Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thời khắc này, chiếc xe đua đạt đến tốc độ cao nhất…
380km/h!
Tu Vũ ngồi ở vị trí ghế lái, nắm thật chặt vô lăng, cảm t1hấy mình như sắp bay lên đến nơi.
Tiếng gió xung quanh rất lớn, xói vào tai, nhưng từng chỉ đạo của Doanh Tử Khâm vẫn vững vàng 0lọt vào tai cô
ấy.
Rẽ trái.
Rẽ phải.
Bám lấy đường giữa.
Vào khúc cua dài 6 rẽ trái, phóng lên.
1“Uuu!”
Thế là, trong lúc các xe đua khác đều duy trì tốc độ vốn có hoặc giảm tốc ít nhiều, thì tất cả mọi người đều nhìn
thấy ch2iếc xe đua màu lam kia, bay vút qua đoạn cua tử thần với thể như trẻ che.
Một đoạn cua tử thần cứ thế bị rút lại đến 200 mét.
[Vãi đạn, kỹ thuật của xe thần thánh gì đây, tôi mù rồi à, sao không thấy chiếc xe này đi qua thế nào thế?]
[Má, tôi đang 9xem đua xe đường trường cơ mà? Đua xe đường trường mà cũng dám lái như thế à???]
[Đây là sự khác biệt giữa đại lão và loại thường dân như tôi sao, ngón tay run rẩy.jpg]
Tại trường đầu, khán giả xem trực tiếp qua màn hình lớn cũng đờ cả người.
Kiểu lái xe bạo lực thế này vốn không thích hợp với đua xe đường trường, mà là kiểu đua xe đường ngắn.
Điểm quan trọng nhất là tuyển thủ số 11 còn là một tay đua nữ. Thể lực của tay đua nữ vốn đã không so được với
tay đua nam, kể từ lúc bắt đầu đưa đến nay đã năm tiếng đồng hồ trôi qua.
Liên tục cầm lái suốt một thời gian dài như vậy, đừng nói là thần kinh kiệt quệ, đến cơ thể cũng tiêu hao rất nhiều
sức.
Nhưng trong tình hình đó, tốc độ của Tu Vũ không những không giảm mà còn tăng.
Gia chủ Manson xem thi đấu mà bừng bừng khí thế, không kìm được phải thốt lên khen ngợi.
Mãi một lúc sau, ông ta mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc, lại một lần nữa ra lệnh cho quản gia: “Đi điều tra xem,
hoa tiêu của tay đua số 11 rốt cuộc là ai?
Trong những cuộc đua đường trường, tất nhiên thực lực của tay đua phái mạnh. Nhưng một hoa tiêu tài giỏi có thể
khiến tay đua phát huy vượt mức bình thường, thậm chí còn phát huy hơn mấy bậc so với thực lực vốn có.
Gia chủ Manson đã xem đua xe bao nhiêu năm qua, chút kiến thức này đã là gì.
Quản gia gật đầu: “Vâng, gia chủ, đợi lát nữa bọn họ đến đích, sẽ cử người qua”
***
Đoạn đường đua cuối cùng là dài nhất, tổng cộng 200 km, cũng là giai đoạn then chốt để kéo giãn khoảng cách với
các đối thủ và quyết định kết quả chung cuộc của cuộc đua.
Đã sắp sáu tiếng đồng hồ, Vân Sơn xem còn thấy mệt.
Nhưng thần kinh của anh ta vẫn căng như dây đàn, anh ta vô cùng hào hứng: “Thiếu gia, chắc chắn hạng nhất rồi.”
Cuối cùng Vân Sơn cũng tìm được chuyện có thể kích thích Vân Vụ.
Anh ta lập tức mở điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.
[Chú ba, anh được chứng kiến tận mắt Doanh tiểu thư đua xe này, còn chú phải ở trong viện, gà quá nhỉ?]
Một phút sau, Vân Vụ chậm rãi trả lời tin nhắn.
[Chị Tạ nói, xong xuôi sẽ nói thật nhiều điều hay về em cho Doanh tiểu thư là có đồ ngon đem về^_^]
Vân Sơn: “..”
Đệt.
Anh ta tức đến mức muốn quăng điện thoại đi.
Phó Quân Thâm cũng đang theo dõi màn hình lớn.


Trên màn hình lớn chia làm chín khu, mỗi khu tương ứng với một tay đua đang nằm trong tốp 9 bây giờ. Hiện nay
Tu Vũ và Doanh Tử Khâm đứng thứ ba, nhưng bám theo số hai rất sát. Trên màn hình lớn chỉ có thể nhìn thấy xe,
không nhìn thấy người bên trong.
