Doanh Tử Khâm thu tay lại, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt quái dị của người xung quanh, xắn tay áo lên đi tiếp.




Thành phố Hồ là thành phố quốc tế lớn thứ hai của nước Hoa, kinh tế và khoa học ở thành phố đều phát triển đến chóng mặt nhưng cũng cực kỳ hỗn loạn, có không ít nơi giao thoa giữa trắng và đen, lại càng nhiều những bang phái xã hội đen, họ quen với chuyện này rồi.





“Thấy thiếu, cậu nhìn thấy không?” Một hồi lâu sau Nhiếp Triều mới hoàn hồn. Anh ta véo đùi của mình, “shh” một tiếng: “Tôi nhớ rất rõ mấy hôm trước em gái này mới vào viện, cô ta có thể một mình hạ năm tên?”





“Ừ, thấy rồi.” Phó Quân Thâm nhét một tay vào túi, nhìn theo bóng lưng của cô gái: “Có điều tôi không thể đoán được loại võ cô ấy dùng là gì, hơi giống muay Thái nhưng lại có phần tương tự với Judo.”


Nhiếp Triều ngẩn người: “Sao cậu lại nói vậy?”


“Mỗi đòn đánh của cô ấy đều rất khéo léo.” Phó Quân Thâm thấp giọng cười: “Nếu cô ấy dùng thêm chút lực thì năm người kia sẽ không đơn giản chỉ ngã rạp xuống đất thôi đâu.” Nhiếp Triều nghe mà toát mồ hôi lạnh: “Không thể nào? Chẳng lẽ em gái này biết cổ võ?”


Cổ võ giá sử dụng cách rèn luyện của người xưa kết hợp với khoa học ngày nay, những người này mạnh hơn người biết Karate như anh ta không biết bao nhiêu lần.


Nước Hoa có cổ võ giả, chỉ có điều là không nhiều. Một vài gia tộc cổ võ cũng dần dần mai một trong thế kỷ 21 này, đến đám nhà giàu của đế đô cùng đang tìm cổ võ giả thực thụ chứ đừng nói đến thành phố Hồ. Nếu gia tộc nào có thể mời được một người luyện cổ võ về tọa trấn thì sẽ có năng lực phân cao thấp với đám tài phiệt lâu đời của Châu Âu kia. Nếu cô con gái nuôi của nhà họ Doanh biết cổ võ thì liệu nhà họ Doanh có coi cô là kho máu di động nữa không? Cả nhà cung phụng còn chẳng kịp nữa là.


“Có võ ư…” Mắt Phó Quân Thâm hơi liếc sang một phía, bỗng cứng đờ.


Cô gái đang đi đằng trước đột nhiên chuyển hướng, lại còn đi về phía họ nữa chứ.


Phó Quân Thâm híp mắt lại, hơi nghiêng người.


Đèn đuốc bên đường sáng trưng rọi xuống cặp mắt hoa đào của anh, mạ lên đó một dải đỏ ửng, nhuốm thêm màu sắc dịu dàng.


Rất hiếm người có thể chống cự được cái nhìn chăm chú của anh.


Khi cô tiến lại gần, Phó Quân Thâm có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh dưới lớp da trắng bóc của cô, yếu ớt đến nỗi khiến người nhìn phải chấn động, lông mày anh hơi nhíu.


Mồ hôi lạnh của Nhiếp Triều thi nhau rơi xuống.


Đừng bảo anh ta nói xấu sau lưng người khác bị chính chủ nghe thấy đấy nhé? Tuy anh ta đã đến đai đen Karate cửu đẳng, lại còn là đàn ông nhưng trong tư thái ban nãy của em gái này, có đánh một trăm tên như anh ta cũng không cần dùng hai tay. Lúc này, cô gái đã đứng trước mặt họ. Cô ngẩng đầu, đáy mắt như phủ lên một lớp sương mờ ảo, cô nói: “Anh…” Chân Nhiếp Triều mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Tôi chỉ ngứa mồm buôn chuyện thôi chứ không hề có ác ý gì cả, xin đại lão nương tay cho!”


Phó Quân Thâm thích thú: “Quỳ một chân với tư thế thành kính, cậu muốn cầu hôn sao?”


Nhiếp Triều: “…”


Cải chân hèn nhát này!


Doanh Tử Khâm nhìn Nhiếp Triều đứng dậy, hơi nhướng mày, không nhanh không chậm nói: “Ba ngày sau, trong quán bar số 1 đường Hoàng Phố, đúng bảy giờ tối anh sẽ có họa đổ máu nhưng không có gì trở ngại lớn, bắt đầu từ mười hai giờ trưa bảy ngày sau, tôi khuyên anh nên tránh khu vực Hoàng Phổ ra, nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm tính mạng đầy.”


Nhiếp Triều ngơ ngác.


Phó Quân Thâm nghe vậy liền siết chặt ngón tay thon dài như ngọc, mắt hoa đào giương lên, giọng trầm khàn mang ý cười: “Cô bạn nhỏ, em biết xem bói à?”


Doanh Tử Khâm không trả lời, chỉ đáp: “Cảm ơn.”


Cảm ơn chỉ là cái cớ, có ai giúp cô hay không với cô đều không quan trọng. Cô chỉ muốn thử xem năng lực thần toán của cô bây giờ còn lại bao nhiêu thôi. Xem ra cô còn cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại như trước được. Có điều trước mắt cũng đủ dùng rồi.


Nhiếp Triều càng hoang mang hơn: “Gì cơ?”


