Ông không rời đi, cũng không lại gần mà chỉ đứng đó nhìn cô ta. Một đôi mắt không hề bị đục đi
bởi tuổi già mà ngược lại còn sáng ngời, trực tiếp nhì3n xuyên qua cô ta.


Gần như trong phút chốc, trái tim của Chung Tri Vãn như ngừng đập, sau lưng cô ta đổ một lớp
mồ hôi lạnh, trên trán cũng 1lấm tấm mồ hôi.


Trong lòng Chung Tri Vãn mọi thứ như đang đảo lộn, ngoài mặt cũng rất mất bình tĩnh, sắc mặt
trắng bệnh như giấy. Cô ta khẽ 9nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt như cười như khóc, giọng nói
cũng rất khó khăn: “Ông… nội.”


Ông cụ Chung vẫn cứ bình tĩnh như cũ, ông chắp 3tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Vãn Vãn, theo
ông qua đây.”


Nói rồi ông lên tầng trước.


Chung Tri Vãn không dám làm trái ý, cô ta siết8 ngón tay, nhanh chóng đi theo.


Trên mặt nóng bừng, đầu óc hơi hoang mang.


Ông cụ Chung trở về từ công ty lúc nào?


Ông cụ nghe được bao nhiêu? Chung Tri Vãn lại lên liếc nhìn ông cụ Chung một cái, thầy sắc mặt
ông bình tĩnh, trái tim đang treo lên của cô ta cũng từ từ được thả lỏng. Ông nội cô ta rất nóng
tính. Nếu ông cụ thực sự nghe thấy những gì cô ta nói, sao ông cụ có thể nhẫn nhịn được? Song
vừa vào đến tầng gác trên cùng, Chung Tri Vãn liền nghe thấy hai chữ.


“Quỳ xuống.”


Rất lạnh, không hề có bất kỳ sự ấm áp nào.


Sắc mặt Chung Tri Vãn càng trắng hơn, chân không theo sự điều khiển mà quỳ sụp xuống.


Quả nhiên ông cụ Chung nghe thấy cả rồi! Ông cụ Chung lại nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn phía
trước.”


Chung Tri Vãn dè dặt ngẩng đầu, thân mình cô ta run lẩy bẩy.


Ông cụ Chung lại không nhìn cô ta mà chỉ vào bức ảnh trước mặt: “Nhìn ảnh của bà nội cháu.


Cháu có dám lặp lại những lời cháu vừa nói ban nãy không?”


“Cháu có dám nói hết toàn bộ những chuyện cháu làm trong khoảng thời gian vừa rồi cho bà
cháu nghe không?”


Môi Chung Tri Vãn run rẩy, nói không nên lời: “Ông nội…” Bà cụ Chung mất từ rất nhiều năm
về trước.


Ông cụ Chung phải bận bịu việc công ty, bố mẹ cô ta cũng có chuyện của riêng mình.


Thế nên trước năm sáu tuổi, cô ta sống với bà cụ Chung.


Bà cụ Chung rất tốt với cô ta, cô ta đòi gì bà cụ cũng cho,
“Chung Trị Vãn, lần trước cháu nói thế nào?” Nhìn bộ dạng co rúm lại của Chung Trị Vãn, cuối
cùng ông cụ Chung cũng nổi giận: “Sau đó cháu hối lỗi với ông, nói là chỉ vì chút đố kỵ nho nhỏ,
nhất thời mụ mị đầu óc, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”


“Nhưng giờ thì sao? Cháu ngấm ngầm nói xấu Tử Khâm với người ngoài, mà lại toàn những lời
nói từ một phía!”


“Cháu có xứng với những gì ông và bà đã dạy cháu không?”


Chung Tri Vãn lại run lên, không dám ngẩng đầu.


Vì biết Mục Thẩm Châu sẽ không quan tâm đến những chuyện khác, càng không vì Doanh Tử
Khâm mà đi hỏi thăm nên cô ta mới yên tâm nói những lời đó ra.


Những người khác lại khác.


Ông cụ Chung biết đầu đuôi sự việc, vừa nghe đã biết cô ta cố ý nói vậy.


Cô ta luôn ngụy trang rất tốt nhưng lần này lại bị bắt ngay tại trận.


Ông cụ Chung hễ nhớ lại mấy lời ông vừa nghe thấy là ông lại tức đến đau phổi. Ông càng cảu
hơn: “Bình thường cháu ở trường, có phải cháu luôn đặt điều về Tử Khâm như vậy không?”


Chung Tri Vãn khóc lóc, gào lên: “Không ạ!”


Trường học?


Gần như cả trường cấp ba đều hướng về Doanh Tử Khâm, còn gọi cái gì mà Doanh thần.


Cô ta chỉ cảm thấy nực cười. Nhìn xem, dễ dàng biết bao.


Chỉ dựa vào khuôn mặt, một lần đứng đầu kỳ thi giữa kỳ liền lấy được lòng của tất cả mọi người.


