Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiết Quốc Hoa chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, có hơi ngỡ ngàng.
Ông liều mạng véo mình một cái, sau đó vỗ vỗ vai Lệ Hàn: “Tiểu… Tiểu Hàn,1 em xem giúp tôi xem có phải tôi già
rồi nên mắt mờ, là Hickman đúng không?”
Lê Hàn cũng hơi sững sờ: “Không… không, mắt thầy hỏng nhưng m0ắt em thì không, em nhìn rõ lắm.”
Độ nổi tiếng của Hickman trong giới nghiên cứu khoa học quốc tế đã đến mức mà kể cả có là các giáo sư, sin1h viên
không phải trong lĩnh vực vật lý cũng đều biết đến.
Là giáo sư hàng đầu thế giới chân chính, được gọi là Simon Brand thời hiện đại. <2br>
Không ngờ dự án thí nghiệm đàn em Doanh đưa cô ấy lại là dự án thí nghiệm của Hickman?!
Lê Hàn đột nhiên nhớ đến buổi báo cáo hạng mụ6c kinh động cả giới nghiên cứu khoa học diễn ra ở châu âu hồi
tháng sáu.
Dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ!
Kể từ khi Tập đoàn Venus và9 gia tộc Laurent cũng rót vốn đầu tư, có không ít nghiên cứu viên trên toàn thế giới
đều muốn gia nhập.
Thứ cầu mà không được, đàn em Doanh cá thể đưa cho cô ấy?
Lê Hàn hơi sững sờ.
Đây mà gọi là nhờ cô ấy giúp ư?
“Tiểu Hàn, em gặp may rồi.” Sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, Tiết Quốc Hoa mừng ra mặt, “Giáo sư Hickman gửi nội dung thí nghiệm lắp đặt cơ động cho em, chắc chắn em là nghiên cứu viên nòng cốt rồi!”
Dù không phải là nòng cốt, dù chỉ có tên trong dự án thí nghiệm cấp bậc thế này thì cũng triệt để có chỗ đứng trong
giới nghiên cứu khoa học quốc tế.
Lê Hàn yếu ớt nói: “Chẳng phải thầy nói không được cướp học trò cuối cùng của thầy ư?”
“Nói vớ vẩn gì đấy, đây sao có thể gọi là cướp được?” Tiết Quốc Hoa không hề gượng gạo, lời lẽ đanh thép nói,
“Đây là cống hiến cho sự phát triển của sự nghiệp nghiên cứu khoa học nhân loại. Tiểu Hàn, thầy đặc biệt cho phép
em có thể tạm dừng những dự án thí nghiệm khác”
Lê Hàn ôm văn kiện thí nghiệm rời đi.
Tiết Quốc Hoa ho khan, gọi điện thoại cho khoa vật lý, giả vờ như vô tình nói: “Tiểu Tả à, tôi muốn hỏi câu chuyện
liên quan đến sinh viên Doanh”
Tả Lê rất cảnh giác: “Ông muốn hỏi gì?”
“Chỉ hỏi mà thôi. Em Doanh có mời sinh viên khoa vật lý các cậu tham gia dự án thí nghiệm gì không?”
Nghe đến đây, Tả Lê thở phào một hơi: “Không có, sao vậy?”
“Được, được, được, vậy là được.” Tiết Quốc Hoa quả quyết cúp máy, hoàn toàn không quan tâm Tả Lê đang không
hiểu chuyện gì.
Ông chắp tay sau lưng, vô cùng vui vẻ rời khỏi văn phòng.
Rất tốt, về phương diện này, cuối cùng họ cũng thắng được khoa vật lý rồi.
Khoa máy tính mới là khoa đứng đầu Tam đại viện!
Mùng 3 tháng 10, Tu Vũ dẫn theo người mà gia tộc Manson cho cô về nhà họ Tu.
Chuyện đội đua của nhà họ Tu giành hạng nhất cũng đã truyền khắp nhà họ Tu rồi.
Lớp trưởng bối của nhà họ Tu, các chi và cổ đông Tập đoàn Tu thị đều đích thân đến đón Tu Vũ trở về.
Đến cả ông cụ Tu cũng mặc kệ em trai Tu Nhan, ngồi xe lăn đến đón Tu Vũ.
Trên mặt ông ta hiếm khi xuất hiện nụ cười: “Tiểu Vũ, hợp đồng mà gia tộc Manson đưa đầu? Để ông xem nào”
Có gia tộc Manson ở đây, nhà họ Tu lập tức có thể một bước lên trời.
