Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cô ấy không cầm điện thoại, chỉ nói nhỏ: “Không cần, đợi đến khi bọn họ hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm hãy nói”
Thành3 phố đại học quá lớn, Tần Linh Du còn chưa kịp chạy đến khách sạn thì đã nghe thấy chuông báo động vang
lên.
Với t1hân thủ của mình, cô ấy tất nhiên dễ dàng tránh được cảnh vệ thế nhưng cô ấy bị thương trong khi truy đuổi
mấy tên thợ săn9 muốn tấn công đám đông.
Do thời gian quá gấp gáp, không kịp hóa trang, nên có một số người qua đường đã nhìn thấy3 khuôn mặt của cô
ấy.
Tần Linh Yến nhíu mày: “Dù anh đã kịp thời xóa mấy đoạn video đó rồi, nhưng có lẽ thân phận 8của em vẫn bị lộ”
Ông chủ tập đoàn tài phiệt mà Tần Linh Du ám sát lúc trước là người của gia tộc Taylor. Nếu như không phải anh
ta đã xóa sạch những dấu vết của Tần Linh Du, gia tộc Taylor sẽ truy sát cô ấy đến cùng trời cuối đất rồi. Gia tộc
Taylor nắm rất nhiều thông tin của các thợ săn trong tay. Họ có thể sử dụng nhiều manh mối khác nhau để xác định
danh tính của thợ săn.
“Cùng lắm thì cũng là chết thôi” Tần Linh Du không thèm quan tâm, cười lạnh: “Em chờ sẵn rồi”
Cô ấy nâng cánh tay trái còn nguyên vẹn của mình lên, chỉnh lại bình truyền dịch trên đầu giường Doanh Tử Khâm,
rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và chờ đợi.
Vết thương của Doanh Tử Khâm cũng nặng không kém so với Phó Quân Thâm, hơn nữa cô còn phải chịu tác động
của vụ nổ đầu tiên.
Sau một đêm cấp cứu, hai người vẫn chưa tỉnh lại.
“Bip bip bip.”
Máy điện tim phát ra tiếng động.
Tần Linh Du ngẩng đầu lên, cuối cùng tâm trạng của cô ấy cũng có thể thả lỏng. Đường điện tâm đồ của hai người
hiển thị ổn định cho thấy nhịp tim của hai người đã trở lại bình thường.
Tần Linh Yến rất kinh ngạc và vui mừng: “Em gái, em ở đây chờ nhé. Anh đi gọi bác sĩ.”
Tần Linh Du gật nhẹ đầu.


Một phút sau, Tần Linh Yến trở về cùng với một bác sĩ
Đây là một trong những bác sĩ có uy tín và y thuật cao siêu nhất trên thế giới do gia tộc Laurent đưa đến.
“Quả là kỳ tích!” Sau khi kiểm tra cơ thể của hai người, bác sĩ không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Bọn họ đã hít phải rất
nhiều khói độc, vậy mà không ngờ giờ lại có thể khôi phục được ý thức”
Một số người khác ở phòng bên cạnh vẫn đang gặp nguy hiểm, nhịp tim của họ thỉnh thoảng lại dừng lại.
Tần Linh Yến hỏi: “Bác sĩ, lúc nào thì bọn họ có thể tỉnh lại?”
“Có ý thức đã là chuyện tốt rồi” Bác sĩ gật đầu: “Chịu khó nói chuyện với họ, nói đến những chuyện mà họ cảm
thấy hứng thú. Chúng tôi không dám xác định cụ thể thời gian mà họ sẽ tỉnh
lai”
Khí độc DEATH thực sự quá kỳ lạ, bọn họ cũng cần phải nghiên cứu kỹ càng hơn.
“Chuyện mà họ cảm thấy hứng thú sao?” Tần Linh Yến gãi gãi đầu, anh ta suy nghĩ một chút, đi đến cạnh giường
Doanh Tử Khâm: “Lão đại, chị có biết lần đầu tiên mà chị hack vào máy tính của tôi, lão Phó đã nói gì không?”
“Cậu ấy nói với tôi rằng ‘Cô bạn nhỏ nhà tôi thật lợi hại”, lúc đấy tôi đã cười sái cả hàm đấy.”
“Ông anh này chắc hẳn đã có ý đồ với chị từ lâu rồi. Chị nhất định phải tỉnh lại đây, chị tỉnh rồi thì cậu ấy cũng sẽ
tỉnh lại. Đến lúc đó, hai người cùng nhau sinh con, tôi sẽ làm cha nuôi cho bọn trẻ. Còn nữa…”
Tần Linh Du không muốn nghe thêm gì nữa, cô ấy kéo Tần Linh Yến ra khỏi phòng bệnh với khuôn mặt không
biểu cảm.
Cô ấy sợ rằng nếu cứ để anh mình nói tiếp thì cô ấy sẽ làm luôn cho anh mình một ngôi mộ.
Tần Linh Du đóng cửa phòng lại rồi đến xem Ôn Phong Miên đang trong tình trạng kiệt sức, ông cụ chung và
Doanh Thiên Luật xem họ đã tỉnh lại chưa.
Lúc này, trên giường trong phòng bệnh, bàn tay của Doanh Tử Khâm đột nhiên khẽ động đậy.
*
**
Nước Hoa, buổi trưa.
Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Vào thời điểm này, các học sinh lớp 12 ở Thanh Trí
đều đã được cho nghỉ.
Thời gian còn lại dành cho các học sinh tự ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.
Doanh Nguyệt Huyên biết rằng kỳ thi tốt nghiệp là cơ hội duy nhất của cô ta, vì vậy cô ta đã đặc biệt đến thư viện


