mà đúng là Yến Cẩn cũng không kém chút nào, đoạn thời gian trước vừa thăng lên bậc một, lúc này chỉ thấp hơn Thẩm Tri Huyền một bậc, tràn đầy linh lực thuần khiết, chỉ chờ thực chiến đến để tôi luyện.
Bí cảnh giấu giao nhân thượng cổ như trước đó khó tìm, ngược lại có rất nhiều các bí cảnh nhỏ, hai người liên tục đi mấy cái, Thẩm Tri Huyền có cảnh giới mà linh lực không đủ, liền hấp thu linh khí tinh túy, còn Yến Cẩn đi cùng thì đánh nhau với bọn yêu thú, tiến bộ nhanh chóng trong thực chiến.
Hoàn cảnh trong bí cảnh rất gian khổ, cũng may hai người không phải không thể chịu khổ, cứ tu luyện như vậy nửa năm, tu vi của hai người đều tăng vọt như nhau.
Vất vả lắm mới ra khỏi một bí cảnh, Thẩm Tri Huyền nhìn trái nhìn phải thấy không có người ngoài, không quá thanh lịch duỗi eo, mỉm cười nói: "Cuối cùng cũng ra, tích cốc hoài, làm thèm ăn muốn chết.

Lát nữa tìm đại thành trấn nào đấy rồi đi ăn một bữa đi..."
Đáy mắt Yến Cẩn mang ý cười, ừ một tiếng, bắt đầu xác định phương hướng.
Khi bọn họ ra khỏi bí cảnh, đã đặt chân đến một nơi hẻo lánh, phải vòng tận hai lần mới đi đúng đường.
Nhưng ai ngờ hai người còn chưa đi được một khắc, đột nhiên hai bên rừng nhảy ra sáu bảy chàng thiếu niên, xẹt xẹt xẹt rút kiếm, vây quanh hai người.
Thẩm Tri Huyền vẻ mặt tế nhị nhìn bọn họ, nhìn tư thế của bọn họ, dường như ngay sau đó sẽ nói ra lời thoại cướp bóc kinh điển.
Hai người dừng chân bất động, chàng thiếu niên cầm đầu dẫn đầu nổi lên: "Cuồng đồ to gan! Hại người vô số! Hôm nay bọn ta phải thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!"
Mũi kiếm run lên, tấn công về phía hai người..