Bao gồm cả ông cụ Chung, cũng bao gồm tất cả thầy cô giáo. “Ông, tại sao ông luôn bênh nó
vậy?” Nước mắt Chung Tri Vãn không ngừng rơi, tiếng khóc càng lớn hơn: “Chẳng lẽ nó quan
trọng hơn cháu ư?”


“Chung Tri Vãn, thì ra cháu nghĩ như vậy.” Ông cụ Chung vô cùng thất vọng: “Cháu đặt tay lên
ngực mình, tự hỏi xem, cháu có thiếu thốn thứ gì không? Mười mấy năm nay, người ông thương
yêu nhất là ai?”


Chung Tri Vãn cắn chặt môi.


Đúng, trước đây ông cụ Chung luôn đứng về phía cô ta.


Nhưng cuối năm ngoái, sau khi gặp Doanh Tử Khâm, cô ta không phải là đứa cháu duy nhất
được ông yêu thương nữa rồi.


Lúc ấy ông cụ Chung mới trở về, không tìm cô ta mà vội vàng báo Chung Mạn Hoa đưa Doanh
Tử Khâm trở về.


Cô ta biết Doanh Tử Khâm nhiều lần bị ép hiến máu cho Doanh Lộ Vi, nhưng cô ta không nói
cho ông cụ Chung biết.


Sau này cô ta thấy ông cụ Chung đối xử tốt với Doanh Tử Khâm như vậy, đã vượt qua cô ta
khiến cô ta càng không thể chịu đựng được.


“Chung Tri Vãn, một ngày một đêm, cháu quỳ ở đây cho ông. Ông cụ Chung đã triệt để nhìn rõ
bộ mặt thật của Chung Tri Văn: “Cháu phải cảm thấy may mắn vì cháu là con gái. Nếu cháu là
con trai, giờ ông đã bắt cháu chịu gia pháp rồi.”


Ai trong nhà họ Chung làm sai cũng đều bị xử lý theo gia pháp.


Ông cụ Chung rời khỏi căn gác, khóa cửa lại. Quản gia nhà họ Chung cũng có mặt trước đó, lúc
này mới đi qua: “Lão gia tử, trước khi tiểu thư Tử Khâm trở về, Đại tiểu thư điểm nào cũng tốt,
sao bây giờ.”


“Là tôi suy xét không chu đáo.” Ông cụ Chung mệt mỏi nói: “Những năm quan trọng trong quá
trình hình thành tính cách, tôi đã để mẹ con bé nuôi dạy con bé một mình.”


Chung phu nhân cũng là người quen với việc ngụy trang.


Hơn ba năm bà ta vào nhà họ Chung mới lộ ra sơ hở trước mặt ông cụ Chung.


Nhưng lúc đó bà ta đã sinh Chung Tri Vãn, cũng không gây ra chuyện táng tận lương tâm gì,
cũng không thể bắt bà ta rời khỏi nhà họ Chung được.


“Nhìn Vãn Vãn..” Ông cụ Chung thở dài: “Tôi sợ con bé làm ra chuyện gì khiến con bé hối hận cả


đời, đến lúc ấy, chẳng ai có thể cứu nổi con bé cả.”


Lúc Doanh Tử Khâm xuống sân bay, bên này đã là sáu giờ tối.


Sân bay cách thị trấn nhỏ Norton mấy chục km, vì thế mà cô bắt xe đi.


Doanh Tử Khâm biết, ngay từ khi cô xuống sân bay, đã có không ít người theo dõi cô.


Nói là theo dõi cô thì cũng không đúng, phải nói là theo dõi rất nhiều người. Dù sao cô cũng
đăng trên diễn đàn NOK là cô sẽ tự đến Đại học Norton để lấy.


Vậy thì trước khi cô vào Đại học Norton, cả đoạn đường này đều sẽ bị theo dõi.


Xác thực có rất nhiều người đang tìm cô, có người thực sự sống được rất lâu, cũng có vài người là
gia tộc đời đời truyền lại.


Là cái kiểu ông trăn trối với cháu di nguyện bắt buộc phải giết chết cô. Doanh Tử Khâm nghiêng
đầu, nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ phản chiếu qua cửa sổ xe, luôn cảm thấy hơi không hài
lòng.


Trên đường đi từ sân bay, cô đã thay đổi ba lớp cải trang.


Tuy có năng lực thần toán nhưng trước khi khôi phục, không phải ai cô cũng tính ra được.


Người muốn mạng của cô, chẳng ai là người bình thường cả.


Điện thoại rung lên, Doanh Tử Khâm liếc nhìn số máy.


Là số máy ẩn.


Có điều gọi vào số của cô, ẩn cũng vô dụng,


Là phó hiệu trưởng Đại học Norton gọi đến.


Cả Đại học Norton, ngoài hiệu trưởng ra, cũng chỉ có phó hiệu trưởng là sống đến bây giờ. Ông
ấy cũng được thuật luyện kim cải tạo cơ thể, năng lực phân chia tế bào mạnh hơn rất nhiều so với
người bình thường nên có được hơn 300 năm.


