Trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.


Người đàn ông đứng phắt dậy, kéo theo ghế ngồi c3ũng phát ra tiếng.


Đây là lần đầu tiên anh ta thất thổ đến vậy.


Như thể khó lòng tin vào mắt mình.


Mụ1c Thẩm Châu ngạc nhiên, tưởng rằng anh ta đang tức giận: “Ngài Cảnh Ngộ!”


Mộng Cảnh Ngộ căn bản không thèm để ý đến M9ục Thẩm Châu, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Quân Thâm.


Dường như anh ta nhớ ra gì đó, ánh mắt lại biến đổi. Nhưng phản ứ3ng này của anh ta trong mắt khách mời lại
khiến anh ta trông như thể đang vô cùng giận dữ. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tô Nguyễn8 bật cười lạnh lùng, trong
lòng lại cảm thấy khoan khoái lạ thường.


Cô ta quay sang nói với Phó Dực Hàm: “Anh nhìn xem, tống tiền em năm trăm nghìn, quay ngoắt một cái liền bỏ
năm triệu ra mua một cây hoa dỗ dành cô gái khác, cậu ta có ý gì thế hả?”


“Đắc tội với cả gia tộc ở Đế đô thể này mà các người cũng không định quản chắc?”


Phó Dực Hàm nhíu mày, trầm giọng nói: “Tiểu Nguyễn, đừng như thế.”


“Em cứ thể đẩy thì đã làm sao nào?” Tô Nguyễn càng nói càng thấy ấm ức, vành mắt cũng đỏ cả lên: “Anh không
biết ban nãy cậu ta sỉ nhục em thế nào đâu, bắt em mua một cái cốc quèn năm trăm nghìn! Còn là vì người phụ nữ
khác!”


Sau khi cô ta theo Phó Dực Hàm quay về thành Hộ, tất cả những ấm ức mà cô ta phải chịu đều đến từ Phó Quân
Thầm. Đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thể bước chân vào trung tâm thương mại Thế Kỷ.


Có biết bao thiên kim tiểu thư đều đang cười nhạo sau lưng cô ta. Bọn họ còn nói cô ta để tiện đáng kinh tởm, có
hôn ước với một người nhưng vừa quay lưng đi liền trèo lên giường một người khác.


Tô Nguyễn rất tức tối.


Những nhà họ Tô ở tận Đế đô xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ chẳng thể quản được chuyện ở
thành phố Hộ, cũng chẳng có cách nào chống lưng cho cô ta.


Cũng vì chuyện cô ta hủy bỏ hôn ước mà hơn hai năm nay, ông cụ Tô vẫn còn giận cô ta.


Ông cụ nói nếu cô ta đã gả vào nhà họ Phó rồi, thì chuyện gì cũng phải nghe theo Phó Minh Thành và Phó phu
nhân.


Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sau này cô ta có ra sao thì nhà họ Tô cũng mặc kệ.


Cho nên sự oán giận của Tô Nguyễn với Phó Quân Thâm càng thêm sâu sắc.


Nếu không phải ban đầu đối tượng đính hôn với cô ta là Phó Quân Thâm thì cô ta cũng không đến nỗi bơ vơ không
nơi nương tựa như bây giờ.


“Em dùng cốc của người khác, phải bồi thường là chuyện đương nhiên.” Phó Dực Hàm day day trán: “Tiểu
Nguyễn, nghe lời nào, Quân Thâm có cuộc sống của riêng mình, không có việc gì thì em hãy mặc kệ đi, nhà anh
đều không ai quản.”


“Chính vì các người không ai quản nên em mới phải quản đấy.” Tô Nguyễn căn bản không thèm nghe, cử nhất
quyết một mình một ý: “Em muốn cả đời này đều có thể cưỡi lên đầu lên cổ cậu ta đấy thì sao nào, em muốn bắt
cậu ta phải cam tâm tình nguyện gọi em là chị dâu. Đ


Vẻ mặt cô ta khinh thường, vui mừng nhìn người khác gặp tai họa: “Nhưng mà cũng không cần thiết nữa, đã đắc
tội với gia tộc Đế đô thì ông nội cũng chẳng bao che được đâu.”


Lần trước, nhà họ Phó có thể gửi Phó Quân Thâm đến châu Âu để lánh nạn, nhưng chẳng lẽ có thể làm vậy mãi
được ư?


Phó Dực Hàm hiển nhiên cũng đã ý thức được chuyện này, lông mày anh ta nhíu lại, trong lòng rất lo lắng.


Tô Nguyên tươi cười hớn hở, chỉ đợi tiếp theo Mộng Cảnh Ngộ sẽ làm khó Phó Quân Thâm.


Thế nhưng…


Mộng Cảnh Ngộ lại chậm rãi thở ra, giọng nói hơi trầm: “Tôi không đủ tư cách để lấy thứ này, lúc trước là do tôi
không đúng, đã làm khó người khác.” “Chỉ là một cây hoa thôi mà, tìm cây khác cũng được.” Nụ cười của Tô
Nguyễn đông cứng trên mặt.


Mục Thẩm Châu cũng hơi ngẩn ra: “Ngài Cảnh Ngộ?”


