Cô Mạnh là thật lòng không mong trong nhóm của Đảng Vận Mộng và Phong Việt có Doanh Tử Khâm.


Một học sinh từ huyện thành 3chuyển đến Trung học Thanh Trí, đi cửa sau để vào lớp xuất sắc đột nhiên thi được
hạng nhất, nào có chuyện hoang đường đến vậy?


Ngoài Doanh Tử Khâm, năm học sinh vào thẳng vòng quốc tế khác có ai mà không có tên trong kế hoạch bảo vệ
nhân tài của nư9ớc Hoa?


Nhất là Đẳng Vận Mộng và Phong Việt, hai học sinh này là bộ mặt của trường trung học trực thuộc Đại học Đế đô.


“Giờ cô nói lại với các em một lần nữa.” Cố Mạnh nhả từng chữ một: “Đi tìm giáo sư xin đổi nhóm, còn chưa bắt
đầu huấn luy8ện, vẫn còn vớt vát được.”


“Cô không cần biết các em ở cùng nhóm với Liễu Thanh Ninh hay trong nhóm Cảnh Dung, hoặc kể cả có ghép
nhóm với mấy học sinh cùng đi theo luyện tập cũng được, duy chỉ không được cùng nhóm với Doanh Tử Khâm.”


Phong Việt nghe xong thì nhíu mày: “Cô Mạnh, nếu bọn em không cùng nhóm với cậu ấy, những bạn khác cũng
không muốn thì sao?”


Cô Mạnh không thèm nghĩ ngợi, nói thẳng: “Vậy thì để em ấy một mình một nhóm. Chẳng phải em ấy có thể đạt
điểm tối đa khi làm đề lớp xuất sắc ư?”


Giọng cô ta không nhỏ, những học sinh khác trong nhà ăn đều nghe thấy, không nhịn được đều đổ dồn ánh mắt
vào họ.


“Cô Mạnh, em với Phong Việt đã bàn với nhau rồi, chúng em cùng nhóm với Tử Khâm.” Đằng Vận Mộng rất cố
chấp: “Cô còn chưa tiếp xúc với cậu ấy sao lại nói cậu ấy không tốt được?” “Những điều cô nói đều là sự thật.” Ánh
mắt cô Mạnh lạnh nhạt: “Nếu các em đã thương lượng xong với nhau rồi, cô cũng không tiện nói gì nữa, đến lúc đó
đừng có mà hối hận.”


Tuy là huấn luyện những thành tích và hiệu quả huấn luyện sẽ được đưa lên ban giám khảo.


Cô Mạnh mất hứng thú nói tiếp, giẫm giày cao gót đi ra ngoài. Doanh Tử Khâm trở về lúc này. Cô cũng không nhìn
cô Mạnh, đi thẳng đến bên cạnh Đằng Vận Mộng rồi ngồi xuống. “Tử Khâm, cậu đừng để ý đến cô Mạnh.” Đằng
Vận Mộng thấp giọng nói: “Cô ấy đến tuổi mãn kinh nên khá là nóng tính.”


“Đúng vậy.” Phong Việt lại mang hai cái bánh bao thịt đến: “Tớ thấy cô ấy không được bầu chọn làm giáo sư bên
Đại học Đế đô nên giận cá chém thớt, trút giận lên chúng ta đấy.”


“Dù sao lát nữa huấn luyện, cậu cứ đi theo tớ và Phong Việt.” Đằng Vận Mộng nói: “Nếu không biết cái gì thì
chúng tớ có thể nhắc cậu.”


Doanh Tử Khâm bóc vỏ trứng, nghe vậy nhấc mí mắt, trầm giọng nói: “Được.”


***


Mục Duy Phong tỉnh dậy lúc chín giờ. Lúc tỉnh lại, anh ta có cảm giác không chân thực. Sau khi ẩn ẩn ngực, anh ta
mới từ từ ngồi dậy.


Mục Duy Phong cử động khiến Mục Vũ Khê đang nắm bò bên thành giường giật mình. “Anh.” Cô ấy vội vàng
đứng dậy, cẩn thận hỏi: “Có phải bây giờ anh hít thở thuận lợi hơn nhiều rồi không?”


Mục Duy Phong ngẩn người, sau khi hít thở mấy lần mới phát hiện dường như thân thể mình nhẹ nhàng hơn nhiều
rồi.


Vị máu tanh thường xuyên tắc nghẹn ở cổ họng cũng không còn nữa.


“Nửa đêm hôm qua có một chị gái đến làm phẫu thuật cho anh.” Mục Vũ Khê rất vui mừng: “Anh, bệnh của anh đã
khỏi hoàn toàn rồi. Đợi đến khi anh khôi phục hắn, chúng ta có thể cùng tham gia khảo hạch roi.”


