*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dễ?


Nếu dễ thế, thì sao Doanh Tử Khâm vẫn ở lại trong lớp xuất sắc suốt cả học kỳ?


Nó nên bị đuổi cổ ngay từ 3lần thi tháng đầu tiên rồi.


Nhưng Chung Tri Vãn nói thế thì chắc đã có cách.


Mắt Ưng Phi Phi sáng lên: “Tri 1Vãn, cậu nói nên đuổi nó thế nào?”


Người xếp hạng năm mươi là chị em của cô ta, cô ta muốn tống khứ Doanh Tử Khâm từ lâu rồi.


“Tính tình nó thế nào, cậu còn không biết sao?” Chung Tri Vãn thờ ở:


“Ức hiếp nó nhiều một chút, tự nó sẽ 3gục ngã, còn ở lớp xuất sắc được nữa à?”


“Ức hiếp?” Ưng Phi Phi sững sờ, do dự: “Ngộ nhỡ nó báo cáo lại thì sao?” Cho dù chỉ là con nuôi nhưng Doanh Tử Khâm vẫn là người nhà họ Doanh.


Bổn gia tộc lớn của thành phố Hộ, không phải thứ mà gia đình bình thường có thể đẩu chọi. Chung Tri Vãn bật cười, ngấm ngầm chỉ điểm:


“Cô tớ chắc chắn không quan tâm, còn về cô giáo Doanh…”


Lúc nghỉ đông cô ta có nghe chuyện Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang


Lúc nghỉ đông cô ta có nghe chuyện Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn, nó làm gì còn mặt mũi đi cầu xin Doanh Lộ Vi giúp đỡ?


Ưng Phi Phi nghe thế mới yên tâm hơn, tâm trạng cực kỳ tốt: “Người muốn đuổi nó trong lớp mình chẳng thiếu, Tri Vãn, tí nữa tớ sẽ tìm thêm mấy bạn nghĩ kế sách xem sao.” Chung Tri Vãn không nói gì, lấy trong cặp ra một quyển sách tiếng Anh, ngồi học tiếp.


một bên, Lục Phòng nghe lỏm từ nãy đến giờ không ngồi yên được nữa, xán đến gần: “Hai cậu muốn đuổi cái bao đất kia hả?” “Hỏi thế cũng bằng thừa.” Ưng Phi Phi quắc mắt với cậu ta: “Chẳng lẽ cậu không thấy nó gai mắt à?”


Có khoá lớp xuất sắc nào không có điểm trung bình thi đại học hơn 698?


Với sức học của Doanh Tử Khâm, không rõ đã kéo bao nhiêu điểm của lớp họ rồi? “Làm gì có!” Lục Phòng nghĩ lại chuyện ở tiệm thuốc hôm nọ là lại tức anh ách: “Nó còn hại chị tớ bị bổ cẩm túc mà.”


Nghe thể, Chung Tri Vãn ngẩng lên: “Chị cậu?”


Lục Chỉ hai mấy tuổi đầu, đương nhiên khả năng y thuật không thể so với những lão làng kinh nghiệm mấy chục năm trong ngành Trung y.


Nhưng dù sao chị ta cũng tốt nghiệp Đại học Y học Cổ truyền Để đô, quan hệ rất rộng. Với lại thầy giáo của Lục Chỉ có chút quan hệ với nhà họ Mộng ở để đô. Ứng Phi Phi nghi hoặc: “Chị cậu bị cấm túc thì liên quan gì đến nó?” Chung Tri Vãn cũng vểnh tai nghe ngóng. Lục Phóng tường thuật đơn giản lại sự việc, cười nhạt: “Không biết bao đất kia chó
ngáp phải ruồi thế nào mà lại được Phó Quân Thâm để ý.”


Chung Tri Vãn chau mày: “Thất thiểu từ Châu Âu về rồi ư?”


“Tớ thấy anh ta đi du học ở Châu Âu cũng như không.” Lục Phong khinh khỉnh nói: “Vẫn chỉ là công tử ăn chơi trác táng vô dụng mà thôi, khi nào ông cụ Phó chết đi thì anh ta chỉ có nước ăn bùn.”


Chung Tri Vãn đanh giọng: “Lục Phòng, câu đấy mà cậu cũng thốt ra được à?” “Tri Vãn, tớ chỉ nói chơi thôi, nói chơi thôi mà.” Lục Phong xua tay: “Không phải cố ý đâu.” Trong lớp xuất sắc cũng có cậu ấm cô chiêu nhà họ Phú, may mà họ vẫn chưa nghe thấy.


Nếu không thì, cậu ta gặp phiền phức lớn rồi. Chung Tri Vãn lạnh nhạt nói: “Bạn Lục Phòng, chúng ta không thân thiết đến vậy, cảm phiền cậu đừng gọi tôi thể.” Lục Phóng ngượng nghịu nhưng không nổi giận.


Chung Tri Vãn là một trong những nữ thần được Thanh Trí công nhận, cậu ta cũng thích thầm Chung Tri Vãn lâu rồi, tuy nhiên mãi vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc.


Bây giờ thì có rồi.


Cậu ta nhất định phải tống cổ bao đất kia khỏi lớp xuất sắc.


Lúc Doanh Tử Khâm đến trường đã là bảy giờ mười phút.


Mặc dù cô đã từ chối Phó Quân Thâm nhưng lúc sáu rưỡi sáng, anh vẫn gọi điện đánh thức cô rất đúng giờ.


Trước cổng trường có thành viên sao đỏ của hội học sinh và chủ nhiệm giáo dục tư tưởng đạo đức đang đứng, chuyên bắt những học sinh mặc đồng phục không đúng quy định hay đi học trễ.


