Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


NHAN AN HÒA
Tới tư cách là tầng lớp cao nhất trong giới thượng lưu ở Đế đô, Đại học Đế đô và đội Nhất Tự cũng chỉ là quan hệ
hợp tác1.
Trường Đại học Đế độ không thể sai khiến đội Nhất Tự.
Trước giờ, rất khó để trở thành đội viên chính thức của đội Nhất Tự0, hơn nữa còn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối
với thể trạng, anh ta vừa hay hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn.
Cho nên lá gan của Ngụy Tử1 Húc cũng lớn hơn một chút. Nhưng anh ta thật không ngờ rằng, lần tập huấn quân
sự này lại có thể linh động đến cả người của tổng bộ.
<2br>Hơn nữa chiều nay, vụ việc đổi huấn luyện viên quá mức ầm ĩ, khiến Ngụy Tử Húc đến bây giờ cũng bắt đầu
hoảng.
Anh ta không phải6 sợ bị ghi tội, mà là sợ không có cách nào chuyển thành đội viên chính thức được nữa.
“Cậu vẫn chưa đủ tư cách để biết, bớt phí lời9 đi.” Đội trưởng đội hai cười lạnh: “Chuyện xảy ra trong đợt tập huấn
quân sự của trường Đại học Đế đô mấy ngày hôm nay, chúng tôi đã thu thập xong chứng cứ từ phía nhà trường và
các em sinh viên rồi.”
“Bây giờ, lập tức thành thật khai báo không sót chữ nào, vì sao cậu phải cố ý nhắm vào một bạn sinh viên nữ?”
Nghe thấy câu này, Ngụy Tử Húc trở nên trầm lặng, gân xanh trên trán vẫn đang co giật.
“Bởi vì cô ấy đánh bại cậu?” Đội trưởng đội hai tiếp tục truy hỏi: “Khiến cậu mất mặt?”
Ngụy Tử Húc mím môi: “Đội trưởng đội hai, anh cứ nói thẳng ra hình phạt là gì đi.”
Anh ta thích Nhan An Hòa, tuyệt đối không thể khai ra Nhan An Hòa được.
Hơn nữa, cũng đúng là anh ta đã hành xử không khéo.
“Hình phạt?” Đội trưởng đội hai cười khẽ, cất giọng lạnh nhạt: “Không, cậu không bị trừng phạt gì cả, bởi vì dù sao
cậu cũng không phải là đội viên của đội Nhất Tự, chúng tôi không phạt cậu.”
Toàn thân Ngụy Tử Húc cứng đờ, anh ta ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi: “Đội trưởng?!”
Để gia nhập đội Nhất Tự, anh ta đã chuẩn bị suốt năm năm, trong thời gian đó còn ra nước ngoài huấn luyện.
Chỉ vì một lần tập huấn quân sự thất trách mà muốn đuổi anh ta ra khỏi đội Nhất Tự?