“Chị gái?” Mục Duy Phong lại ngẩn người: “Trông cô ấy thế nào?”


Chẳng lẽ lần này Mục Hạc Khanh thực sự mời được thành viên dòng chính của nhà họ Mộng? “Xinh lắm!” Mắt
Mục Vũ Khê sáng ngời: “Em chưa gặp ai xinh đẹp hơn chị ấy.”


Mục Duy Phong như nhớ lại một chuyện, bắt lấy tay của Mục Vũ Khê, giọng nói gấp gáp hơn mấy lần: “Cô ấy tên
là gì?” “Họ Doanh.” Mục Vũ Khê lắc lắc đầu: “Phó viện trưởng gọi chị ấy là thần y Doanh, em không biết tên chị
ấy.”


Tay Mục Duy Phong thả lỏng, chậm rãi nói ra năm chữ “Thì ra là cô ấy.”


Là vị thần y mà Thịnh Thanh Đường đặc biệt mời từ thành phố Hồ đến giúp anh ta.


Nhưng thời gian họ hẹn là ngày 14, hôm qua là mùng 10, sao cô ấy lại đến trước? Lại còn biết anh ta ở bệnh viện Đế
đô nữa chứ?


Mục Duy Phong đang trầm tư thì bừng tỉnh khi nghe tiếng bước chân dồn dập.


Cậu nhìn về cửa thì giật mình: “Ông nội?!” Mục Vũ Khế cũng nhảy lên: “Ông nội.”


Số lần họ gặp Mục Hạc Khanh không nhiều, nhưng so với Mục Thẩm Châu thì cũng được coi là nhiều rồi.


Mục Hạc Khanh vì bệnh của Mục Duy Phong nên bôn ba không ít lần. “Duy Phong, tạm thời đừng nói gì.” Mục
Hạc Khanh quay đầu lại, rất kính trọng nói: “Nhị trưởng lão, phiền ông xem cho cháu tôi.”


Nghe vậy, ông lão được gọi là “Nhị trưởng lão” lại nhìn Phó Quân Thâm một cái, trong ánh mắt mang ý dò hỏi.


“Đi xem đi.” Hàng mi Phó Quân Thâm khẽ ngước lên, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông nhanh lên.”


Nhị trưởng lão run lên một cái, nhanh chân chạy vào. Mục Hạc Khanh tận mắt chứng kiến tất cả: “…” Năm phút
sau, Nhị trưởng lão nhíu mày, đứng lên: “Cậu bé không bị bệnh gì, tôi không thể chữa được.”


Ông còn kiểm tra lại mấy lần, kiểm tra đến mức ông sắp nghi ngờ có phải bản thân già rồi nên hoa mắt, tay run
không. “Ông ơi, hôm qua có một chị đến phẫu thuật cho anh ạ.” Cuối cùng Mục Vũ Khê đã tìm được giọng nói của
bản thân: “Anh đã khỏe rồi.”


Nghe vậy, Mục Hạc Khanh ngẩn người.


Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm híp lại: “Ra ngoài đi.”


Nhị trưởng lão lại nhanh chân đi ra. Ông dò hỏi: “Vậy tôi có thể về nhà ăn cơm không?”


Phó Quân Thâm không nói gì.


Nhị trưởng lão cười hớn hở, vui mừng đi ra ngoài.


Sau khi đóng cửa phòng bệnh, đôi lông mày vẫn đang nhíu chặt của Mục Hạc Khanh giãn ra: “Là Tiểu Doanh?”


“Ừm.” Phó Quân Thâm cười nhẹ: “Em ấy nói lần này đến Đế đô, người khác nhờ em ấy đến xem bệnh, có điều
không ngờ lại trùng hợp đến vậy.”


“Ta không muốn làm phiền Tiểu Doanh, thể mà con bé lại đến.” Mục Hạc Khanh thở dài. “Ân tình này không biết
nên báo đáp thế nào?”


Đã cứu mạng ông, lại còn cứu mạng Mục Duy Phong nữa.


“Hửm?” Phó Quân Thâm nhướn mày, vẻ mặt lười biếng, ngữ khí nhàn nhã: “Ông bớt làm phiền em ấy, hẳn là em
ấy sẽ rất vui mừng.”


Mục Hạc Khanh: “…”


Ông tức đến run tay.


Mục Hạc Khanh nhìn cửa phòng bệnh rất lâu, thản nhiên nói: “Đáng tiếc nhà họ Mục của ta lại có người như vậy.”