Ánh mắt Mộng Cảnh Ngộ nhìn Mục Thẩm Châu lạnh lẽo hẳn đi, thốt lên hai chữ “Tiếp tục.”


“Vậy thì mười nghìn đi.” Phó Quân Thâm dời mắt, ngón tay khẽ gõ lên bàn: “Tôi đổi ý rồi, có người muốn đấu giá
cũng được thôi.”


Mộng Cảnh Ngộ không lên tiếng.


Lông mày anh ta nhíu chặt, vầng trán trơn bóng đã có mồ hôi lấm tấm rỉ ra.


Mục Thẩm Chậu quả thật không thể hiểu được, vì sao thái độ của Mộng Cảnh Ngộ lại thay đổi nhanh như thế.


Nhưng giờ đây, người ngượng ngùng lại đổi thành cậu ta.


Ánh mắt Mục Thẩm Châu có chút hoảng hốt, cậu ta cũng không dám nhìn Doanh Tử Khâm, cứng nhắc ngồi xuống,
ngón tay hơi nắm chặt lại.


Người cung cấp cây hoa tulip này vốn dĩ đã định mức giá khởi điểm rất cao.


Nếu đây chỉ là một cây tulip bình thường thì cho dù chỉ là mười nghìn, cũng có thể xem là giá hời. Nhưng nếu như là tuyết linh chi thì cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.


Bằng không, Mộng Cảnh Ngộ cũng sẽ không đích thân chạy tới đây một chuyến. Người chủ trì cuộc đấu giá chỉ là
một người làm thuê, anh ta vội bảo nhân viên đặt cây hoa tulip kia vào hộp, đưa cho Doanh Tử Khâm. Doanh Tử
Khâm nhận lấy cái hộp, mở ra, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, ánh mắt khẽ lay động.


Cây tuyết linh chi này còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô.


Tuổi đời cũng phải đến năm trăm năm, cho nên dù rời khỏi đất cũng có thể tiếp tục sinh tồn, đồng thời bảo toàn
nguyên vẹn dược tính của cây thuốc.


Chắc là gần đây mới bị người ta phát hiện và hái xuống.


Còn về việc vì sao nó lại trở thành một cây hoa tulip lại thì cô chịu thua.


Điều kiện sinh trưởng của tuyết linh chi và hoa Ninh Thần có chỗ giống nhau, đều cần nhiệt độ âm mấy chục độ.


Nhưng tuyết linh chi nhất định phải sống ở trên những vách núi cao,


ở châu Nam Cực, có không ít đội lính đánh thuê chuyên đảm nhiệm vai trò khảo sát cây thuốc.


Chỉ có điều, dù là đội lính đánh thuê được huấn luyện kỹ lưỡng thì lúc di chuyển ở châu Nam Cực cũng phải đặc
biệt cẩn trọng. Trái đất trải qua mấy tỷ năm biến đổi, trong mấy tỷ năm ấy lại tồn tại một vài nền văn minh xa xưa,
ở bên dưới những lớp băng dày có không ít virus thời viễn cổ.


Một khi giải phóng một trong số chúng thì rất có thể cả thế giới này sẽ bị diệt vong.


Cho nên, những loại cây thuốc sinh sống ở châu Nam Cực có giá treo thưởng rất cao trên diễn đàn NOK.


Với đẳng cấp như cây tuyết linh chi này thì cũng phải từ năm triệu đô trở lên. Mua được chỉ với giá mười nghìn
cũng đồng nghĩa việc cô đã kiếm được rất nhiều tiền.


Rất tốt.


“Em chợt nhớ tới một chuyện.” Doanh Tử Khâm đứng thẳng dậy, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó: “Nghe
đồn là anh từng đắc tội với một gia tộc ở Đế đô, bị đưa đến châu Âu lánh nạn, là nhà họ Mộng à?”


“Đó không phải là lời đồn.” Phó Quân Thầm khép hờ mắt: “Sau khi anh đánh một thành viên chi chính của nhà họ
Mộng thành tàn phế thì đã rời khỏi nước Hoa.” Doanh Tử Khâm quay đầu, nhìn về phía Mộng Cảnh Ngộ: “Là anh
ta?” “Không phải.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Nhưng anh ta đứng bên cạnh nhìn.”


Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày.


Chỉ nhìn thôi mà lại có bóng ma tâm lý lớn như vậy?


Không biết khi đó anh ra tay tàn nhẫn đến mức nào.


“Trưởng quan.”


Cách xưng hô này khiến ánh mắt Phó Quân Thầm hơi tối đi: “Sao?”


Doanh Tử Khâm đóng hộp lại, quay đầu nhìn anh: “Lúc nào rảnh, giao lưu mấy chiếu.” Những người khác quá
phế, lúc ra tay cô đều phải bất đắc dĩ thu bớt lực.


Không đủ phê.


“Hửm?” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm ngay lập tức cong lại, giọng điệu nhàn nhã: “Được thôi, cô bạn nhỏ,
đến lúc đó xin hãy nương tay.”