“Nếu cậu không muốn nói, chúng tôi cũng không ép.” Đội trưởng đội hai nhún vai: “Nhưng đáng tiếc, Ngụy Tử
Húc, cậu không thông qua thử thách lần này.”
Ngừng một lát, anh ta buông lời chế giễu: “Một nữ sinh mà cậu còn muốn đối phó, đến khi thật sự gia nhập đội
ngũ, lỡ như ngày nào đó cậu được cử đi làm nhiệm vụ, gặp phải đương sự không vừa mắt, há chẳng phải cậu sẽ
mặc kệ người ta à?”
Cho dù chuyện này không liên quan đến Doanh Tử Khâm, đội Nhất Tự cũng không thể để Ngụy Tử Húc gia nhập.
Nhiếp Triều vì để bảo đảm bản thân tuyệt đối công chính đã lựa chọn tách khỏi nhà họ Nhiếp.
Bất kỳ con cháu họ hàng nào của nhà họ Nhiếp vi phạm quy định, cũng sẽ không thiên vị.
Đám thuộc hạ bọn họ càng phải nghiêm khắc hơn với bản thân.
**
*
Lúc Ngụy Tử Húc đi ra khỏi đội Nhất Tự, đầu óc mơ màng, tứ chi cứng nhắc.
Thời tiết giữa tháng mười đã dần chuyển lạnh, gió thổi qua khiến anh ta không kìm được mà rùng mình, đầu óc
cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Ngụy Tử Húc rút điện thoại ra.
Trên màn hình có mấy tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin đến từ Nhan An Hòa.
[Tử Húc, không sao chứ? Tôi nghe nói đã đổi huấn luyện viên, anh có bị ảnh hưởng gì không?
Ngụy Tử Húc hít sâu một hơi, rồi mới gõ chữ.
[Không sao, chỉ bị giáo huấn một trận thôi, chị dâu, chị đừng lo, cứ yên tâm ở cùng đội trưởng đi.]
Tin nhắn của Nhân An Hòa tới rất nhanh.
[Thật sự rất xin lỗi, không ngờ tính tình cô ta lại nhỏ nhen như vậy, cứ nhất quyết đi tìm lãnh đạo nhà trường đòi
đổi huấn luyện viên, anh không sao thì tốt, mai tôi lại mang cho anh ít thuốc, bôi xong sẽ hồi phục nhanh thôi.]
Ngụy Tử Húc không trả lời nữa.
Đúng là anh ta hơi hối hận vì đã giúp Nhan An Hòa nên đánh mất cả tiền đồ của mình.
Nhưng nếu không phải lãnh đạo trường Đại học Đế đô yêu cầu đội Nhất Tự thay anh ta thì còn có thể là ai?
Ngụy Tử Húc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
***
Bên phía trường Đại học Để đồ, trên thao trường.


Sau khi Ngụy Tử Húc đi, cuộc tập huấn diễn ra rất trôi chảy.
Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế, nhìn Phó Quân Thâm dạy liên đội 19 huấn luyện.
Bây giờ đang huấn luyện chạy bộ.
Lúc Phó Quân Thâm đi ngang qua cô, bỗng dưng dừng lại, bàn tay bóp nhẹ cằm cô, đặt xuống một nụ hôn.
Anh làm rất bí mật, các sinh viên khác đều không nhìn thấy.
Doanh Tử Khâm mặt mày vô cảm ngước mắt lên, sau đó đá cho anh một cái.
“Người ta có câu, đánh là thương mắng là yêu, yêu đến cùng cực dùng chân đá, anh cảm nhận được rồi.” Phó Quân
Thâm nói xong câu này, xoay người đi, làm như không có việc gì thổi còi hiệu lệnh, biếng nhác cười một tiếng:
“Giải lao hai mươi phút.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Thôi chịu thua, vô lại không bì được.
Trong giờ giải lao, sinh viên nữ của các liên đội khác đều chạy qua đây, còn có cả sinh viên nam.
Bọn họ đều đã nhìn thấy ảnh của Phó Quân Thâm trên mạng xã hội hoặc trên tạp chí, nhưng chưa thấy người thật
mặc đồng phục quân đội bao giờ.
Nghiêm chỉnh, lại mang theo sự quyến rũ chết người.
“À, xin lỗi.” Phó Quân Thâm xắn tay áo lên, giọng nói buông lơi: “Trong nhà quản rất nghiêm, phải duy trì khoảng
cách ba mét với tất cả người khác giới, đứng yên ở đó, đừng qua đây.”
Câu nói ấy thật sự khiến các bạn nữ sinh đến hóng hớt đều giật mình.
Mấy bạn nam sinh thì hào hứng hẳn lên: “Huấn luyện viên, huấn luyện viên, vậy bọn em có thể qua được không?”
Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên, trước hết nhìn Doanh Tử Khâm đang đứng trong số các sinh viên nữ, từ tốn nói:
“Đồng tính mà qua đây, tôi sẽ trực tiếp động thủ.”
6
“Doanh thần, em có biết thế này gọi là gì không?” Kỷ Ly nghĩ một lúc, hạ giọng xuống thật nhỏ: “Gọi là tất cả mọi
người đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhưng em có thể đùa bỡn thỏa thích.”
Tay của Doanh Tử Khâm cứng đờ.
Đùa bỡn.
Một từ không sao tưởng tượng được.
Buổi tập huấn buổi chiều nhanh chóng kết thúc.
Buổi tối khi các bạn sinh viên đều nằm liệt trong ký túc không muốn nhúc nhích, ở rừng cây bên cạnh thao trường.