Đại học Norton chính thức thành lập năm 1954, trước đây họ cũng từng làm việc chung với nhau.


“Alô, ngài đến đâu rồi?” Phó hiệu trưởng cố nén sự kích động: “Tôi đã đi tàu điện ngầm đến đón
ngài.”


“Sắp rồi.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Nhắc nhở một chút, chúng ta bị nghe lén.” Cuộc trò
chuyện đến đây là kết thúc.


Phó hiệu trưởng đang ngồi trên tàu điện ngầm đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh giáo sư đang
ngồi đối diện: “Tra xem có phải có kẻ xâm nhập vào điện thoại của ta không?”


Không thể thể được.


Nếu có, điện thoại của ông không thể không nhắc nhở.


Ngón tay giáo sư gõ như bay trên bàn phím, sau đó sắc mặt ông cũng thay đổi: “Phó hiệu trưởng,
quả thực có kẻ xâm nhập vào điện thoại của ngài. Tuy nhiên, do nó có lại lịch bất minh nên tôi
không thể định vị được nó. Có điều…”


Sắc mặt ông hơi kỳ lạ: “Hắn không thể xâm nhập thành công, đã bị chặn lại rồi.”


Phó hiệu trưởng ngẩn người.


Một hồi lâu sau, ông mới hoàn hồn, hiểu được là ai làm.


Trong hơn 200 năm vị đại lão này biến mất, Trái đất cũng từ thời đại công nghiệp bước sang thời
đại khoa học, kỹ thuật.


Bọn họ học ngành khoa học mới rất lâu, sau đó kết hợp thuật luyện kim, thế nên khoa học kỹ
thuật của Đại học Norton dẫn đầu thế giới bên ngoài.


Lão đại của Liên minh hacker ẩn danh vừa xâm nhập vào là họ đã phát hiện ra ngay.


Không ngờ… trình độ vận dụng khoa học kỹ thuật cao này vẫn vượt xa.


Là người trong cùng một thế kỷ, tại sao họ lại gà đến vậy?


Phó hiệu trưởng mặt mày xám xịt: “Ôi, lại sắp bị mắng rồi.”


Bảy giờ, thị trấn nhỏ Norton đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.


Hạ Tuần cũng đến nơi. Anh ta dẫn ba học sinh vào một cái bốt điện thoại rất lớn.


Trong bốt điện thoại có một chiếc điện thoại nhưng không dùng để gọi.


Hạ Tuần cầm tấm thẻ thông hành cuối cùng của mình ra quệt ở khu cảm ứng. Ầm một tiếng, mặt
đất dưới chân đột nhiên hạ xuống.


Bốt điện thoại hệt như cái thang máy, di chuyển xuống phía dưới. Ba học sinh vừa ngạc nhiên,
vừa tò mò: “Thầy Hạ, đây là đường dẫn đến Đại học Norton sao?” “Ừm lát nữa còn phải đi tàu
điện ngầm nữa.” Hạ Tuần nhìn thời gian: “Thời gian khởi hành là 7 giờ 30, đến nơi là 7 giờ 50, lỡ
chuyến tàu này thì chúng ta không thể vào được nữa.”


Ba học sinh đều hiểu.


Chẳng trách người ngoài đều không biết Đại học Norton ở đâu. Ai có thể ngờ được ở đây lại có
lối vào được ngụy trang thành bốt điện thoại chứ?


Rất nhanh sau đó họ đã xuống dưới lòng đất. Nơi này không khác gì so với trạm tàu. Trước mặt


là đường ray, bên trên còn có tên nhà ga.


Mười lăm phút sau, từ xa xa có tiếng động truyền đến, tàu điện ngầm đã đến rồi.


Hạ Tuần hơi ngẩn người.


Thời gian của Đại học Norton vô cùng nghiêm ngặt, sao lần này tàu điện lại đến trước năm phút?


Anh ta rất nghi ngờ mà đi qua đó nhưng lại bị người phục vụ ngăn lại: “Học viên Hạ đúng
không? Chuyến tàu này là phó hiệu trưởng chuyên môn đến đón người, chuyến tàu của học viên
các bạn lát nữa mới


đến.”


“Không… không sao.” Hạ Tuần hơi bối rối, lại quay về.


Nhưng trong lòng anh ta đang dâng trào sóng to gió lớn,


Nhân vật thế nào mà phó hiệu trưởng phải đích thân đến đón?


Anh ta ở Đại học Norton bao nhiêu năm nay, chưa từng nhìn thấy phó hiệu trưởng.


Học sinh bên cạnh đột nhiên nắm lấy áo của Hạ Tuần, giọng nói hơi run: “Thầy Hạ, thầy nhìn xem, kia có phải là…là chị gái của Ôn Thính Lan không?”


Hạ Tuần nhíu mày nhìn sang.