Anh ngừng lại giây lát: “Đừng đánh vào mặt anh, ngoài mặt ra thì chỗ nào cũng được hết.”


***


Nửa cuối của buổi đấu giá diễn ra trong yên lặng.


Cũng bởi vì màn biểu diễn tranh giành hoa tulip đặc sắc lúc trước, thành ra khi Doanh Tử Khâm đấu giá bình sứ đỏ
men xanh, không ai dám giành với cô.


Ai mà dám?


Không nhìn thấy Thất thiếu gia nhà họ Phó đang ngồi ở đó với cái khí thể như thể ai dám tranh thì sẽ dùng tiền đập
chết người ta à?


Doanh Tử Khâm nhìn cái bình sứ đỏ men xanh mà mình dùng năm triệu mua được, hơi trầm ngâm trong giây lát.


Cô mở WeChat lên, gửi một tin nhắn cho Mục Hạc Khanh.


“Mục lão, ông tiết kiệm được tiền rồi.”


“?”


“Cháu cảm thấy, ông nên cảm ơn cháu mới phải, gửi cho cháu ít đồ ăn vặt nhé.”


Mục Hạc Khanh dở khóc dở cười.


“Được được được, Tiểu Doanh, sau này đồ ăn vặt của cháu ông bao hết, đừng nói là đồ ăn vặt, cho dù là Mãn Hán
toàn tịch, cháu muốn ăn bao nhiêu, ông cũng mời hết.”


Doanh Tử Khâm tắt điện thoại, nhấc hai cái hộp lên, đi thang máy lên tầng.


Phó Quân Thâm biết sáng sớm cô phải đi gặp Lita Bevin, anh không yên tâm về sự an toàn của cô bèn đi theo.


Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Chung Mạn Hoa đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn đành mặt dày bước tới.


“Vị Mộng tiên sinh này, ngài nói sẽ đến nhà chữa bệnh, có thật không?”


Nhà họ Mộng là đại diện cho đỉnh cao của đông y nước Hoa.


Mục Hạc Khanh khi đó suýt nữa đã lìa đời mà người nhà họ Mộng còn có thể cứu về được, thì nói gì đến bệnh đau
đầu của bà cụ Doanh. “Đến nhà chữa bệnh?” Mộng Cảnh Ngộ quay đầu, đánh giá chung Mạn Hoa từ trên xuống
dưới một lượt.


Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới nhận ra đây là bà chủ của nhà họ Doanh.


Vẻ mặt anh ta vẫn ôn hòa như cũ, giọng nói trong trẻo như ngọc, ẩn chứa ý cười: “Thật ngại quá, có thể các vị
không đủ tư cách.”


Đến cả Mục Hạc Khanh có lúc cũng phải đích thân đến giới cổ y.


Nhà họ Doanh?


Là cái thá gì chứ.


Tiên?


Nhà họ Mộng đâu phải một gia tộc tầm thường trong xã hội, bọn họ căn bản không thiếu tiền.


Chung Mạn Hoa tái mặt đi, há miệng ấp úng: “Nhưng…”


“Xin nhường đường.” Mộng Cảnh Ngộ không thèm để ý đến Chung Mạn Hoa, bước ngang qua người bà ta.


Mục Thẩm Châu ở bên cạnh nhìn Chung Mạn Hoa một cái bằng ánh mắt phức tạp, rồi cũng đi theo Mộng Cảnh
Ngộ.


Chung Mạn Hoa đứng vững tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu. “Mẹ, đi
thôi.” Doanh Nguyệt Huyên kéo tay áo bà ta, nhỏ giọng nói: “Bệnh của bà nội sẽ có cách khác mà.”


Dưới ánh mắt của các quý phu nhân và con cháu hào môn, Chung Mạn Hoa tức tốc rời khỏi.


Bên ngoài đại sảnh.


Mục Thẩm Châu đang định gọi Mộng Cảnh Ngộ lại thì bị chuông điện thoại cắt ngang.


“Mẹ.” Mục Thẩm Chầu hít sâu một hơi rồi mới nói: “Buổi đấu giá ở chỗ con vừa mới kết thúc, mọi chuyện đều bình
thường.”


“Thế thì tốt.” Mục phu nhân cười nói: “Con có thêm một lần rèn luyện, sau này thừa kế nhà họ Mục cũng thêm
phần bảo đảm.” “Bên chỗ con còn có khách quý.” Mục Thẩm Châu gật gật đầu: “Nếu mẹ không có việc gì gấp thì
buổi tối con gọi lại cho mẹ sau.”


“Thẩm Châu, đừng vội.” Mục phu nhân vội lên tiếng: “Ngài Mục Thừa đang ở đây, nói có lời muốn nói với con.”


Mục Thẩm Châu ngẩn ra: “Của ông nội ạ?”


Mục Thừa đại diện cho Mục Mạc Khanh, cuộc gọi của anh ta cũng đồng nghĩa với cuộc gọi của Mục Mạc Khanh.


Mục Thẩm Châu còn chưa hoàn hồn, đầu dây bên kia đã đổi một giọng nói khác.


“Thiếu gia Thẩm Châu, tôi là Mục Thừa.”