Phó Quân Thâm đưa một bình nước ép hoa quả ấm cho cô bé, tay còn lại vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt đào hoa cong cong:
“Muốn gặp bạn gái thật không dễ dàng gì, còn phải mượn lý do công việc để đến.”
Doanh Tử Khâm nhận lấy, uống một ngụm, thả hồn nhìn về xa xăm.
“Yêu Yểu, đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ đến đùa bỡn.”
Vừa dứt lời, đến động tác của chính Doanh Tử Khâm cũng khựng lại.
Cô trở nên im lặng.
Thật không nên nói chuyện với Kỷ Ly quá lâu, dẫn đến tư tưởng của cô cũng có vấn đề rồi, lần đầu tiên miệng
nhanh hơn não.
Mà nghe thấy câu này, đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm lại nhướng lên.
Anh ngẫm nghĩ, cởi hai cúc áo của bộ đồng phục, giọng điệu hờ hững nhởn nhơ, mang theo ý cười: “Muốn chơi thế
nào?”
***
Tuy Phó Quân Thâm chỉ là huấn luyện viên của một liên đội, nhưng các đội viên dự bị kia đều biết, địa vị của anh
cao hơn bọn họ rất nhiều.
Hiện giờ, đội trưởng đội hai lúc nào cũng tỏ thái độ kính cẩn với anh.
Các đội viên dự bị còn đang đoán, liệu có phải Phó Quân Thâm chính là vị thống lĩnh thần bí của đội Nhất Tự hay
không.
Đội trưởng đội hai đi theo Phó Quân Thâm vào một căn phòng ký túc đơn, rồi đóng cửa lại.
“Thằng ranh Ngụy Tử Húc ấy tưởng là nếu cậu ta không nói thì bọn em sẽ không điều tra ra được chắc.” Đội
trưởng đội hai hừ lạnh một tiếng: “Phó thiếu, bọn em đã tra ra, mấy ngày gần đây cậu ta liên lạc rất nhiều với một
cô gái tên là Nhan An Hòa.”
“Việc cố ý nhắm vào cô Doanh, cũng là Nhan An Hòa có ý sai khiến cậu ta, đây là lịch sử trò chuyện của bọn họ.”
Phó Quân Thâm nhận lấy, trong đôi mắt đào hoa dần dâng lên sương lạnh.
“Sau khi điều tra, bọn em phát hiện cô ta là bạn gái của Ninh Vũ Trạch.” Đội trưởng đội hai kéo sát áo lại: “Theo
cách nói trên diễn đàn của trường Đại học Đế đô thì mâu thuẫn giữa cô ta và cô Doanh, hình như là xảy ra vào hôm
đầu tiên cô Doanh đến Đại học Đế đô thì phải.”
“Ừm.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Không chỉ như vậy.”
Ngón tay anh khẽ gõ vào màn hình: “Chuyện này giao cho cậu ta tự xử lý.”
Đội trưởng đội hai gật gật đầu, sau khi tiễn Phó Quân Thâm ra, lại gọi Ninh Vũ Trạch vào.