Nhưng ánh mắt của Phó Quân Thâm vẫn luôn dừng ở chỗ ghế phó lái, trong đôi mắt đào hoa ánh lên ánh sáng dịu
dàng, miên man như nước.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên giục giã.
Ảnh mắt của Phó Quân Thâm hơi chững lại.
Tần Linh Yến trước giờ không thích gọi điện thoại, mọi lần đều xâm nhập thẳng vào hệ thống.
Anh bắt máy: “Mặt búp bê, làm sao thế?”
“Lão Phó, có phải em gái tôi cũng đi theo các cậu không?” Lần này Tần Linh Yến không so đo cách xưng hô, giọng
nói anh ta hơi khẩn trương: “Hiện giờ các cậu đang
trong địa bàn của gia tộc Manson đúng không?”
Hàng mi cua Phó Quân Thâm khẽ động: “Ừm!
“Quả nhiên, cậu bảo đại lão nói với nó đừng hấp tấp” Tần Linh Yến hít sâu vào một hơi: “Đừng có một mình đến
gia tộc Manson, vết thương của nó còn chưa khỏi hẳn, không phải là đối thủ của các trưởng lão và lính đánh thuế
của gia tộc Manson đầu”
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thầm hơi nheo lại: “Em gái cậu, là Moon?”
Đứng thứ ba trên bảng sát thủ của NOK, Moon.
Biệt danh: Ánh trăng.
Bởi vì chỉ xuất hiện vào đêm tối nên mới có tên gọi này.
“Chuyện ấy không quan trọng” Tần Linh Yến rất lo lắng: “Tôi tưởng nó tiến vào giới giải trí là thật sự muốn làm
ngôi sao, ai ngờ nó vẫn còn nhớ chuyện này, lừa tôi nói đến châu âu tham gia chương trình tạp kỹ, tôi thấy nó là
muốn quay lại gia tộc Manson một lần ấy”
Lúc ban đầu anh ta đúng là cũng không biết Tân Linh Yến là sát thủ đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng, bởi vì tài
khoản NOK của anh ta không đủ cấp bậc quyền hạn, không thể kiểm tra tin tức của những thợ săn trong tốp 5.
Ngón tay Phó Quân Thâm gõ lên thành ghế, không nói gì.
Anh cũng biết gia tộc Manson vẫn luôn truy sát sát thủ đứng thứ ba Moon, nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy.
Trên thực tế, người hâm mộ của Tần Linh Du ở châu âu cũng không ít, nhất là giới trẻ, cô ấy hoạt động ngay dưới
tầm mắt của gia tộc Manson.
Thế nhưng gia tộc Manson lại hoàn toàn ngó lơ cô ấy.
Trong tình hình Tần Linh Yến đã xóa hết 90% vết tích manh mối của Tần Linh Yến, cho dù là brain trust* của gia tộc
Manson, cũng không thể đoán được hiện giờ Tân Linh Du là một siêu sao hàng đầu.
* Một thuật ngữ ban đầu mô tả một nhóm cố vấn thân cận cho một ứng cử viên chính trị hoặc người đương nhiệm;
đây thường là những học giá được đánh giá cao về chuyên môn của họ trong các lĩnh vực cụ thể
“Được.” Ánh mắt Phó Quân Thầm hơi tối đi: “Tôi sẽ bảo Yểu Yểu nói với cô ấy.”
“Tôi đã lên máy bay rồi” Tần Linh Yến nhấn mạnh lại lần nữa: “Tôi sẽ qua đó nhanh thôi, giữ chắc nó đấy, nhất
định phải giữ chắc nó”
Anh ta lại lẩm bẩm một tiếng: “Con nhỏ này trước giờ không nghe lời tôi, không biết là giống ai nữa, tức chết đi
thôi.”
Phó Quân Thâm kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn vào màn hình với vẻ suy tư.
Vân Sơn cũng đã nghe thấy: “Thiếu gia, Moon gì cơ?”
“Người bạn Tần Linh Du của Yểu Yểu” Phó Quân Thâm nói với giọng đều đều: “Là sát thủ đứng thứ ba trên bảng
xếp hạng, biệt danh là Moon”
Vân Sơn giống như bị sét đánh ngang tai, mặt mày ngơ ngác: “..”
Hóa ra thật sự chỉ có mình anh ta là yếu ớt nhỏ bé thôi à?
Đại lão quả nhiên chỉ chơi với đại lão.
***
Điểm xuất phát của cuộc đua đường trường cũng là vạch đích.
Các tay đua chạy hết một vòng, sẽ quay về điểm xuất phát.
Các khán giả có mặt tại hiện trường không xem màn hình nữa mà nhìn về phía đường đua.
Ở nơi xa, có một chiếc xe màu lam như ẩn như hiện trong màn sương mù, xé gió tiến về phía trước.