Ông đang nói đến Mục phu nhân. Mục phu nhân vừa đến bệnh viện Đế đô là Mục Thừa đã báo cáo với ông.


Ông cũng biết Mục phu nhân đã làm gì. “Được rồi.” Phó Quân Thâm tựa vào tường, đôi chân dài hơi chùng xuống:


“Ông nhìn nhà họ Tu xem đã mục nát đến mức nào rồi đi. Giàu không quả năm đời, ông đã mấy trăm đời rồi, Mục
lão, biết đủ đi.”


“Thằng nhóc xấu xa.” Mục Hạc Khanh lại tức đến run tay: “Mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy mi nữa.”


Ông thực sự không thể tưởng tượng được sau này liệu có cô gái nào chịu được cải bản tính khó ưa ấy của thằng
nhóc này không. D Mục Hạc Khanh hừ lạnh một tiếng, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cảm ơn cho Doanh Tử Khâm.


***


Doanh Tử Khâm trải qua buổi huấn luyện buổi sáng rất nhẹ nhàng.


Vi Phong Việt và Đằng Vận Mộng luôn giành lấy đề để làm, vừa làm còn vừa giảng cho cô.


Cô không cần động não, động tay, cũng khá ổn. Còn buổi chiều, khu huấn luyện chào đón một đoàn người. Tả Lê
nhìn thấy vài người trong đó cầm máy quay liền hỏi: “Mọi người làm gì vậy?” “Đây là phóng viên và quay phim
bên đài truyền hình quốc gia cử đến.” Thầy Mạc nói: “Chuẩn bị làm một chương trình, quay lại quá trình chuẩn bị
của các học sinh, tuyên truyền ISC một chút để nhiều người tham gia hơn.” Vòng tuyển chọn của ISC chính thức
khai mạc vào ngày 15 tháng 9, chỉ cần chưa kết thúc vòng tuyển chọn thì thí sinh vẫn có thể báo danh.


Vì tuyên truyền không đến nơi đến chốn nên số thí sinh nước Hoa đăng ký không nhiều.


Đài truyền hình trung ương muốn làm một chương trình để tuyên truyền cho ISC.


Giáo sư Tả Lê nhíu mày: “Không làm phiền đến học sinh huấn luyện chứ?”


“Không đầu, không đầu.” Thầy Mạc vội vàng xua tay: “Họ ở bên cạnh quay, cũng không hỏi cái gì, nhiều nhất cũng
chỉ có vài tương tác nhỏ thôi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến các em đâu.”


Nghe đến đây, Tả Lê cũng gật đầu: “Vậy được, bây giờ các em ấy đang huấn luyện, có thể quay.”


Được sự cho phép, phóng viên và thợ quay phim mới vào giảng đường lớn.


Họ vừa quay vừa phát trực tiếp, cuối cùng còn cắt ghép, biên tập thành một chương trình, phát cùng lúc trên toàn
Internet.


Vì không tuyên truyền mạnh mẽ nên người xem trực tiếp không nhiều, có một lượng lớn là fan của Tu Nhan, số còn
lại là dân mạng đến góp vui và những người thực sự có hứng thú với học thuật.


Người phụ trách huấn luyện buổi chiều là cô Mạnh.


Cô đương nhiên cũng nhận được thông báo, biết đài truyền hình trung ương sắp đến quay truyền hình trực tiếp.


Sau khi thợ quay phim chuẩn bị xong, huấn luyện tiếp tục diễn ra. Cô Mạnh liếc máy quay một cái, mắt híp lại.


Sáng nay cô ta vốn dĩ muốn thử trình độ thực của Doanh Tử Khâm nhưng Đằng Vận Mộng và Phong Việt cứ ngăn
cản, cô ta không thể làm được.


Giờ lại có cơ hội.


Đây là truyền hình trực tiếp, nếu Doanh Tử Khâm tiếp tục để Đăng Vận Mộng và Phong Việt giúp đỡ thì không
được.


Cô Mạnh nhìn về phía cô gái, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Doanh Tử Khâm, em lên giải câu này và giảng cho các bạn xem nào.”


Đồng thời, phóng viên cũng giới thiệu trên truyền hình trực tiếp.


“Bạn Doanh Tử Khâm đến từ trường Trung học Thanh Trí, là một trong những thí sinh được vào thẳng vòng quốc tế của lần ISC này.” Tay Tằng Vận Mộng bắt lấy quần áo của Doanh Tử Khâm, cô ấy rất căng thẳng: “Tử Khâm, câu này.”


“Không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ tay cô ấy, đứng dậy đi lên bảng.