Mỗi nhánh đội ngũ trong đội Nhất Tự là một thể, đội viên làm sai, đội trưởng cũng phải gánh chịu trách nhiệm
tương ứng.
“Chuyện này không liên quan gì đến cậu, hơn nữa cậu ta đã không còn là đội viên dự bị nữa.” Đội trưởng đội hai
xua xua tay, đưa tài liệu ra: “Tôi gọi cậu đến đây, là để cho cậu xem cái này.”
Ninh Vũ Trạch sững sờ, nhận lấy xem.
Chưa xem được bao lâu, vẻ mặt anh ta đã thay đổi: “Đội trưởng, đây…”
“Đây là chuyện riêng của cậu.” Đội trưởng đội hai nói: “Cho nên giao cho cậu tự xử lý, bọn tôi sẽ không nhúng tay
vào.”
Ninh Vũ Trạch nắm chặt tờ giấy, yết hầu chuyển động lên xuống.
Anh ta và Nhan An Hòa xem như thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến cấp hai đều học chung một trường.
Về sau anh ta vì muốn gia nhập đội Nhất Tự đã tham gia huấn luyện, còn Nhan An Hòa từ trường Trung học trực
thuộc Đại học Đế đô thi thẳng vào trường.
Môn đăng hộ đối.
Ninh Vũ Trạch rất trọng tình, bố mẹ anh ta cũng rất hài lòng với Nhan An Hòa.
Nếu không có gì bất ngờ, sau này bọn họ sẽ kết hôn.
Ninh Vũ Trạch chưa từng nghĩ tới, Nhan An Hòa còn có bộ mặt này.
Anh ta nhìn thấy câu “đừng xem cô ta là con người mà huấn luyện”, ngón tay bấu đến trắng bệch.
Đều là con gái với nhau, sao có thể nói ra những lời độc ác như thế?
“Còn nữa, cô ta còn thả thính mấy đội viên trong đội của cậu đấy, thỉnh thoảng lại gửi mấy câu mờ ám.” Đội
trưởng đội hai lại nói: “Ninh Vũ Trạch, biểu hiện của cậu xuất sắc, bố mẹ cậu cũng xem cậu là niềm tự hào, bọn tôi
không muốn cậu bị lừa.”
Ninh Vũ Trạch mím chặt môi, cằm dưới căng cứng: “Đội trưởng, em biết phải làm thế nào.”
Đội trưởng đội hai vỗ vai anh ta, cho anh ta ra về.
Ninh Vũ Trạch đi thẳng đến dưới khu ký túc của Nhan An Hòa.
Bởi vì ngoại hình của anh ta đẹp lại là chỉ huy trưởng của doanh trại số 2, có không ít người trong trường đại học
biết đến anh ta.
Hơn nữa, dưới sự tiết lộ nửa như vô tình, nửa như cố ý của Nhan An Hòa, các sinh viên cũng đều biết anh ta là bạn
trai của Nhan An Hòa.
“An Hòa, bạn trai chị đến tìm chị kìa.”


“Ngưỡng mộ chị Nhan thật đấy, huấn luyện viên Ninh đẹp trai quá đi, thân hình lại đẹp, còn là đội trưởng nữa.”


“Nếu em mà có một người bạn trai thế này,thì chắc em phải thắp hương lạy tạ tổ tông mất.”
“Vẫn là chị Nhan đinh nhất,dù sao thì chị Lê cũng đâu có một anh bạn trai tốt thế này,chị Nhạn mới là người thắng trong cuộc đời
thật sự.”
Nhan An Hòa vén tóc mai bên tai,mím môi mỉm cười:“Vũ Trạch,muộn thế này rồi anh còn đến đây làm gì?Không phải các anh còn
phải chuẩn bị cho nội dung huấn luyện ngày maià?Sao đột nhiên lại có thời gian đến tìm em thế?”
Ninh Vũ Trạch nhìn thẳng vào cô ta,đồng tử anh ta đen thẫm,gằn từng chữ một,âm thanh rõ ràng:“Chia tay.”