Quy định của Thanh Trí là ở trường học sinh không chỉ phải mặc đồng phục mà còn phải đeo phù hiệu trường. Doanh Tử Khâm ngó bộ đồng phục hai màu xanh dương và trắng trên người mình, thấy xấu một cách có cá tính. Cô đút hai tay vào túi, khoác cặp sách trên vai phải, không nhanh không chậm bước vào trong khuôn viên trường.


Mỗi một khối đều được phân ra một toà nhà riêng biệt, khối mười một vừa hay nằm ngay toà chính giữa. Trên đường có không ít học sinh, dáng vẻ đều vội vội vàng vàng. Lúc này, có một người cũng đang bước tới cổng trường.


Đó là một người đàn ông trẻ tuổi.


Sơ mi trắng, nơ bướm xanh, quần âu đen.


Anh ta có gương mặt của con lai, sống mũi cao và thắng đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ thanh cao, khí chất thần tiên.


Nữ sinh sau đó vội cúi thấp đầu, lí nhí gọi khẽ một câu “thầy Hạ”.


Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, nghiêng đầu mỉm cười, gật đầu hỏi thăm: “Vất vả rồi.”


Nữ sinh sao đỏ bỗng đỏ ửng mặt, lắp bắp: “Cảm… cảm ơn thầy Hạ.”


Nữ sinh đi đằng trước ngoài đầu lại nhìn, nữ sinh đi phía sau thì rảo bước lên trước, ai nấy đều nhỏ tiếng xôn xao. “Thầy Hạ đẹp trai qua đi, không biết thầy đã có bạn gái chưa.”


“Thôi cậu đừng có mơ, thầy Hạ là giáo sư từ nước ngoài về, học thức uyên bác, bọn mình á, chỉ có đúng ngắm từ xa.”


“Thanh Trì mời được thầy Hạ về dạy đúng là lợi hại, đáng tiếc tớ không học ở lớp quốc tế, nếu không đã được nghe thấy Hạ giảng bài…”


Doanh Tử Khâm không có hứng thú nghe và nhìn, lúc vừa leo lên đến lầu ba, bước chân cô bỗng khựng lại, cặp mắt phượng hơi nhíu.


Một lát sau, cô dời mắt, bước về phía trước, mặt không cảm xúc.


Cửa lớp học khép hờ, chỉ để chừa một khe hở.


Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lùng, nhấc chân lên, đá mạnh vào cửa.


“Rầm” một tiếng, cú đá tiềm tàng một sức mạnh to lớn.


“Ào ào…”


Tiếng nước trút xuống từ trên cao.


“Mẹ kiếp!”


Lục Phóng nấp sau cánh cửa không kịp tránh, ướt nhòm nhẹp, lạnh đến thấu xương.


Cải chậu đựng nước rớt xuống, up lên đầu cậu ta đánh uỷnh khiến cậu ta bị một phen nổ đom đóm mắt, ngã phịch xuống đất, đau đến mụ mị đầu óc.


Hành động này bất chợt thu hút ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa khinh thường.


“Tri Vãn, Lục Phóng bất cần quá đi thôi.” Ưng Phi Phi cười giễu cợt:


“Với IQ cỡ cậu ta mà đòi theo đuổi cậu, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”


Chung Tri Vãn không đáp, hướng mắt về phía ngoài cửa.


Đúng lúc cô gái bước vào lớp, đôi chân dài thẳng tắp.


Dù chỉ mặc quần áo đồng phục bình thường nhưng vẫn không giấu được nhan sắc đẹp rung động của cô. Tựa như trăm hoa đua nở, lại như tuyết trắng phủ trên đỉnh núi. Một vẻ đẹp băng giá, hoa ghen thua thắm, nhưng lại mang một vẻ hút hồn, chỉ một động tác nhỏ cũng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.


Trong phút chốc, cả lớp học im phăng phắc.


Bọn họ sửng sốt nhìn cô gái bước đến chỗ ngồi trong góc khuất, bình thản lấy khăn giấy, từ tốn lau chùi.


Đến khi cô gái ngồi vào chỗ, mới rục rịch có người hoảng hốt dời mắt.


Bây giờ trong lớp, các tiếng xì xào nhỏ to nổi lên khắp đây đó.


“Mẹ kiếp, con nhỏ bao đất đó hả?”


“Giả thôi mày ơi, lúc nghỉ đông đi thẩm mỹ đây mà?”


“Thẩm mỹ mà thay đổi cả khí chất luôn á? Nói thật lòng, khí chất của nó còn hơn cả Chung nữ thần và Doanh nữ thần.”


Doanh nữ thần, đương nhiên là chỉ Đại tiểu thư nhà họ Doanh. Ba nữ thần của Thanh Trí, lớp xuất sắc khối mười một đã chiếm hai người.


“Các cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?” Nghe họ nói vậy, Ưng Phi Phi tức cười: “Một đứa con nuôi mà cũng xứng đem ra so sánh với Tri Vãn ư?”


Chung Tri Vãn là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Chung _ một trong bốn gia tộc lớn, Doanh Tử Khâm là cái thá gì?


Hai người đó mà so sánh được với nhau à?


Chung Tri Vẫn chưa nói gì thì đã có một giọng nói vang lên.


“Không phải chứ không phải chứ, theo ý kiến riêng của tôi thì hôm nay tôi thấy con nhỏ đó so với Doanh nữ thần thì nó giống tiểu thư của nhà họ Doanh hơn?”




Xin chào các bạn, mình có làm một kênh youtube, mong mọi người ủng hộ mình nhé <3