Phó Quân Thâm liếc Nhiếp Triều một cái rồi lại nhìn về phía cô gái. Con người của anh có màu hổ phách nhạt, trong đó ẩn chứa sự dịu dàng mê hoặc: “Cô bạn nhỏ, chỉ cảm ơn cậu ta có phải là quá bắt nạt tôi không? Hửm?”


Vẻ mặt Doanh Tử Khâm hơi cứng lại.


Nhiếp Triều nghe mà ngu cả người: “Thất thiểu, không phải chứ, rõ ràng là cậu bắt nạt em gái mà, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”


Anh ta biết Phó Quân Thâm rất ăn chơi, thường xuyên đến đêm là chạy mất dạng làm đám người nhà họ Phó lo lắng đi ra ngoài tìm, cuối cùng không ngoại lệ gì đều tìm thấy thiếu gia này đang say đến bất tỉnh


nhân sự ở chốn trăng gió.


Danh hiệu cậu ấm ăn chơi sổ một thành phố Hồ từ đây mà có.


Nhưng anh ta chưa từng thấy cậu ta tán gái ở ngoài bao giờ, hơn nữa người mà cậu ta tán tỉnh lại là thiên kim tiểu thư của một trong bốn gia tộc giàu có nữa chứ, tuy là giả nhưng cậu ta thực sự không sợ bị bám lấy sao?


Phó Quân Thâm không để ý đến anh ta, đôi mắt hoa đào thu lại, nhìn chằm chằm vào cô gái giống như đang phóng tia lửa điện: “Bạn nhỏ, em xem cho cậu ấy một quẻ, chi bằng cũng xem một quả cho tôi đi, được không?”


Mắt Doanh Tử Khâm hơi híp lại.


“Em gái, em cứ mặc kệ cậu ta đi.” Nhiếp Triều sâu sắc cảm thấy hôm nay Phó Quân Thâm bị điên rồi, đành lấp liếm cho qua: “Em định đi đâu, bọn tôi đưa em đi, được chứ?”


“Không cần.” Doanh Tử Khâm lắc đầu định quay đi.


Nhưng lúc cô quay lại thì thân thể hơi lắc lư, hiển nhiên là di chứng sau khi mất máu quá nhiều.


Ngay lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng cô. “Cô bạn nhỏ.”


Doanh Tử Khâm dừng lại, quay đầu.


Người đàn ông đứng tựa vào cánh cửa thủy tinh, vẫn bộ dạng chơi bời trăng hoa ấy: “Ân nhân của em nói hôm nay cậu ta mời em ăn một bữa để cảm ơn vì em đã nhắc nhở cậu ta.”


Hán Các.


Đến khi phục vụ bày bộ đồ ăn xong, Nhiếp Triều vẫn không tài nào hiểu được. Anh ta nhìn cô gái mặt mày ung dung: “Em còn đồng ý thật? Em không sợ bị bán đi à? Ngộ nhỡ bọn tôi là người xấu, chuốc thuốc em thì sao?”


Hay là em gái nhỏ này bị vẻ đẹp trai của Thất thiếu bắt mất trái tim rồi?


Doanh Tử Khâm khép hờ mắt dưỡng thần: “Vì tôi đói thật rồi.”


Nhiếp Triều: “…”


“Được rồi, những món này, thêm một đĩa gan heo xào nữa.” Phó Quân Thâm gấp thực đơn lại, nâng mắt cười: “Cô bạn nhỏ gầy quá, cần bồi bổ chút máu.”


Phục vụ khom người, đi xuống chuẩn bị.


Hán Các là nhà hàng duy nhất được Michelin đánh giá ba sao nhưng từ chối, cả nước Hoa chỉ có thành phố Hồ và để đô là có chi nhánh của nhà hàng, một ngày nhà hàng chỉ đón tiếp 10 bàn khách, hơn nữa còn phải đặt trước ba tháng.


Nhiếp Triều nhìn xung quanh: “Thất thiếu, đừng bảo cậu quen chủ của Hán Các nhé? Nhà hàng này đến ông già nhà tôi muốn đến cũng phải đặt trước đây.”


“Không quen.” Cánh tay Phó Quân Thâm đặt trên lưng ghế, giọng điệu vô cùng tùy ý: “Có lẽ là nhìn mặt.”


“Doanh tiểu thư nghe thấy chưa, Thất thiếu thích nói năng lung tung, lời cậu ta nói em đừng tin dù chỉ là một từ.” Nhiếp Triều cũng không để ý, huơ tay: “Có điều hôm nay hiểm khi Thất thiếu mời khách, em cứ ăn thoải mái, Thất thiểu chả có gì ngoài tiên cả.”


“Trùng hợp thật.” Doanh Tử Khâm tiện miệng đáp: “Tôi chỉ thiếu tiền.”


Phó Quân Thâm ngẩng đầu.


“Em thiếu tiền?” Nhiếp Triều ngẩn người: “Nhà họ Doanh không cho em tiên?” Người giúp việc của nhà họ Doanh còn có lương huống chi là một cô con gái nuôi? “Tôi học kém lại chưa học lễ nghi, càng không biết cắm hoa, nghệ thuật trà.” Cô gái thản nhiên nói: “Mất mặt như vậy, cho tôi tiền làm gì?”


Nhiếp Triều nghẹn lại.


Mắt Phó Quân Thâm hơi động, khóe miệng cong lên: “Bạn nhỏ, đó đều là do họ có mắt không trọng, lễ nghi trên bàn ăn của em đều theo lề lối của hoàng gia Châu Âu cổ.” (1)