thành phố.
Cho đến khi Tỉnh Hồng Trinh gọi cô ta đi ra ngoài. Hai người ngồi ở một quán cà phê cạnh thư viện thành phố.
“Có một tin tốt” Tỉnh Hồng Trinh gọi hai tách cà phê và mỉm cười thở dài: “Thật sự là một tin rất tốt”
Doanh Nguyệt Huyên đang không thấy vui vẻ chút nào: “Tin gì tốt?”
“Bên phía châu Âu đã xảy ra một vụ đánh bom” Tỉnh Hồng Trinh thản nhiên nói: “Thiên kim thực sự của nhà họ
Doanh đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết.”
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt ngón tay và ngẩng đầu lên: “Ý của bà là Doanh Tử Khâm?”
“Con hãy đọc tin tức đi.” Tỉnh Hồng Trinh đẩy điện thoại đến trước mặt cô ta: “Ồ, đội cứu hộ nói rồi, bọn họ không
cứu được Doanh Tử Khâm ra ngoài”
Doanh Nguyệt Huyên đọc tất cả tin trên hot search rồi mím môi: “Nhưng bọn họ cũng không nói rằng nó đã chết”
“Với tình hình vụ nổ như vậy, nó còn ở khu vực trung tâm, con nghĩ nó làm bằng sắt sao, có thể còn sống được?”
Tỉnh Hồng Trinh cười nói: “Không cần phải lo lắng, nó nhất định đã chết, dù không chết thì cũng sẽ bị thương
nặng”
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt các ngón tay của mình và chậm rãi nói: “Vậy sao?
Sau khi biết Doanh Tử Khâm chính là người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu, cô ta đã không còn chú ý đến ISC
và tất cả các tin tức liên quan nữa.
Để chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt, cô ta cũng đã ngắt luôn kết nối Internet.
Bởi vì chỉ cần xem thêm một chút, sự khó chịu và sự không cam lòng sẽ ăn mòn trái tim cô ta.
Chẳng trách hôm nay trong thư viện ít người như vậy, hóa ra là Doanh Tử Khâm đã xảy ra chuyện. Doanh Nguyệt
Huyên từ từ hít thở, cơ thể và tâm trí cô ta thoải mái hơn bao giờ hết.
Doanh Tử Khâm chết rồi.
Thật tốt.
Không còn Doanh Tử Khâm, Chung Mạn Hoa chỉ có thể chọn cô ta, dù bà ta có bất mãn thế nào đi chăng nữa.
Tâm trạng của Doanh Nguyệt Huyên đã tốt hơn nhiều.
Châu Âu cũng đã cấm cô ta nhập cảnh trọn đời, cùng lắm thì về sau cô ta sẽ không đi nước ngoài nữa. Chỉ cần có
thể thành công ở lại nhà họ Doanh, thì cuộc sống vinh hoa phú quý của cô ta đã được xác định rồi.


Tinh Hồng Trinh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia rồi, mục tiêu của mẹ
dành cho con chính là trạng nguyên toàn quốc. Chi có như vậy, con mới có thể giữ chắc được vị trí đại tiểu thư của nhà họ Doanh”
Doanh Nguyệt Huyên thàn nhiên đáp: “Chuyện này đơn giàn thôi.”
Doanh Tử Khâm không rõ sống chết, dù là còn sống thì cô cũng sẽ không thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc
gia.
Ngoài cô ta ra thì còn ai có thể trở thành trạng nguyên toàn quốc được đây?