“Ông già, thật ngại quá” Tu Vũ vỗ vỗ tay, nở nụ cười nhưng là nụ cười lạnh, “Gia tộc Manson đã giao ước với tôi,
chỉ cần người quản lý nhà họ Tu không phải là tôi, họ liên thu hồi tất cả tài nguyên, tuyệt đối sẽ không hợp tác với
nhà họ Tu nữa”
Cô vừa nói ra câu này, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng khách đều thay đổi.
Sắc mặt của ông cụ Tu càng âm trầm hơn, giọng nói từ kẽ răng chui ra: “Tu Vũ, tạo là ông mày!”


Nếu là vậy, ông ta giao nhà họ Tu cho cháu trai ông ta kiểu gì?
“Lúc này biết nói mình là ông tôi rồi à? Thế hội trước ông làm gì vậy?” Tu Vũ khoanh tay trước ngực, “Tôi không có
người ông như ông đầu. Bây giờ, phiên ông dẫn theo đứa cháu trai kia của ông cút ra khỏi nhà họ Tu được rồi.”
Sắc mặt ông cụ Tu tím tái: “Mày nói gì?”
Tu Vũ không nói gì thêm, ngược lại nhìn những người khác của nhà họ Tu và các cổ đông của Tập đoàn Tu thị.
Cũng không cần suy tính lợi hại, đã có người lập tức cất lời, phụ họa theo.
“Lão gia tử, ông đã có tuổi rồi, cũng nên giao nhà họ Tu cho con cháu rồi”
“Đúng vậy lão gia tử, nếu ông có thể kéo được đầu tư của gia tộc Manson, chúng tôi tự nhiên vẫn sẽ ủng hộ ông”
Ông cụ Tu tức đến toàn thân run rẩy: “Các… các người..!”
Ông ta không thể ngờ được Tu Vũ lại muốn cướp quyền của mình.
Hơn nữa, bây giờ đám người của nhà họ Tu này đều đứng về phía cô.
“Ồ, tôi quên mất, chân ông tàn phế rồi, không cút được.” Tu Vũ lại nở nụ cười, “Các người giúp ông ta cút đi”
Hai vệ sĩ này là người của gia tộc Manson cử đến, chỉ nghe lời của Tu Vũ. Họ nhanh chóng bước lên, đẩy cả người
và xe lăn của ông cụ Tu ra ngoài.
Đương nhiên Tu Vũ cũng đưa cháu trai của ông cụ Tu cho ông ta, để ông cháu họ cùng rời khỏi.
“Chuyện làm ăn thì đừng bàn ở trong biệt thự” Tu Thiếu Uyển cất lời, “Đến công ty rồi nói sau”
Các cổ đông liền lục tục rời đi.
Từ hôm nay, nhà họ Tu đoàn kết một lòng, vững như thành đồng.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tu Vũ quay đầu nhìn cô gái, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bố Doanh, sau này nhà họ Tu
cũng là hậu thuẫn của cậu”
Tuy cô ấy biết trước mắt nhà họ Tu mới chỉ lớn mạnh ở Đế đô mà thôi.
Đừng nói là giới cổ võ, đến quốc tế cũng không chen chân vào được.
Nhưng sau khi có được đầu tư của gia tộc Manson, rất nhanh thôi, nhà họ Tu sẽ có thể tiến vào quốc tế.
Doanh Tử Khâm nắm lấy bả vai cô ấy, cười nhẹ: “Tôi rất cần”
Ngừng một chút, “Cậu không nộp hồ sơ vào Đại học Đế Đô ư?”
“Ừm” Tu Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tớ nộp hồ sơ vào một trường ở nước ngoài, chọn hai chuyên ngành là quản lý
kinh doanh và tài chính. Trước khi tìm thấy bố, tới không thể để nhà họ Tu lụn bại được”
Cô ấy sa sút tinh thần, trốn tránh năm năm, bây giờ bắt buộc phải đối diện với nó.
“Đúng rồi bố Doanh” Vẻ mặt Tu Vũ nghiêm túc, lấy ra một thứ, “Cậu nhìn cái này xem, tớ nghi ngờ nó có liên quan
đến việc bố tớ mất tích. Mãi sau này tớ mới phát hiện ra nó”
Đó là một mảnh vỡ từ chiếc cốc thủy tinh, chỉ còn lại đáy cốc.