Thời khắc này, tiếng động cơ vang rền như sấm sét, đâm vào màng nhĩ mọi người đau nhói.
“Soạt!”
Tốc độ của chiếc xe đua màu lam vẫn còn tiếp tục tăng, cho đến khi vượt qua vạch đích.
Cùng lúc này trên màn hình lớn tính giờ cũng cập nhật điểm số.
No. 1: Tu Vũ, đội đua nhà họ Tu, 6 giờ 12 phút 23 giây.
Nhưng khán giả đều không quan tâm đến điểm số hiển thị trên màn hình, ánh mắt tiếp tục dõi theo chiếc xe đua
kia.
Giây tiếp theo, dưới sự điều khiển của Tu Vũ, chiếc xe đua xoay một vòng tuyệt đẹp, sau đó vững vàng dừng lại
trên đường đua.
Tất cả mọi người đều phát điên.
Có người đang hô hào.
“Số 11!”
“Vua xe! Vua xe!
Tu Vũ tắt máy, cởi bỏ mũ bảo hiểm, há miệng thật lớn, hít thở không khí trong lành.
Cô ấy kiệt sức dựa vào ghế xe, thần kinh vừa buông lỏng thì không còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn hét lớn
một tiếng: “Phế!”
Cô ấy chưa từng trải qua một cuộc đua nào kích thích như thế này.
Mỗi giây mỗi phút đều giống như đang chiến đấu với tử thần.
Tu Vũ nằm bò lên xe nghỉ ngơi một lúc, mới chú ý đến cô gái bên cạnh còn chưa cởi mũ bảo hiểm ra: “Bố Doanh,
cậu không cởi mũ ra, không thấy bí à?”
Doanh Tử Khâm liếc cô ấy một cái: “Tôi có tu vi cổ võ, chút bí bách này đã là gì?
Tu Vũ: “…
Thôi đành.
Tuy cô ấy cũng đã có thể luyện cổ võ, nhưng không có nhiều hứng thú về mặt này lắm.
Doanh Tử Khâm đợi Tu Vũ nghỉ ngơi xong, mới mở cửa xe bước xuống.
“Bíp” một tiếng, có không ít ống kính máy quay đều hướng về phía cô, bao gồm cả cái lớn nhất.
Nhưng bởi vì Doanh Tử Khâm không cởi bỏ mũ bảo hiểm, nên chỉ để lộ ra một đôi mắt phượng.
[??? Rồi nhìn thấy cái gì không.]
[Mặt! Tôi muốn xem mặt!]
Nhân viên phụ trách máy quay: “..”
Bọn họ đã đủ đáng thương rồi.
Mãi đến tám phút sau, chiếc xe thứ hai mới vượt qua vạch đích.
Trên màn hình lớn lại một lần nữa nhảy số, hiện ra điểm số của người đứng thứ hai.
No. 2: Mond, đội đua XS, 6 giờ 20 phút 45 giây.
Toàn trường tĩnh mịch như chết.
Khoảng cách giữa người đứng đầu và người đứng thứ hai lại lên đến tận tâm phút.
Trong tất cả các cuộc đua mà gia tộc Manson từng tổ chức, trước nay chưa từng xảy ra chuyện này.
Trên hàng ghế khách mời, đám lính đánh thuế của chiến đội XS đều sa sầm mặt.
Tuy bọn họ vẫn giành được vị trí thứ hai, nhưng phần thưởng dành cho vị trí thứ hai còn chẳng bằng số lẻ của vị trí
dẫn đầu.
Thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại mất thì nhịn làm sao được?
Nhưng đúng là khoảng cách thật quá rõ rệt.
Chưa được mấy phút, những chiếc xe phía sau lần lượt tới nơi. Chiếc xe thứ hai cũng dừng lại, cửa xe mở ra, bước
xuống là một người trẻ tuổi, mái tóc màu nâu sẫm.


Đây là tay đua dẫn đầu của chiến đội XS,Mond.
Bên cạnh anh ta cũng có quay phim và ký giá.
Mond lạnh mặt đẩy mấy quay phim ra,trực tiếp giật lấy micro trong tay ký giả.
“Xin hỏi tuyển thủ số 11 và hoa tiêu của cô.”Mọi con mắt đều đổ dồn vào anh ta,Mond giơ một tay cởi mũ bảo hiểm,ném mạnh
xuống đất,nhìn thẳng vào Doanh Tử Khâm và Tu Vũ,trong mắt có sự lạnh lẽo vô cùng,anh ta cười lạnh:“Gian lận,dùng chất cấm,
ngó lơ nguyên tắc thi đấu công bằng,có phải rất vui không?Him?”