Doanh Tử Khâm nhận lấy rồi nhìn, vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi.
Hình vẽ dưới đáy cốc hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ký hiệu bộ xương màu đen.
Nhưng từ sau vụ nổ ở thành phố đại học, IBI và Đại học Norton cùng bắt tay điều tra, ký hiệu này không còn xuất
hiện nữa.
Cũng không biết nhóm người đó đã đi đầu, căn bản là không thể tra ra được tung tích của chúng.
Hơn nữa, còn có thể tùy ý thuê nhiều thợ săn đến vậy.
Kẻ địch mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.
“Có thể đưa cho tôi cái này không?” Doanh Tử Khâm ngừng một lát, “Tôi muốn giao cho IBI”
“Được, cho cậu” Tu Vũ gật đầu, “Tớ giữ lại cũng không có tác dụng gì?
Doanh Tử Khâm cất kỹ mảnh thủy tinh, con người ngưng đọng.
“Cuối cùng cũng xử lý được lão già chướng mắt kia rồi” Tu Vũ vươn vai, “Bổ Doanh, ngày mai ra ngoài ăn gì
không? Phố tây của Đế đô mới mở một nhà hàng”
Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Mai tôi không rảnh, ngày kia đi.”
“Hả? Cậu làm gì vậy?”
“Đi làm thần côn”
Tu Vũ: “???”
***


Lê Hàn và Doanh Tử Khâm đã hẹn nhau ngày mai đến một nơi đặc biệt để giải trừ chuyện mượn vận.
Lê Hàn lại sờ sờ lá bài Tarot kia, sau khi xác nhận không có gì sai sót mới rời khỏi Đại học Đế Đô.
Cô ấy vốn không định về nhà, nhưng mẹ cô ấy gọi điện cho cô ấy nói bà bị ốm, vì thế, cô ấy không thể không trở về.
Vừa vào đến cửa nhà, đón tiếp cô ấy là một chén trà bay đến.
Lê Hàn nhẹ nhàng tránh được, cô ấy nhìn kẻ khởi xướng, mắt lạnh xuống: “Lê Văn Hiên!”
Lê Văn Hiên trợn trắng mắt, cười giễu cợt: “Ồ, sinh viên giỏi của Đại học Đế Đô về rồi sao?”
Lê Hàn mặt vô cảm.
Cô ấy nhìn cảnh này liền biết mình bị lừa rồi, vì thế cô bèn quay người đi luôn.
“Tiểu Hàn, con không ăn cơm ở nhà ư?” Bà Lê vội vàng đi từ phòng bếp ra, gọi cô ấy lại, “Lâu lắm rồi con không ăn
cơm ở nhà rồi”
“Chẳng phải các người có con trai là đủ rồi à? Sau này bớt giả bệnh với tôi đi.” Lê Hàn không thèm nhìn bà Lê một
cái, đi thẳng ra cửa.
Bà Lê rất xấu hổ đồng thời có phần hơi chật vật.
“Kệ nó đi.” Ông Lê hút thuốc, đi ra từ phòng sách, vô cùng lạnh lùng nói, “Đỗ Đại học Đế đô liền hơn người rồi. Tôi
nói chứ năm ấy nên trông chừng nó cẩn thận, sao lại để nó đi đăng ký nguyện vọng được? Đáng nhẽ phải cho nó đi
làm luôn mới đúng”
Con gái phải đi lấy chồng, cuối cùng cũng không phải là người nhà họ Lê bọn họ, vinh dự cũng không phải của họ.
“Được rồi, đừng nói nữa” Bà Lê xoa tay, “Văn Hiên, ăn cơm đi, mẹ nấu thịt chua ngọt mà con thích đấy”
“Con thấy bố nói đúng” Lê Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, đi qua.
Kết quả không để ý, cậu ta giẫm phải chén trà mình mới ném ra ngoài, trượt chân một cái, cắm thẳng đầu xuống
đất.


“Rầm”một tiếng,cậu ta ngất lịm đi.
“Văn Hiên!”Bà Lê hoảng hốt,vội vàng bước lên,“Ông xã,mau lên,mau gọi xe cấp cứu đi!”
Đúng là lạ.Từ khi họ mượn vận mạng của Lê Hàn cho Lê Văn Hiên thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy,thế này là thế nào?
Mượn vận thôi vẫn chưa đủư?